TÔI MUỐN GÃ TRAI GIÀ GIA THẾ KHỦNG NÀY LÀM GÌ


Đối mặt với Phó tổng không quá bình thường này, Tiêu Ca quyết định làm chuyện mà người bình thường nên làm: Đuổi anh đi.
Vì thế Tiêu Ca đặt mèo qua một bên, lấy tư thế anh em tốt thẳng đuồn đuột ôm lấy bả vai Phó Tùy Vân, nói với anh những lời lẽ thấm thía: “Phó tổng, anh phải biết chuyện này.”
Trên khuôn mặt khốc huyễn cuồng bá của Phó Tùy Vân hiện lên ý vui: “Gì?”
Tiêu Ca nghiêm túc nói với anh: “Màu hồng không hợp với anh, anh đứng ở đây thì phong vị đàn ông sẽ không thể hiện được, ngược lại nó còn bị giảm không ít, hai ta đứng ngoài cửa nói chuyện đi.”
Nào có ngờ Phó Tùy Vân chả hề mắc mưu.
Không, nói là không mắc mưu thì Phó Tùy Vân lại có phản ứng là ——
“Tiêu Tiêu, em không hổ là người làm trong lĩnh vực sắc đẹp,” Phó tổng dùng ngữ khí trịnh trọng nói với cậu những câu khẳng định chắc nịch, “Tôi thích những người trẻ tuổi có sự nghiệp như em vậy đó.”
Và cùng lúc đó là không nhúc nhích, ăn vạ tại chỗ.
Tiêu Ca: “…”
Sau đó Phó Tùy Vân chắp tay sau lưng đi vào phòng khách, ngồi xuống thông báo rằng: “Lát nữa sẽ có người mang đồ ăn và cát vệ sinh chuyên dùng cho mèo Armstrong Lily Love Scottish Sesame Sweet Cat đến đây, em đừng lo, ngồi xuống đi.”

Trông dáng vẻ còn khí phách nữa chứ.
Nhưng tiếc là Tiêu Ca không thích người ngoài tác oai tác quái trong nhà mình chút nào.
“Phó tổng,” Một khi đã thế, cách nói chuyện của cậu cũng không lịch sự nữa, “Xin lỗi, đây là nhà tôi, hình như tôi còn chưa cho anh vào.”
Nói xong, Tiêu Ca đã âm thầm chuẩn bị việc Phó Tùy Vân sẽ không vui ra mặt, nhưng lại không nghĩ Phó Tùy Vân không như thế.
Trên thực tế đúng là Phó Tùy Vân không vui.

Nhưng phương châm của Phó Tùy Vân luôn là làm việc chăm chỉ, cống hiến cho sự nghiệp và hết mình vì tình yêu.
Nếu giờ đây anh rung động với Tiêu Ca thì đương nhiên phải cho người mình thích những điều tốt nhất, bao gồm cả kiên nhẫn.

Tiêu Ca bị anh làm bị thương nên sợ rồi sao? Không sao cả, bây giờ đổi lại là anh theo đuổi Tiêu Ca!
Vì thế Phó Tùy Vân hít một hơi thật sâu rồi nở nụ cười mỉm ấm áp, sau đó đứng lên đi ra ngoài cửa nghiêm túc ấn chuông thêm lần nữa.
Điều này làm Tiêu Ca thấy bất ngờ.
Bởi vì tình tiết trong truyện gốc thì bên ngoài Phó Tùy Vân như một con chó quỳ liếm thụ chính, còn với người khác thì vô cùng lạnh lùng ác độc, thậm chí còn không từ thủ đoạn nào.

Tiêu Ca không biết là anh có thể đỗi xử tốt với người có ơn với mình như thế đấy, vậy thì vẫn có thể cứu chữa được.
Nhưng mà từ chối thì vẫn phải từ chối, Tiêu Ca chỉ muốn sống bình lặng, tốt nhất là không dính dáng gì đến các nhân vật chính của quyển truyện này.
Tiêu Ca vô tình: “Không ở nhà.”
Phó Tùy Vân: “…”
Phó Tùy Vân: “Vậy ai đang nói chuyện với tôi?”

Tiêu Ca: “Chuông cửa thành tinh.”
Phó Tùy Vân liếc nhìn Tiêu Ca bằng một ánh mắt yêu chiều kèm bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Được rồi, vậy thì hỏi chuông cửa tinh phải làm sao mới khiến Tiêu Ca đồng ý cho tôi ở lại một đêm?”
Tiêu Ca sợ ngây người.
Cái gì? Anh còn muốn ở lại một đêm?
Tiêu Ca dần dần ý thức được chuyện Phó Tùy Vân đến đây không phải để trả ơn.

Cậu nhíu mày hỏi lại: “Anh muốn gì?”
Phó Tùy Vân trả lời một cách nghiêm túc: “Tôi cảm thấy mình cần hiểu em hơn, chỉ cần em chịu mở ra cõi lòng đầy thương tích và bụi tàn của mình thì muốn tôi làm gì cũng được.


Quả nhiên, mắt Tiêu Ca tối sầm, Phó Tùy Vân bắt đầu thèm muốn cậu rồi!
Nhất thời Tiêu Ca liền có ý muốn xử phứt người cho rồi —— nếu Phó Tùy Vân thật sự theo đuổi cậu không bỏ thì lấy cái thân pháo hôi của cậu mà bị liên lụy vào chủ tuyến thì có quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Phó Tùy Vân nhìn sắc mặt Tiêu Ca trầm xuống, quanh thân bỗng dưng bật ra các loại khí chất! Trừ cái ngày ở nhà thờ thì anh chưa từng thấy Tiêu Ca man như vậy bao giờ, tim anh không khỏi đập thình thịch những hai lần.

Đẹp trai quá đi, anh thích lắm.
Không nghĩ tới ngày thường phong cách của Tiêu Ca lại đẹp trai thế này, Phó Tùy Vân tự động suy diễn rất nhiều, chẳng lẽ lúc trước Tiêu Ca thu sai tình báo nên hiểu lầm Phó Tùy Vân anh thích phong cách non mềm cô vợ nhỏ rồi mới liều mạng trang điểm như vậy, sau khi lòng chỉ còn tàn tro thì mới trở về với trạng thái trước kia?
Một khi đã rung động thì Phó Tùy Vân sẽ không lùi bước.
Phó Tùy Vân trực tiếp dùng đòn sát thủ: “Tôi cho em phí ăn ở, chỉ ở một đêm không làm gì cả.”
Sát khí bao quanh Tiêu Ca bay biến trong một giây đồng hồ.
“Bao nhiêu tiền?” Tiêu Ca nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Một trăm vạn.” Phó Tùy Vân nói năng khí phách.
Tiêu Ca: “…” Đây là tên ngu ngốc gì thế này?
Tiêu Ca im lặng một lát bèn đóng cửa lại, nói lời từ biệt với Phó Tùy Vân theo cách dịu dàng nhất: “Ngoan, có bệnh thì chữa bệnh, đàn ông không đáng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc