TÔI MANG THEO MÃN CẤP VẬT TƯ XUYÊN VỀ QUÁ KHỨ


Nếu tốt, sau này có thể thường xuyên qua lại với nhau, coi như người thân họ hàng, còn không tốt thì thôi đi.

Cô là một đứa trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, tình cảm gia đình là điều có thể có hoặc có thể không đối với cô, người chưa từng trải qua điều đó trước đây.

Đối với một người như cô, chỉ có người tốt và người xấu.

Giống như chú Đổng, bởi vì là người thứ hai quan tâm đến cô trong thế giới xa lạ này nên cô xếp chú Đổng vào phạm vi có thể thường xuyên qua lại.

Đương nhiên, người đầu tiên quan tâm đến cô không phải ai khác chính là Trương Viễn.


Sau khi hoàn thành công việc, Hứa Khả Nhân nhìn lên và thấy người đàn ông đang xới đất trong sân, trán anh lấm tấm mồ hôi, có thể là do quá nóng nên anh đã cởi áo ngắn bên ngoài không biết từ lúc nào, trên người chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ.

Một cái cuốc vung ra, toàn thân cơ bắp căng chặt, tràn đầy sức mạnh, làm cho Hứa Khả Nhân tim đập thình thịch.

Tuy nhiên, khi tầm mắt cô chuyển đến bộ quần áo trên người anh, ánh mắt cô khựng lại, bởi vì chiếc áo đã mặc quá lâu nên giặt đến trắng bệch, ở gần cổ và viền áo đã sờn, phía sau lưng có vài lỗ nhỏ, theo động tác của anh, lộ ra một ít làn da màu nâu đồng, tựa hồ chỉ cần dùng một chút lực là có thể xé thành nhiều mảnh.

Hứa Khả Nhân không khỏi nghĩ đến số tiền mà Trương Viễn đưa cho cô, có nhiều tiền như vậy nhưng lại để cho chính mình trông nghèo nàn, làm được bao nhiêu tiền cũng không thèm quan tâm đến bản thân.

Nếu anh không cảm thấy đau lòng cho bản thân, thì về sau hãy để cô đau lòng thay anh!Sau khi hạ quyết tâm, ý nghĩ đầu tiên của Hứa Khả Nhân là may quần áo cho Trương Viễn.

Nghĩ đến đó cô liền bắt tay vào làm, Hứa Khả Nhân chạy vào phòng, cô lấy tấm vải đã mua ở Cung Tiêu Xã ra, trải nó ra ở trên giường, sau đó cô tìm một bộ quần áo cũ của Trương Viễn rồi đặt nó lên trên tấm vải, mày mò một lúc cô liền bắt đầu cắt tấm vải ra.

Có thể có được tay nghề như vậy đều là do kiếp trước cô đã từng đi làm ở khắp nơi, từng đi theo và học hỏi một thợ cắt may rất lợi hại ở trong xưởng quần áo.

Chỉ cần vẽ quần áo đã hoàn thành hai lần trên tấm vải, là có thể cắt ra một tấm vải đủ may thành một bộ quần áo, rồi sau đó lại thêm béo, giảm gầy, thêm dài, trừ ngắn tuỳ vào thân thể người mình muốn may quần áo.


Đây là cách nói của người thợ may già kia, có nghĩa là chỉ cần nắm bắt tốt trình độ, người mặc quần áo cao hoặc béo thì nên thêm vải, người thấp hoặc gầy thì nên bớt vải, như vậy mới có thể làm ra những bộ quần áo phù hợp với mỗi người.

Tuy nhiên, nãy giờ Hứa Khả Nhân cắt vải làm quần áo cho Trương Viễn đã hết một tấm vải.

Bây giờ trong nhà ngay cả phiếu mua một mét vải cũng không có, chỉ may hai bộ quần áo này thôi căn bản là không đủ, không chỉ muốn đổi quần áo bốn mùa của Trương Viễn, mà quần áo của cô cũng cần thay đổi vì nó đã cũ và vá quá nhiều lần rồi, như vậy tính lên cũng cần rất nhiều phiếu vải.

May mắn thay, trong đống vật tư cô mua trước khi xuyên qua đây vẫn còn một ít bông và vải, như vậy cũng đủ làm quần áo cho cô và Trương Viễn.

Hiện tại chỉ cần một cái cớ để lấy nó ra thôi.

Nói về vật tư, Hứa Khả Nhân đột nhiên vỗ đầu mình, bây giờ cô mới nhớ ra cô chưa nói với Trương Viễn số tiền đã được tìm thấy.


Hứa Khả Nhân nhanh chóng đặt đồ đạc trong tay xuống và chạy ra ngoài sân.

“Trương Viễn, tiền của anh không có bị mất, em giấu ở chỗ kín, nhất thời không nhớ tới, nên tưởng rằng đã bị mất, làm em giật mình!"Trương Viễn đập chiếc cuốc xuống chỗ đất cuối cùng cần xới và đứng thẳng dậy, anh liền khi nghe những lời của Hứa Khả Nhân.

Biết được tiền đã về anh cũng rất vui vẻ, anh vốn định lên núi kiếm đồ vậy để đi đổi chút tiền, nhưng lại không yên tâm vợ của mình ở nhà một mình.

.


Bình luận

Truyện đang đọc