TÔI MANG THAI ĐỨA BÉ LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰

***

Quả nhiên, nghe xong lời này toàn thân Diệp Tình liền run rẩy, cô ta hung dữ nhìn Diệp Trăn, "Đoạt đồ vật của tôi còn vọng tưởng tôi chúc phúc cho nó, nằm mơ đi!"

"Cô không nguyện ý sao?" Lục Bắc Xuyên nhìn cha Diệp, "Diệp tiên sinh, con gái của ông không nguyện ý sao?"

Đầu cha Diệp đầy mồ hôi, dắt lấy tay Diệp Tình lắc đầu liên tục, "Không không không, nó nguyện ý nó nguyện ý, để tôi nói nó!"

Nói xong liền lôi Diệp Tình ra ngoài.

"Mày bị sao vậy? Mày muốn khiến cho cả nhà mình phải ra ngủ ở đầu đường xó chợ đúng không?"

Diệp Tình không thể tin được nhìn thái độ lật nhanh hơn bánh tráng của cha Diệp, "Cha?"

"Cha? Mày còn biết tao là cha mày sao? Mày nhìn lại mày đi, từ nhỏ đã suốt ngày ganh đua với em mày rồi. Chỉ cần nó có một chút xíu đồ tốt mày đều muốn, bây giờ ngay cả chồng của nó mà mày cũng ghen tị đến đỏ cả mắt? Đây là người mà mày có thể ghen tị sao? Đây chính là Lục Bắc Xuyên!"

"Con... con ghen tị với nó sao?" Diệp Tình nghẹn ngào cười nói: "Ngay từ đầu người đính hôn với Lục Bắc Xuyên chính là con!"

Cha Diệp nghiêm nghị nói: "Ban đầu là mày khăng khăng một mực đòi bỏ trốn với Lâm Trạm, nếu khi đó mày chịu nghe tao và mẹ mày khuyên một hai câu, thì sự tình đã không như bây giờ rồi!"

Diệp Tình cắn chặt răng quay đầu đi, nước mắt khuất nhục rớt xuống từ hốc mắt.

Nhìn thấy Diệp Tình một mặt quật cường như thế, cha Diệp liền thở dài, "Con nói xem tại sao con lại như vậy, vì sao cứ nhất định phải gả cho Lục Bắc Xuyên? Chẳng lẽ cả thế giới này, chỉ có mình Lục Bắc Xuyên mới có thể gả thôi sao?"

*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*

Làm sao mà cha Diệp không biết tâm tư của cô ta, giờ phút này tận tình khuyên bảo nói với Diệp Tình: "Con đừng mãi cố chấp với Lục Bắc Xuyên nữa, chính con là người đã bỏ anh ta mà sao giờ lại có thể trách em của con? Bây giờ việc em con trở thành bà Lục giống như là chuyện ván đã đóng thành thuyền rồi, tại sao con lại kết thù kết oán với em con? Con không thể bình tĩnh làm hòa với nó được sao?"

Diệp Tình vẫn nghiêng đầu không nói lời nào.

Cha Diệp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn cô ta, "Con nói con đó, tại sao lại ngu ngốc như vậy! Mặc dù Lục Bắc Xuyên sẽ trở thành em rể của con, thế nhưng những người quen biết của Lục Bắc Xuyên cũng không kém cạnh gì, con chỉ cần tạo mối quan hệ với Trăn Trăn, về sau làm quen với những người kia còn khó nữa không? Đến lúc đó dựa vào vóc người và khuôn mặt này của con, muốn tìm một người đàn ông lợi hại hơn Lục Bắc Xuyên không phải rất dễ dàng ư?"

Đời trước, Lục Bắc Xuyên cơ hồ đã trở thành chấp niệm của cô ta, sau khi trùng sinh cũng một mực lấy Lục Bắc Xuyên làm mục tiêu. Cho tới bây giờ cô ta cũng không nghĩ tới, còn có thể...

Cha Diệp một phen lay tỉnh cô ta.

Chuyện hôn lễ của Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn là chuyện ván đã đóng thành thuyền, cô ta không thể cứ chấp nhất mãi với Lục Bắc Xuyên được. Chỉ có tóm chặt lấy ván cầu Diệp Trăn này, thì cô ta mới có cơ thể tiếp tục trèo lên trên, tìm một người có gia thế còn lớn mạnh hơn so với Lục Bắc Xuyên, triệt để thoát khỏi vận mệnh của mình!

Nghĩ như vậy, Diệp Tình nhất thời lại luống cuống, bất tri bất giác nhớ tới mỗi lời nói hành động ban nãy của mình, cúi đầu nhìn thoáng qua áo cưới trên người, rốt cuộc vừa rồi cô ta đã suy nghĩ cái gì vậy!

"Cha..." Giọng nói Diệp Tình run rẩy, "Cha, vừa rồi con... không phải cố ý, con chỉ là hiểu lầm Trăn Trăn mà thôi. Con... con phải làm sao bây giờ, em ấy có ghét con không?"

Cha Diệp an ủi cô ta, "Sau khi đi vào con nói lời xin lỗi thật chân thành với Trăn Trăn và Bắc Xuyên là được, sẽ không sao nữa."

Xin lỗi...

Trong lòng Diệp Tình một trăm một ngàn lần không muốn, phải cúi đầu trước mặt Diệp Trăn, so với giết cô ta quả thực còn khó chịu hơn.

Thấy Diệp Tình do dự, cha Diệp liền đen mặt, "Diệp Tình!"

"Con biết rồi!" Diệp Tình ủy khuất lau nước mắt trên mặt đi, "Con đi thay quần áo trước."

"Đúng đúng đúng, bộ quần áo này tranh thủ thay đi. Một bộ áo cưới đẹp như vậy, nhìn xem bị con xé thành cái dạng gì rồi! Thật sự không hiểu chuyện chút nào!"

*Nếu ghét Diệp Tình hãy đọc tại trang chính chủ =3=*

Vừa nghe cha Diệp quở trách, Diệp Tình vừa đi đến phòng tắm thay quần áo khác, đổi thành một bộ lễ phục dạ hội màu trắng. Con mắt vẫn có hơi sưng, cúi đầu đẩy cửa đi vào phòng trang điểm.

Giờ phút này bên trong phòng trang điểm Diệp Trăn đã thay xong bộ áo cưới, đứng bên cạnh Lục Bắc Xuyên cũng vừa thay một bộ đồ lễ phục Tây, hai người xứng đôi như Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc, khiến cho người ta không khỏi ghen tị từ đáy lòng.

Diệp Tình nhịn xuống phẫn hận dưới đáy lòng, nhìn ánh mắt ra hiệu của cha Diệp, đi đến trước mặt Diệp Trăn, cưỡng ép kéo ra một nụ cười, "Vừa rồi... Là chị không biết lựa lời nói, Trăn Trăn, em đừng... đừng hiểu lầm chị, chị không phải cố ý đâu."

Diệp Trăn vô cùng kinh ngạc nhìn cô ta.

"Trăn Trăn, thật xin lỗi, mong em hãy tha thứ cho chị. Vừa rồi tâm trí chị bị mê muội, là chị nghĩ lầm rồi, nhưng em phải tin, chị thật sự không tham lam. Em với chị từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ còn không biết chị là loại người nào sao?"

Nhìn bộ dáng chịu nhục này, trong lòng Diệp Trăn còn vì cô ta mà lớn tiếng kêu "được"!

Vừa mới còn la to, một lát sau liền co được dãn được, quả nhiên là nữ chính!

Lúc trước vì mạng của mình, Diệp Trăn không muốn đắc tội Diệp Tình, cho nên lúc nào cũng nhường nhịn chiều theo cô ta.

Hiện tại xem ra cô không có cơ hội chạy trốn khỏi "ma trảo" của Lục Bắc Xuyên nữa rồi, làm sao sẽ tiếp tục để mình bị ủy khuất giống như trước nữa.

"Chị, bộ áo cưới kia em rất thích, lại bị chị xé hỏng mất rồi, em hi vọng chị có thể bồi thường cho em."

Nụ cười của Diệp Tình tức khắc cứng lại, cha Diệp vội vàng đi tới giải vây, "Tình Tình, con mau đến hiện trường hôn lễ xem mẹ con một chút đi."

Diệp Tình thấy vậy liền thuận theo rời đi cùng cha Diệp.

Nhìn bóng lưng Diệp Tình, Diệp Trăn không tự chủ được muốn biết sự tình bên trong, biểu hiện của Diệp Tình ở trong buổi tiệc rượu kia đến cùng có biết bao mê người, đến nỗi còn khiến cho trùm phản diện Lục Bắc Xuyên phải nhớ mãi không quên suốt hơn hai mươi năm.

Lục Bắc Xuyên đi tới ôm eo thon của cô, thấp giọng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Diệp Trăn nhìn hắn, cố ý làm lơ một cỗ chua ê ẩm đang trào dâng dưới đáy lòng mình không lý do, "Đang nhớ tới dáng vẻ anh bị Diệp Tình mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo."

Lục Bắc Xuyên: "?"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ta xin lỗi! Ta không khống chế nổi tay của mình, mới viết truyện chậm như vậy! QAQ

Bình luận

Truyện đang đọc