TỘI NÀY, TÔI KHÔNG NHẬN

Khác với xe của người dị năng, bên trong toàn là bánh quy và nước khoáng, trong xe người của Hồng Long chuẩn bị súng phóng tên lửa.

Một phát trúng mục tiêu kia, trực tiếp nổ ốc thủy tinh thành mảnh vỡ, mà kiến trúc gần đó lại không bị ảnh hưởng, từ kỹ thuật ngắm đến cách chọn hỏa lực đều chính xác khiến Giản Hoa phải kinh ngạc.

Trong sách tranh quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ: ốc thủy tinh di chuyển chậm, nhưng vỏ cứng có thể so với hợp kim.

Là ốc sên, răng nanh của nó mọc trên lưỡi, cực kỳ sắc bén. Thường mai phục trong cùng đống đổ nát hoặc góc rẽ  để đi săn, đầu lưỡi vừa quét một cái, con mồi bình thường sẽ máu thịt be bét, bị lột sống một lớp da thịt.

Người dị năng gặp phải ốc thủy tinh, xác chết rất đáng sợ, khi nhân vật chính Johnson Brown mười sáu tuổi đã từng gặp. Bạn đồng hành vừa đi vừa quay đầu nói chuyện với cậu ta bỗng kêu gào thảm thiết. Johnson dựa vào dòng khí phán đoán vị trí ốc thủy tinh, cậu ta sử dụng dị năng gió kéo đồng bọn ra, trong  nháy mắt rời khỏi phạm vi trăm mét. Nhưng cậu ta vừa cúi đầu nhìn, đã sợ hãi quỳ rạp xuống đất, người bạn xấp xỉ tuổi đầu tiên có dị năng đồng hành cùng cậu ta, hơn nửa bên cơ thể đều biến mất, chỉ còn lại khung xương và cơ thịt không trọn vẹn.

Chuyện này trở thành ác mộng của Johnson thủa thiếu niên,  đặt song song với khi cơn lốc tấn công trạm điện tối đen.

Khi Johnson hai mươi hai tuổi, cậu ta trong một nhiệm vụ của cục dị năng gặp phải ốc thủy tinh, vấn đề tâm lý bùng nổ. Khi đó cậu ta đã là người lãnh đạo một trong hai thế lực ở  cục dị năng, áp lực hằng ngày rất lớn. Vấn đề tâm lý của siêu anh hùng là loại tình tiết tiểu thuyết rất thích tập trung giảng giải..

Cuối cùng Johnson yêu cầu một mình đi giết con ốc thủy tinh chiếm cứ một căn cứ thử nghiệm vũ khí hạt nhân bỏ hoang dưới lòng đất, ở gần Las Vegas. Quá trình chiến đấu cực kỳ nguy hiểm, Johnson lợi dụng địa hình tránh né, nhuộm  màu để phác thảo ra bộ dạng dữ tợn của ốc thủy tinh, Johnson dùng sấm sét đánh vào trung tâm xoắn ốc trên vỏ ốc sên, thành công giết chết con quái vật này.

“Chúng ta không có dị năng sấm sét mạnh như vậy, nên dùng súng phóng tên lửa là đủ rồi.”

Tổ viên Hồng Long trên Hummer vội vàng dọn dẹp đồ đạc.

“Bộ ống ngắm này mới được nghiên cứu ra, chuyên dùng để tấn công loại quái vật ngụy trang dựa vào chiết xạ ánh sáng như ốc thủy tinh.” Tổ viên Hồng Long cơ thể cường tráng sử dụng ống phóng tên lửa nhếch mép cười, lấy thấu kính vừa dùng xuống cầm ở trên tay.

Nóc xe khép lại, tên gầy Triệu Văn đạp chân ga, phóng thẳng về phía trước, ra ngoài.

Trừ ghế lái được giữ lại, ghế ngồi khác trong xe đều bị dỡ bỏ, như vậy có thể mở rộng không gian, hai bên cửa sổ có người cầm súng tiểu liên ngồi. Cửa sổ cũng được cải tạo, một cửa có thể đẻ nòng súng vươn ra, phần thủy tinh chống đạn rất nhỏ, tầm cái màn hình di động, chỉ đủ để người nổ súng quan sát hoàn cảnh bên ngoài.

Gầm xe cao một đường nghiền nát quái vật, xóc nảy đi trên mặt nấm.

“Trên xe có hai người, tốc độ nhanh hơn.” Triệu Văn cười tủm tỉm, nói.

Lúc trước khi họ bị quái vật truy đuổi, nấm trong cống thoát nước cũng không chịu cô đơn mà bò ra giúp vui, đạp hết chân ga, mở hết mã lực, tốc độ cũng chỉ bằng một nửa hiện tại.

Nấm rất “nhiệt tình”, hết lòng muốn giữ lại tất cả đồ ăn và người đi qua lãnh địa của chúng.

Giờ Giản Hoa ở trên xe, cậu muốn “rời đi”, đám tơ chỉ có thể hậm hực tránh ra một con đường.

Xe chạy lắc lư, bản lĩnh nhiều năm làm diễn viên đóng thế của Giản Hoa chỉ có thể khiến cậu miễn cưỡng ổn định, không đến mức đụng vào người khác, thế nhưng mấy tổ viên Hồng Long này còn có thể ổn định nổ súng.

Lúc này họ không nổ súng, gián đoạn nheo mắt lại, di chuyển vị trí nòng súng, hiển nhiên là đang lựa chọn mục tiêu.

Lý Phỉ thấy một con quạ ăn xác nện vào trước xe.

Triệu Văn khẩn cấp đánh tay lái, tránh khỏi một con thằn lằn khổng lồ vọt tới trước mặt, theo sát là hai phát súng trúng đầu con thằng lằn màu lam, một viên trong đó trực tiếp đâm vào hốc mắt, phun ra một đống máu.

Hummer chạy nhanh, tiếng súng không dứt. Vài con quái vật bỗng ngã xuống kia, người thường sẽ khó phân biệt chúng là bị nấm kéo đổ, hay là trúng đạn.

Dị năng của mấy tổ viên Hồng Long này đều không cao, nhưng cho dù trong tay không có súng, đối mặt với tình huống nguy hiểm như vậy, tỷ lệ họ sống sót vẫn cao hơn người thường rất nhiều, vì họ không hoảng loạn.

– Thời đại người dị năng cấp cao làm chúa tể thế giới, vĩnh viễn sẽ không đến.

Trong nguyên tác không, hiện tại cũng sẽ không.

Vì cơ thể biến dị, có được sức mạnh cường đại, mà nháy mắt đã có thể kéo ra một tổ chức, mỗi người đều ưu tú hơn quân đội cảnh sát, thì tố chất quân đội quốc gia này cũng quá tệ.

“Rất có khả năng, rất chuẩn!” Tổ viên Hồng Long đổi băng đạn cho súng, cười trêu ghẹo.

Bọn họ có thể ngắm chuẩn mấy con quái vật nguy hiểm kia, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy mục tiêu mình lựa chọn bị ngọn lửa bỗng dưng xuất hiện đánh trúng.

Cầu lửa giấu lớp máu tung tóe khi đạn bắn, có khi dẫn cả đám tơ đi tấn công vài con xảo quyệt khá khó giải quyết trong đám quái vật (nấm chỉ dùng bản năng đuổi theo lương thực dự trữ mà thôi).

“Số lượng quái vật nhiều lắm, tiết kiệm đạn đi!” Triệu Văn cao giọng.

Tổ viên Hồng Long cầm súng tiểu liên đáp ứng, không nhúc nhích tiếp tục nhìn chăm chú tình hình hai bên đường, phòng ngừa Hummer xâm nhập vào phạm vi tấn công của quái vật mạnh như ốc thủy tinh.

Một vài con quái vật vốn vây quanh khu nhà dân, đập cửa sổ, nghe được tiếng động của Hummer, nhanh chóng bị “món ngon” hấp dẫn. Mấy con tự nhận mình thực lực mạnh mẽ, không cần suy nghĩ, ném con mồi vốn có của mình, truy đuổi chiếc xe này.

“Hi vọng họ có thể nắm chắc cơ hội, thành công giết chết quái vật cấp thấp, bảo vệ tính mạng!” Một tổ viên Hồng Long lẩm bẩm.

Số lượng quái vật quá nhiều, dù Lý Phỉ và Giản Hoa, hai người dị năng cấp S cùng tiến lên, cũng là ném hòn đất xuống biển. Trừ khi họ có thể phá hủy toàn khu phố, khiến cho quái vật chết người dị năng cũng không  còn, giống như trận quyết chiến người dị năng cấp cao trong nguyên tác. Sau khi Thế giới Bị Từ Bỏ kết thúc, người thường chết rất nhiều, không bị đập chết thì bị chôn sống.

Hummer lao ra khỏi vòng vây. Trước mắt, mật độ quái vật trên con đường này hạ thấp rất rõ, tên gầy thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Văn lấy ra một tấm bản đồ, ném cho người phía sau xem: “Tìm điểm tập hợp gần nhất.”

“Điểm tập hợp?” Lý Phỉ cảm thấy lần Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện này rất khác thường.

“Từ khi trợ lý nhà cậu gặp chuyện không may, tin tức mới nhất của Hắc Uyên là phát hiện một lần Thế giới Bị Từ Bỏ kéo dài ba mươi ngày. Thiếu tá Trương chia thành viên tiểu đội dị năng Hải thành chúng tôi thành hơn mười tiểu tổ. Đạn sáng, bom cay, súng phóng tên lừa… đều là để tấn công cái bọn to lớn như mực ăn thịt người, ốc thủy tinh!”

“Chúng tôi trúng ngay mấy cái cuối.” Người khác tìm vui trong khổ trêu chọc.

Chuẩn bị là một chuyện, khi thật sự phát hiện mình ở trong vòng vây quái vật, người tố chất tâm lý kém đã sớm sụp đổ.

“Lần này phạm vi trùng lặp không nhỏ, địa điểm chúng tôi vào cách khách sạn chung cư hai người ở tận vài km! Không biết người của tiểu tổ khác có đến hay không, nên phải đi điểm tập hợp trước.”

Vài km…

Cách khá xa, không có người dị năng cấp S hấp dẫn, số lượng quái vật ở bên kia hẳn là không nhiều, nói cách khác, bọn Triệu Văn cố ý đi tới chỗ có nhiều quái vật.

Nguyên nhân thì có rất nhiều, có lẽ là do nhận mật lệnh của quốc gia, cố sức tiêu diệt quái vật khó giải quyết, có lẽ là định từ chỗ lắm quái vật tìm ra tung tích Tiến Sĩ Điên. Vì việc hai người Giản Hoa ở nơi này, Triệu Văn chưa hẳn đã biết. Hồng Long là một cơ quan khổng lồ, tin tức tình báo có quyền hạn đọc khác nhau, quân hàm không đủ, hoặc người không nhận nhiệm vụ liên quan, rất khó biết được tin tức gì.

Số lượng quái vật ít đi, không có kẻ nào đáng để nổ súng, các tổ viên Hồng Long đổi người, thu dọn băng đạn.

Lý Phỉ ống ngắm, cẩn thận tập trung nhìn.

Anh nhìn ra rất nhiều thứ, như ống ngắm này đúng là chuyên môn chế tạo. Điều này đã nói lên rằng sau khi quốc gia lấy được tin do kẻ xuyên sách cung cấp, tuy không nghiên cứu ra bình xịt che giấu mùi của người dị năng để tránh né quái vật, nhưng rất có chuẩn bị đối với việc làm thế nào tiêu diệt quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ.

Trong nguyên tác, tập tính, nhược điểm, phương thức đi săn của một loài quái vật mới đều là kinh nghiệm người dị năng dùng máu tổng kết ra.

Các quốc gia chỉ có thể dựa vào tình báo người dị năng mang về, để thiết kế phương án, nghiên cứu vũ khí, để nhân viên chuyên môn hành động mang vào Thế giới Bị Từ Bỏ. Quá trình này cần mấy tháng thậm chí nửa năm. Thế giới Bị Từ Bỏ hỗn loạn duy trì liên tục, thật vất vả tìm được cách đối phó quái vật nào đó còn cho thông dụng rồi, thì loại quái vật mới lại xuất hiện.

Còn hiện tại, người dị năng quân đội, cầm súng trong tay, quái vật dữ tợn thế nào cũng từng thấy trong sách tranh, không cần thử, họng súng ngắm chuẩn nhược điểm, thong dong bóp cò súng. Gặp được loại khó đối phó như ốc thủy tinh, thì nâng vũ khí chuyên dụng ra.

“Người biết chuyện đúng là giúp chúng ta lấy được nhiều lợi ích.”

Triệu Văn nghe thấy thì sửng sốt, lúc nhìn thấy động tác của Lý Phỉ trong kính chiếu hậu, mới hiểu ý Lý Phỉ.

Anh ta lẳng lặng đánh giá Lý Phỉ, lại nhìn Giản Hoa. Tin tức Tiên Tri kẻ xuyên sách mang đến đã kéo dãn khoảng cách giữa quốc gia và người thường. Nếu chính phủ quốc gia vô năng, thì các tổ chức phi pháp có vũ trang sẽ chiếm cứ ưu thế. Người dị năng cấp cao bây giờ rất khó có được thế lực và phong cảnh như trong nguyên tác. Loại chênh lệch này, không biết Lý Phỉ sẽ có phản ứng gì.

“Hải Âu, anh nhìn đường đi!”

Hummer suýt thì xông lên vỉa hè, kỹ thuật lái xe của tên gầy rất đỉnh, nhanh chóng kéo về hướng đúng.

Mấy tổ viên Hồng Long chen lên nói Triệu Văn: “Không được thả lỏng, nơi này còn chưa an toàn đâu. Mệt thì đổi người lái! Tôi ở sau anh chờ lâu lắm rồi!”

“Nghe kẻ xuyên sách nói, thế giới của họ…Ở Trung Quốc mỗi ngày đều kẹt xe, trên đường gần như không thấy xe đạp. Người chỉ cần mua được xe đều muốn lái xe, ngay cả nửa đêm, trên đường cũng toàn là xe, thật đáng sợ! Chúng ta chạy Hummer cũng vô dụng, đi máy bay trực thăng mới được!”

Việc này Giản Hoa cũng nghe nói lần đầu tiên, cậu kinh ngạc hỏi: “Không có xe đạp? Toàn dân đều mua xe ô tô sao, nếu không mua nổi thì sao?”

“Đi xe chạy bằng điện, nghĩ lại thì cũng không an toàn. Nghe nói họ ngay cả bốt điện thoại ven đường cũng không có.”

“Thật sao, thế thì gọi điện bằng cách nào?”

“Đều dựa vào di động, ngay cả trẻ con cũng có!”

“Đúng là khoa trương, chúng tôi làm binh lại không thể mang…”

Khi đang nói nói cười cười, Triệu Văn đột nhiên quát bảo ngưng lại: “Im lặng, phía trước có xe!”

Cùng là xe quân đội, tổng cộng có ba chiếc từ các con đường khác nhau chạy đến, đèn xe lấp lóe, giống như ra đèn tín hiệu.

Thấy rõ biển số, vẻ mặt Triệu Văn nghiêm túc: “Là mấy tiểu tổ khác, xem ra phạm vi trùng lặp lần này, chắc là mở rộng khoảng ba khu phố.”

Mấy chiếc xe chạy đến cùng nhau, có người mở cửa sổ xe, chào hỏi bên này: “Đi bệnh viện quân khu, số lượng người dị năng ở chỗ đấy khá đông, quái vật rất có có thể tụ tập ở đấy.”

Triệu Văn không nói gì mà đi theo.

Lý Phỉ và Giản Hoa càng không có ý kiến, Cảnh Điền còn đang chỗ đó.

Đoàn xe đi trong bóng đêm, khi đến bệnh viện quân khu, hỗn chiến giữa quái vật và người dị năng không dứt, chờ đến Lý Phỉ đạp lên xác quái vật bị đốt thành than đi vào bệnh viện, đã là nửa giờ sau.

Giản Hoa nhìn cô bé ôm Corgi, lại nhìn Cảnh Điền trong phòng bệnh, Trương Diệu Kim bận rộn ra mệnh lệnh, cảm thấy dường như lần này gom rất đủ người.

Ba mươi sáu tiếng, Trương Diệu Kim đối với một người dị năng Hồng Long chạy tới từ khu thứ bảy phía Đông, nét mặt nghiêm túc: “Cậu lặp lại lần nữa!”

Đối phương chào kiểu binh, rồi lên tiếng trả lời rõ ràng: “Báo cáo thiếu tá, tôi nhận được thông báo từ tổng bộ. Nửa giờ sau khi mọi người biến mất vào Thế giới Bị Từ Bỏ, đại tá Lô đã ra lệnh cho tôi mang đến lời nhắn, tất cả người dị năng ở tám khu phía Đông đều mất liên lạc, lặp lại lần nữa, tất cả người dị năng đều tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ.”

Bình luận

Truyện đang đọc