TÔI MANG THEO MÃN CẤP VẬT TƯ XUYÊN VỀ QUÁ KHỨ


Giờ phút này Hứa Khả Nhân vô cùng cảm kích khi hai người đã dọn ra ngoài ở, nếu không mỗi ngày đều sống trong hoàn cảnh như vậy, cô nghĩ, có lẽ cô sẽ không tiếp nhận nổi dù chỉ một ngày!Hai người đang ăn hạt dưa trong sân nói chuyện giết thời gian, ba người trong phòng bếp cũng vừa ăn vừa nói chuyện có liên quan đến bọn họ.

“Không phải nói vợ của Tiểu Viễn là một đứa trẻ ốm yếu sao? Vừa nãy tôi nhìn thấy con bé chỉ là quá gầy và suy dinh dưỡng thôi.

Con bé không có vấn đề gì cả.

Ai đã lan truyền những lời khó nghe đó vậy?".

Dương Quế Hoa nhỏ giọng hỏi chồng và con trai của mình.


Trương Ái Quốc nghe vậy bĩu môi, "Trừ bỏ cái kia một nhà không biết xấu hổ chuyên làm chuyện thất đức, còn có ai có thể ăn no căng không có việc gì làm!"“Con nít con nôi, không được nói bậy, một nhà kia bất luận như thế nào không tốt, đều là chú hai của con, là em trai của cha con.

"Thấy sắc mặt người đàn ông của mình không tốt, Dương Quế Hoa vội vàng vỗ vào lưng Trương Ái Quốc và tiếp tục câu chuyện.

Dương Quế Hoa nháy mắt ý bảo anh ta mau tiếp tục ăn cơm đi, Trương Ái Quốc liền bĩu môi, không cam tâm cúi đầu ăn cơm, trong lòng lại không cho là đúng, cha anh ta cái gì cũng giỏi, nhưng khi gặp chuyện của chú hai thì lại hồ đồ.

Nếu không phải gia đình chú hai dựa vào thân phận trưởng thôn của cha anh ta, mấy năm nay bọn họ có thể sống thoải mái như vậy sao, ở trong mắt anh ta, cái kia gia đình trừ bỏ anh Viễn, còn lại đều là những con người xấu xa, chỉ có cha anh ta là không rõ, suốt ngày vẫn nghĩ về tình anh em.

Dương Quế Hoa sau khi ám chỉ con trai, không nhịn được tiếp tục nói.

“Nhà em trai của ông cũng thật là bất lương, lúc đầu bọn họ đồng ý giao Tiểu Viễn cho chúng ta nuôi, nhưng vì hai trăm đồng tiền mà bọn họ chết sống không cho, cuối cùng bọn họ cầm tiền, người cũng bị bọn họ hành hạ.

Trương Ái Quốc lỗ tai giật giật, động tác gắp đồ ăn chậm lại, cái gì hai trăm đồng tiền, Trương Ái Quốc có loại trực giác có chỗ gì đó không ổn.

Chú của Trương Viễn tên là Trương Quốc Hưng, khi nghe đứa con út kể về gia đình của em trai mình, ông ấy có chút không vui, ông cau mày muốn phát hoả nhưng lại bị vợ của mình nhanh chân đè lại, nên đành phải đè ép lại cơn tức giận của mình.

Ông biết vợ của ông có rất nhiều bất mãn với em trai và những người khác, những năm này bà ấy đúng là đã chịu rất nhiều oan ức khi đi theo ông.


Nghĩ đến đứa em trai vô dụng của mình, Trương Quốc Hưng cũng cảm thấy khó chịu.

Trong những năm qua, ông không biết đã giúp đỡ em mình bao nhiêu lần từ công khai cho đến bí mật, ngay cả một tảng băng cũng có thể được hâm nóng.

Nhưng với nó, bởi vì vị trí thôn trưởng này, mấy năm nay gặp trên đường cũng không kêu một tiếng anh, chỉ khi nào có chuyện mới thân thiết kêu.

Khẽ thở dài, ông gắp một miếng tóp mỡ vào bát của Dương Quế Hoa, “Vợ ăn nhiều một chút, một ngày vất vả cũng đừng nói những chuyện không hay đó, vợ chồng Tiểu Viễn còn đang đợi chúng ta ở bên ngoài đâu.

”Nhắc đến hai người họ, Dương Quế Hoa cũng không nói với Trương Quốc Hưng về chuyện của em trai ông nữa, bà sợ bọn họ chờ lâu nên tốc độ ăn rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Trương Ái Quốc nãy giờ vẫn luôn âm thầm nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người, không nghĩ tới mẹ anh ta chỉ nói được vài câu là đã ngừng lại, trong lòng anh ta nôn nóng nhưng không thể làm gì được.


Cha anh ta là một người khôn khéo, nếu bây giờ anh ta hỏi một câu, nhất định ông ấy sẽ lén nói với mẹ anh ta sau này phải nói chuyện cẩn thận một chút.

Cho nên, để có được thêm những thông tin khác, Trương Ái Quốc hiện tại nhất quyết giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và đợi lúc cha anh ta không có ở nhà hỏi một chút là sẽ rõ ràng.

Trong đầu nghĩ đến biện pháp đối phó, Trương Ái Quốc vô thức tăng nhanh động tác ăn cơm.

Khi ba người ăn xong và thu dọn sạch sẽ, đã hơn nửa tiếng trôi qua.

.


Bình luận

Truyện đang đọc