TÔI MUỐN GÃ TRAI GIÀ GIA THẾ KHỦNG NÀY LÀM GÌ


Chạng vạng 6 giờ tối, bầu không khí bên ngoài nhà thờ tản mát vẻ ám muội, từng rặng mây hồng phiêu diêu phía chân trời tạo thành dải lụa rực rỡ sắc màu trên mặt đất.
Từ đây loáng thoáng nghe được vẻ hỗn loạn của cảnh và người trong nhà thờ, cánh cửa dẫn vào đang mở.
Tiêu Ca không hiểu tại sao mình lại có mặt ở đây, sau đó cậu thấy mình đang nắm chặt tay của một người đàn ông, cả hai đang chạy bạt mạng.
Cậu xuyên thư.
Nhưng cậu không biết tình huống bây giờ thế nào, tạm thời cậu vẫn chưa nhận được bất cứ tình tiết cốt truyện gì, cậu không hiểu nguyên cớ thế nào mà mình lại cầm tay một gã đàn ông chạy trốn.
Nếu không biết thì tóm lại cứ chạy trước rồi nói, cậu nghĩ thế.

Vậy nên mười phút tiếp theo cậu cắm đầu chạy như điên, rồi sau đó cậu nhận ra cái người đằng sau mình, người đàn ông đang bị cậu nắm chặt tay, đang cố hết sức vùng khỏi.
?
Tiêu Ca quay đầu nhìn thoáng qua, thấy khuôn mày sắt bén, đôi mắt sáng rõ, thân hình cao lớn, áo mũ chỉnh tề, nhìn có vẻ như là chú rể, nhưng sắc mặt lại rất tái nhợt, như thể vừa bị người ta đấm mười bảy, mười tám cú ấy.


"Tiêu Ca, cậu bỏ tôi ra...!" Dưới cái nhìn chăm chú không hiểu ra sao của cậu, người đàn ông thoạt trông không phú thì quý này mới nhả vài chữ ra khỏi kẻ răng.

Bước chân của Tiêu Ca khựng lại, một chút chần chừ nổi lên trong lòng, sao lại thế này, đừng nói đây là chú rể nha?
Đệt, vậy tội cậu lớn lắm đây.
Huống chi gã này trông chẳng yếu ớt chút nào, sợ nhất là gần đây bị bệnh hay bị thương gì đó, đến lúc đó lại ăn vạ lên đầu cậu.

Nghĩ đến đây Tiêu Ca định nghe lời bỏ tay ra ngay lập tức, theo phán đoán của Tiêu Ca thì người dám cướp rể trong đám cưới chẳng bao giờ có kết cục tốt.

Nhưng.
Cậu lại quay đầu nhìn, thấy có người đuổi đến từ phía xa xa, tốc độ đó, như chân gắn Phong Hỏa Luân, khí thế đó, như thể có ba đầu sáu tay.
Thị lực của cậu rất tốt, cậu có thể dễ dàng nhìn thấy được sự giận dữ trong mắt người nọ, đôi tay người nọ bóp chặt, trông như một con Angry birds đỏ hung dữ được nhét vào khẩu pháo xe tăng, "Ầm" một tiếng bay đến chỗ cậu ngay lập tức.
Rồi sao giờ.
Bây giờ Tiêu Ca ý thức được cơ thể đang dùng không phải của mình, mỗi ngày cậu đều đến phòng tập thể thao vài tiếng đồng hồ còn nguyên chủ thì không hề có chí siêng năng rèn luyện gì cả, căn cứ vào phỏng đoán của bản thân thì người bên kia chắc là chạy nhanh hơn cậu.

Vạy nên Tiêu Ca nhanh chóng đưa ra một quyết định là lập tức dừng lại, làm một cú xoay người trông bảnh hết nấc, kéo chú rể ra che trước người rồi dùng tay khống chế phần cổ của chú rể.

"Đừng tới đây!" Tiêu Ca kêu to, "Dám tới đây tôi giết con tin!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Angry birds hơi ngẩn ra rồi dừng lại luôn.
Chú rể xa lạ bị ép trong lòng cậu cũng lạnh lùng cười nhẹ, anh ta gặp nguy không sờn mà nhỏ giọng nói với cậu: "Tiêu Ca, cậu xong rồi! Trong vòng 3 ngày, tôi muốn cậu chỉ còn hai bàn tay trắng!"
Mà dù gặp nguy không sợ đấy, nhưng anh ta còn thở chả ra hơi, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán nhìn không giống như vừa chạy bộ ra, khiến Tiêu Ca có hơi khó hiểu nên trong lúc nhất thời không để ý đến anh.

Giây tiếp theo Angry birds kia đột nhiên cười.
Đó là một nụ cười khó tả.
Nếu phải nói thì nó vừa đẹp vừa thê lương tịch mịch vừa kiên cường, lại mang theo chút tàn khốc.
Trong nháy mắt Tiêu Ca ngửi thấy một mùi pha trộn giữa Tiên Võng, Tấn Giang và Hải Đường*
Sau đó Angry birds lạnh lùng trả lời rằng: "Vậy cậu giết con tin đi, tôi và Phó tổng lãnh chứng nhận xong mới làm lễ, cậu giết anh ta thì tài sản cũng là của tôi."
Gió đêm thoảng qua.
Tiêu Ca sợ ngây người.

Và cậu cũng cảm nhận được người đàn ông được gọi là Phó tổng trong lòng mình cũng ngây người.

"Tiểu Châu..." Phó tổng gọi một tiếng có vẻ yếu ớt.
Nhưng gọi một tiếng gọi như vậy cũng chẳng được gì cả.
Angry Tiểu Châu giờ đã mang một thái độ bình tĩnh, thái độ nghiễm nhiên như kiểu muốn giết muốn xẻo gì cũng được, tốt nhất là đừng để lại nguy hiểm về sau.
"Phó tổng, cảm ơn anh vì đã chắn súng cho tôi." Cậu ta nói, "Nhưng từ sớm anh đã biết tôi không yêu anh, có lẽ đây chính là kết cục!"

Rắc.
Tiêu Ca nghe được tiếng cõi lòng Phó tổng tan nát.
Xem ra đây không phải kế hoạch nào đó Angry Tiểu Châu dùng để dụ cậu, mà là quan hệ giữa hai người bọn họ thật sự có chút khó tả thành lời.

Vì thế không đợi Phó tổng nói câu nào Tiêu Ca đã bực mình trước rồi.
Mắc cười!
Trên đời lại có tên cặn bã làm bẩn giấy hôn thú sao!
Đúng vậy, trước khi xuyên thư nghề nghiệp của Tiêu Ca chính là nhân viên phòng đăng ký kết hôn, phụ trách đưa cho các cặp đôi sổ kết hôn.
Cậu rất vừa lòng với việc mình làm và cũng đầy tự hào về nó.
Hôm nay rốt cuộc cậu cũng bắt sống được một kẻ lừa hôn rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc