TÔI MANG THAI ĐỨA BÉ LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰

***

Cha Diệp đi tới đi lui, nhịn không được thở dài một tiếng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía điện thoại, hi vọng xuất hiện chút tin tức gì đó.

Đợi một hồi, tiếng chuông điện thoại rốt cuộc cũng vang lên. Diệp Tình có chút mừng rỡ, cô ta cầm điện thoại di động lên xem, sau khi xem xong ý cười trên mặt dần biến mất, mặc cho điện thoại vang lên một hồi lâu rồi mới chậm chạp bắt máy.

Đầu bên kia điện thoại xuất hiện âm thanh suy yếu của Lâm Trạm, trong giọng nói mang theo vài phần khẩn cầu, "Tình Tình, theo anh đi, Lục Bắc Xuyên anh ta căn bản là không yêu em."

Diệp Tình lắc đầu, giọng điệu kiên quyết, "Không, anh không hiểu gì hết, tôi không thể đi được."

Làm sao cô ta có thể bỏ mặc tất cả mà đi theo Lâm Trạm?

Cuộc sống nghèo khó đời trước cô ta thực sự rất chán ghét, nếu bắt cô ta phải tiếp tục sống một cuộc sống củi gạo dầu muối như vậy nữa, cô ta thực sự sẽ điên mất!

Lâm Trạm thất vọng thở dài, "Diệp Tình, em chia tay với anh, nói là không thể khiến cho Diệp Trăn chịu ủy khuất đóng giả em sống ở Lục gia, nhưng bây giờ người Lục Bắc Xuyên thích chính là Diệp Trăn. Diệp Trăn em ấy rõ ràng không bị ủy khuất, tại sao em vẫn nhất quyết phải cưới Lục Bắc Xuyên?"

Diệp Tình không nói gì.

Lâm Trạm nở nụ cười châm chọc, "Bởi vì chỗ nào của anh cũng đều không bằng Lục Bắc Xuyên, đúng không?"

Giọng nói Diệp Tình trấn định, "Nếu anh đã biết rồi vậy tại sao còn phải hỏi tôi."

"Em thừa nhận?"

"Lâm Trạm, thứ em muốn có được anh không thể cho em."

Lâm Trạm cười chua xót, vết máu hòa cùng với giọt lệ nóng chảy xuống khóe mắt, "Nhưng anh có thể cho em tất cả mọi thứ của anh."

"Nhưng những thứ anh cho tôi đều không phải là thứ tôi muốn." Diệp Tình mặt không biểu tình nói: "Như vậy đi, đừng gọi cho tôi nữa."

*Bản edit chỉ được đăng tải tại wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*

Nói xong, Diệp Tình đột nhiên nghĩ tới điều gì, "Đúng rồi, không phải là anh đưa Diệp Trăn đi sao? Nó đi chưa?"

Trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài, "Chưa, Lục Bắc Xuyên dẫn cô ấy đi rồi."

Lửa giận của Diệp Tình trong nháy mắt bùng phát không thể kềm lại được, "Sao anh có thể để Lục Bắc Xuyên dẫn nó đi?! Không phải anh đã đáp ứng tôi sẽ đưa Diệp Trăn rời đi rồi sao?"

Không có tiếng đáp lại.

Đầu bên kia, Lâm Trạm nặng nề cúp máy. Trên mặt trên tay hắn đều pha tạp đầy vết máu, màn hình điện thoại di động cũng bị vỡ nát. Hắn ngồi dựa vào tường trầm mặc nhìn lên trần nhà. Lâm Trạm cầm di động, bị mảnh vỡ màn hình đâm vào trong lòng bàn tay cũng không hề hay biết.

Đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười.

Từ không có gì cả đến có được toàn bộ thế giới, cho tới bây giờ lại không có gì cả.

Ông trời đối xử thật công bằng với hắn a.

Không giống như một số người, từ lúc vừa mới sinh ra đã có được tất cả.

Lâm Trạm tự giễu cười cười, cầm điện thoại lên, chuẩn xác ném vào thùng rác. Nửa ngày sau hắn mới vịn tường, lảo đảo đứng lên, lết từng bước một đi ra ngoài.

Diệp Tình cúp máy, hai tay vẫn không ngừng run rẩy.

Đời này cô ta và Lâm Trạm đã xem như thật sự kết thúc, không có bất cứ khả năng nào để cứu vãn nữa rồi.

Không không không, làm sao cô ta có thể kết thúc được với Lâm Trạm đây? Lục Bắc Xuyên đã mang Diệp Trăn trở về rồi làm sao cô ta có thể kết thúc được với Lâm Trạm!

Cô ta tiếp tục gọi lại, nhưng vẫn không có người nghe.

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ kịch liệt. Kim đồng hồ quay hết vòng này tới vòng khác, cuối cùng ngoài cửa cũng truyền đến một tràng tiếng bước chân lộn xộn

Diệp Tình vui mừng, một lúc sau, cửa phòng hóa trang được mở ra.

Lục Bắc Xuyên đi vào, có không ít thợ trang điểm đi theo phía sau, tựa như chúng tinh phủng nguyệt (*) kéo Diệp Trăn đến trước bàn trang điểm.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月 - zhòng xīng pěng yuè): Đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

Tất cả mọi người trong căn phòng đều làm như không thấy Diệp Tình và cha Diệp.

Diệp Tình tất nhiên thấy được Diệp Trăn; sắc mặt cô ta trắng bệch, dẫn theo mép váy đi về phía Lục Bắc Xuyên. Âm thanh khóc nức nở, mang theo giọng khịt mũi nặng nề, chóp mũi và đôi mắt đỏ ửng không hề chớp mắt nhìn hắn như đang lên án. Nhưng lúc nhìn thấy hắn trong lòng lại như nhũn ra.

"Bắc Xuyên, anh..."

Nhưng Lục Bắc Xuyên lại là người có ý chí sắt đá, hắn nhìn cô ta từ trên xuống dưới một chút, giống như chiếc áo cưới này cực kỳ chướng mắt, "Cởi áo cưới ra."

*Nếu thực sự yêu thích truyện, xin hãy đọc tại trang chính chủ =3=*

Tiếng Diệp Tình run rẩy, không thể tin được nhìn hắn, "Anh... anh đang nói cái gì vậy?"

"Hôm nay cũng không phải hôn lễ của cô, cô mặc áo cưới làm cái gì?"

Lục Bắc Xuyên không chút khách khí, giọng nói bình tĩnh lan truyền khắp cả căn phòng.

Nhóm thợ trang điểm cho Diệp Trăn không dám quay đầu, tiếp tục vùi đầu chuyên tâm trang điểm cho Diệp Trăn.

Cha Diệp thấy tình thế không ổn, lập tức tiến lên giữ chặt Diệp Tình. Ánh mắt lại nhịn không được liếc nhìn Diệp Trăn, cười cười nói: "Chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy? Lục tiên sinh, chuyện này... Dù sao cậu cũng phải cho Tình Tình... Không, là cho chúng tôi một cái công đạo không phải sao? Dù sao vừa rồi cũng có nhiều người như vậy nhìn thấy."

"Bàn giao sao?" Lục Bắc Xuyên nhìn qua cha Diệp, âm thanh lạnh lùng nói: "Cần thiết không?"

Cha Diệp thoáng nhìn thấy hàn ý dưới đáy mắt hắn, lúc này mới vội vàng lắc đầu, "Không không không, không cần đâu."

"Cha!" Diệp Tình không thể tin được nhìn cha Diệp.

Cha Diệp cũng không có cách nào khác, hắn không quen biết Lục Bắc Xuyên, nhưng ở trên thương trường cũng thường xuyên nghe nói qua cái tên Lục Bắc Xuyên này. Trong nội tâm cực kì sợ hãi, lập tức kéo Diệp Tình sang một bên, thấp giọng nói: "Được rồi, đừng nói nữa!"

"Đừng nói nữa?" Diệp Tình tựa hồ đã hiểu rõ, cha Diệp làm gì thực sự thích con gái của mình. Đối với hắn mà nói, đứa nào có lợi với hắn, thì chính là đứa con gái hắn thích nhất!

Cô ta gật gật đầu, hai tay siết chặt áo cưới, hung hăng kéo một cái, phía bên phải của chiếc váy bị cô ta xé ra một lỗ hổng lớn.

Nhưng vẫn còn chưa đủ, Diệp Tình tựa hồ là mang tất cả mọi oán hận đều phát tiết trên chiếc áo cưới xinh đẹp hoa lệ này. Chỉ cần vừa nghĩ tới ngày hôm đó ở Lục gia phải đứng nhìn bộ dáng Diệp Trăn mặc thử áo cưới, cô ta liền tức giận đến mức đầu óc choáng váng.

Diệp Trăn từ nhỏ đã kém hơn mình, mọi thứ chỗ nào cũng đều kém hơn mình, dựa vào cái gì bây giờ nó có thể được mọi người yêu thích, được người nâng trong lòng bàn tay!

Những thứ đó đều phải là của cô ta mới đúng!

Một bộ áo cưới xinh đẹp cứ như vậy bị phá nát.

Cô ta bị sự ghen ghét làm cho choáng váng đầu óc. Một màn ấm áp bên trong chiếc xe nhìn thấy ở đời trước đánh thẳng vào lý trí của cô ta, giọng nói khổ sở của Lâm Trạm bên trong điện thoại khiến cho cô ta triệt để sụp đổ. Cô ta oán hận nhìn Lục Bắc Xuyên, "Nếu như tôi không thể mặc, thì Diệp Trăn cũng đừng hòng mặc được!"

Lục Bắc Xuyên lại thờ ơ, "Bắt cô cởi chiếc áo cưới này ra chỉ bởi vì đây không phải hôn lễ của cô, cô không có tư cách mặc nó; nhưng không có nghĩa là vị hôn thê của tôi phải mặc cái áo mà người khác đã mặc qua."

Tiếng gõ cửa đúng lúc này vang lên.

"Lục tổng, áo cưới và lễ phục mới chúng ta đo theo yêu cầu của ngài đã được đưa tới rồi."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Để mọi người đợi lâu rồi! Thật sự rất cảm ơn các độc giả đã ủng hộ, chương này là lì xì ta tặng tất cả các độc giả đã ủng hộ ta nha ^_^

Editor có lời muốn nói:

Về sau không biết như nào nhưng hiện tại thực sự cảm thấy thương Lâm Trạm:( Một người đàn ông không có gì trong tay nhưng vì người mình yêu mà có thể đứng lên từ từ gây dựng sự nghiệp như vậy thực sự đáng quý, tiếc là Diệp Tình lại không thấy được điều đáng quý đó:(

Từ giờ mình sẽ thường xuyên làm phiền notif của mọi người vào ban đêm nhé =))

Anyway, có ai thích thể loại trọng sinh hum =3=

Bình luận

Truyện đang đọc