TÔI MANG THEO MÃN CẤP VẬT TƯ XUYÊN VỀ QUÁ KHỨ


“Nếu như bà không muốn cái chân của con trai bà, tôi không ngại kêu Trương Viễn thật sự phế cái chân của anh ta, không phải chỉ có một trăm đồng tiền sao, chúng tôi có thể mua được!"Thân thể của bà Vương run lên, có chút sợ hãi, bà không ngờ người đàn bà ốm yếu trong lời đồn lại là một kẻ độc ác như vậy.Không để ý đến khuôn mặt sợ hãi và méo mó của bà Vương.

Hứa Khả Nhân quay về phía trưởng thôn.“Trưởng thôn, thực xin lỗi, bởi vì chúng tôi mà chậm trễ thời gian làm việc của nhiều người như vậy, hiện tại vẫn còn sớm, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa, trong nhà còn có một số việc cần Trương Viễn giúp đỡ, có thể xin trưởng thôn nghỉ một bữa được không?"Hứa Khả Nhân nở một nụ cười trên mặt, nói chuyện với trưởng thôn hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với bà Vương, thấy trưởng thôn gật đầu, cô liền kéo Trương Viễn đi cũng không quay đầu lại.Chuyện còn lại, có lẽ trưởng thôn có thể tự mình giải quyết.Thấy hai người đi xa, bà Vương mới thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với sự chỉ trỏ của những người xung quanh, bà ta ước gì có thể ăn tươi nuốt sống Hứa Khả Nhân và Trương Viễn để giải tỏa mối hận.Tuy nhiên, bà ta không phải là loại người không có đầu óc, sở dĩ trước đây bà ta hung dữ như vậy là bởi vì Trương Viễn là một người đàn ông to lớn sẽ không thèm cãi nhau với bà ta, càng không thể làm gì bà ta.


Chỉ cần bà ta la lối khóc lóc trước mặt nhiều người như vậy, Trương Viễn chắc chắn sẽ ngoan ngoãn lấy tiền ta.Sau nhiều lần tính toán, bà ta không ngờ rằng cô vợ mới cưới của Trương Viễn còn lợi hại hơn mình.

Nghĩ đến cảnh mới vừa rồi Hứa Khả Nhân nhìn bà ta như nhìn người chết và nói muốn phế bỏ chân của con trai bà, bà Vương không khỏi cảm thấy trong lòng ớn lạnh.“Được rồi, không có gì để xem nữa, chúng ta đi làm việc đi!"Thấy sự việc đã đến hồi kết, trưởng thôn vội vàng đuổi mọi người đi, rồi bước đến chỗ hai mẹ con còn đang nằm dưới đất và đá mỗi người một cái.“Còn không mau đứng dậy, hai chân thật sự không muốn nữa!"Vừa rồi ông đã nghe rõ ràng những lời Hứa Khả Nhân uy hiếp bà Vương, đồng thời cũng mừng cho Trương Viễn, có một cô vợ lợi hại như vậy giúp đỡ, sau này sẽ có cuộc sống tốt đẹp.Về phần tin đồn Hứa Khả Nhân là một người ốm yếu bệnh hoạn, ông ta tự động xem nhẹ, dù sao có thể trị bà Vương thành ngoan ngoãn như vậy, sao có thể là một người bình thường!Bà Vương và Trương Căn Bảo định nằm thêm một lát, đợi mọi người đi hết rồi mới đứng dậy, nhưng khi nghe trưởng thôn nhắc đến Hứa Khả Nhân, hai người vội đứng dậy và lao ra khỏi nhà mà không ngoảnh đầu lại.Một số thôn dân chưa đi xa nhìn thấy hai mẹ con họ chật vật chạy ra, liền không nhịn được cười, hôm nay hai mẹ con họ mặt mũi đều mất hết!Ở bên này, Hứa Khả Nhân lôi kéo Trương Viễn về nhà, Trương Viễn thấy sắc mặt của vợ mình có chút khó coi, không lẽ vợ anh tức giận.“Vợ ơi, em không sao chứ?"Hứa Khả Nhân liếc mắt nhìn Trương Viễn một cái, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, "Em làm gì có chuyện gì, đúng rồi, em còn chưa nói anh đâu, nếu em không đi, anh thật sự sẽ để cho bà lão kia tuỳ ý la lối khóc lóc."Trương Viễn biết Hứa Khả Nhân là đang bênh vực cho anh, vì vậy anh nhìn về phía Hứa Khả Nhân với một ánh mắt cưng chiều.“Anh không phải đã biết vợ của anh tới cứu anh sao, cho nên anh để vợ anh thể hiện tài năng!"Hứa Khả Nhân cảm thấy hả giận khi nghĩ đến vừa rồi cô đã cho bà lão kia mấy cái tát.


Cô thật tự hào bản thân.“Hôm nay anh thật sự nên cảm ơn em đi, nếu không còn không biết anh sẽ bị bà lão kia khi dễ thành cái gì.

À, đúng rồi, anh có biết trong thôn có ai bán hạt giống cùng gà con sao? Em muốn thừa dịp lúc anh đang nghỉ ngơi, ở trong sân làm một cái vườn rau, thuận tiện nuôi gà con.".


Bình luận

Truyện đang đọc