TỘI NÀY, TÔI KHÔNG NHẬN

Vòi hoa sen phun nước ấm lên mặt, Giản Hoa tỉnh táo lại. Hai chân mềm nhũn nên cậu phải vịn tay lên tường, nhưng gạch men sứ lạnh băng lại khiến cậu rụt tay lại.

Nước ấm cọ rửa làn da nhạy cảm dị thường sau cao trào, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.Di

Trong phòng tắm tràn ngập hơi thở ái muội, bị hơi nóng xông, càng trở nên rõ ràng.

Đau đớn đến từ nơi bí ẩn, không ngừng nhắc nhở Giản Hoa, vừa rồi cậu đã làm cái gì.

Giản Hoa dựa lưng vào lồng ngực ấm áp, khi mơ màng cậu dựa cả người vào lòng Lý Phỉ, dép lê không biết đã bay đi đâu mất. Giản Hoa cảm thấy trên bắp chân phải hình như có cái gì, trong sương mờ cậu nhìn không rõ.

Cậu cúi lưng muốn lấy, cảm giác tê mỏi nhanh chóng lan dọc theo xương sống xông thẳng lên đỉnh đầu, ngón tay cứng lại.

Nhặt không được còn có dị năng…Di

Sau khi được kéo mạnh lên, ánh mắt Giản Hoa ngơ ngác, câm lặng trong phút chốc.

Quần cụt bị vò đến không còn hình dạng, cũng không được cởi ra hoàn toàn, cứ như vậy treo trên cổ chân cậu.

Giản Hoa vừa tức giận vừa xấu hổ, nhấc chân muốn đem kéo quần cụt xuống. Kết quả, động đến vùng cơ đùi còn hơi co rút, chân cậu mềm nhũn, mất cân bằng. Nếu không có Lý Phỉ đỡ nhanh, chắc là đã ngồi xụp xuống đất.

Vì trong toàn bộ quá trình, “trường” không hề quấy rối, nên không chỉ Lý Phỉ cảm thấy kỳ lạ, Giản Hoa sau khi lấy lại tinh thần cũng cảm thấy hoang mang.

Là ý nghĩ đột xuất, dục vọng thúc giục trao đổi sâu sắc hơn, không kịp rời khỏi phòng tắm, đành dựa vào tường ôm nhau làm. Vì địa điểm thật sự không thích hợp, nên thời gian cũng không quá dài, nhưng cảm giác eo mỏi chân mềm lại cực kỳ rõ ràng.

Người nào đó thực tủy tri vị vừa dịu dàng lau người cho Giản Hoa, vừa nhẹ nhàng hôn chỗ lõm giữa xương quai xanh.

Giản Hoa đã giải phóng hai lần, bị ôm vào lòng, cũng không có phản ứng gì.

Lý Phỉ chỉ có thể tiếc nuối kiềm nén ý nghĩ lại làm một lần nữa.

Ngón tay đi vào nơi còn chưa khép kín hoàn toàn, dòng nước ấm áp cũng chảy vào, Giản Hoa không kiềm được run lên.

Vì lúc trước Lý Phỉ đã dùng toàn bộ kiên nhẫn của mình cho bước này, nên hiệu quả khá ổn, không bị thương, chỉ hơi sưng.

“Anh đi ra ngoài.” Tiếng Giản Hoa hữu khí vô lực, khàn khàn như vừa tỉnh ngủ.

“Em rửa không thuận tay đâu…”

“Đi ra ngoài!”Di

Lý Phỉ lui một bước, ra khỏi phạm vi vòi tắm sen.

Anh đương nhiên biết Giản Hoa không chỉ nói anh rút ngón tay ra, còn muốn bắt anh ra khỏi phòng tắm, nhưng cảm xúc của Giản Hoa có hơi lạ, Lý Phỉ không yên lòng.

Ngoài dự kiến, Giản Hoa cũng không đuổi anh đi.

Ngơ ngác đứng dưới dòng nước ấm nửa phút, Giản Hoa mới yếu ớt nói: “Đừng rửa, không có.”

“…”Didao

Lý Phỉ phải mất một lúc mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Giản Hoa, phút chốc không nói nên lời.

– Dị năng cắn nuốt chắc là không phải dùng như thế đâu!

“Sao em biết?” Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Phỉ đa hối hận.

“Cảm nhận được.” Giản Hoa bóp trán.

Ngọn lửa nóng bỏng xuất hiện kích thích cả người cậu phát run. Bỗng cảm giác nóng rực biến mất, khi đấy Giản Hoa mơ màng không kịp phản ứng, lúc tỉnh mới nhớ lại. Cảm giác giống như ấm áp hòa vào tận linh hồn và cả cảm giác thỏa mãn lại tiếp tục ngủ đông của dị năng. Khi Giản Hoa hiểu ra, cả người đơ ra như gỗ.

Cậu không biết sự thỏa mãn tràn trề của cả tinh thần và cơ thể, là do phần cướp được của dị năng lửa, hay là…

“Mặc quần áo của anh vào. Đi ra ngoài thử xem dị năng thế nào rồi!”

Giản Hoa tắt vòi hoa sen, lấy khăn mặt nhanh chóng lau khô cơ thể.

Những thứ rơi vãi nghiêng đổ trong phòng tắm, Giản Hoa không định dọn dẹp lại. Kéo cửa đi ra ngoài, hơi lạnh tập kích khiến được cậu rùng mình.

“Quần áo này!” Lý Phỉ từ phía sau đưa qua một chiếc áo lông dê.

Giản Hoa vội vàng mặc vào, kéo Lý Phỉ đến cạnh cửa sổ, cẩn thận vạch một góc rèm.

“Kiểm tra dị năng của anh đi.” Giản Hoa tiện tay cầm một quyển tạp trí giải trí.

Lý Phỉ cúi đầu, thấy ảnh bìa là vị tiểu Thiên Vương trong đoàn phim “Trúc đen”.

Thôi, dù sao cũng đã xem rồi.

Anh kêu gọi một ngọn lửa, tạp chí bốc cháy ngay lập tức. Độ nóng của cầu lửa cực cao, khi tạp chí toả ra khói đen thì đã, biến hình hoàn toàn. Giản Hoa mở cửa sổ, quét tro và mùi khói ra ngoài.

Lý Phỉ không chắc chắn lắm nhìn bàn tay mình, nhắm mắt lại cảm nhận hồi lâu, mới chần chờ nói: “Dị năng hình như ít đi.”

Sức mạnh của người dị năng cấp S giống như một kho báu, vì có rất nhiều nên khi xói mòn một bộ phận nhỏ sẽ rất khó phát hiện. Nếu không cố ý cảm nhận, e là khi dùng cũng khó phát hiện. Trừ khi gặp phải đối thủ cùng đẳng cấp, hao tổn một lượng dị năng lớn.

Sắc mặt Giản Hoa trắng bệch.

Lúc trước đám tơ cũng sẽ nhân cơ hội hút dị năng lửa Lý Phỉ thả ra, nhưng kia chỉ là ngọn lửa dị năng phóng ra. Ngẫu nhiên bắt cá nhảy lên mặt nước, và quăng lưới lớn vào trong nước là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

“Có thể khôi phục không?”

“…Cần thời gian.” Lý Phỉ cũng phản ứng kịp, sắc mặt anh còn khó coi hơn Giản Hoa.

Hôn môi sẽ phá hủy đồ vật, làm tình sẽ tổn hại dị năng của chính mình. Đủ rồi đó!

Lý Phỉ khó khăn đề nghị: “Lần sau thử đổi vị trí xem?”

“Không liên quan đến vị trí trên dưới.” Giản Hoa coi như là đã nhìn thấu dị năng của mình, là một con quỷ tham ăn, ai cũng không nhận.

Mặc dù lần đầu thử nghiệm đầy rẫy những điều xấu hổ không thể nói, niềm thỏa mãn vui sướng vẫn rất rõ ràng, nếu được chăm sóc tốt, Giản Hoa cũng không có suy nghĩ khác. Suy nghĩ của cậu rất thực tế, ai biết nhiều ai làm tốt thì để người đấy tới.

Lý Phỉ đã chứng minh điều ấy, về phần phát triển sau này thì thật sự không có cách nào, không phải trách nhiệm của Lý Phỉ.

“Trước khi dị năng của anh khôi phục, chúng ta phải giữ khoảng cách.” Giản Hoa kiềm nén cảm xúc muốn nhớ lại, cố gắng kéo lý tính về. “Trước khi tắm treo giấy nhắc trên cửa. Không được mắc thiếu vải, hoặc không mặc quần trước mặt tôi. Có thể không nhìn tôi, thì đừng nhìn tôi chằm chằm. Khi nói chuyện đừng dựa vào tôi quá gần, đặc biệt không được dán bên tai tôi nhỏ giọng nói chuyện.”

“…”

Cái này có tính là người yêu thẳng thắn, trình bày em ấy thích động tác nào?

Đổi tình hình để đáng giá việc vui sướng kia, đặt ở chỗ này, lại khiến ảnh đế không vui nổi.

“Tóm lại, trừ khi anh có cách tăng sức mạnh dị năng!” Giản Hoa nghĩ, cảm thấy thế cũng không ổn, sửa miệng nói,“Ai cũng không biết nguy hiểm sẽ đến lúc nào, dưới bất kỳ tình huống nào sức mạnh của anh bị tổn hại, cũng không tốt. Tốt nhất là…”

Câu nói kế tiếp đã bị Lý Phỉ bịt kín.

“Không thể!”

“…”

“Anh sẽ tìm ra cách tăng sức mạnh cho người dị năng!”

Nhìn Lý Phỉ cầm máy tính bảng, vùi đầu nghiên cứu một đống tư liệu, Giản Hoa không biết nên nói gì.

– Đàn ông khi đã nhét thịt vào mồm, mà còn muốn họ phun ra thì khó khăn muôn trùng, muốn họ không động vào, thì càng khó khăn hơn.

Không nói Lý Phỉ, ngay cả Giản Hoa cũng thấy có hơi vi diệu.

“Tôi nhớ rõ trong quyển sách này… người dị năng của Thế giới Bị Từ Bỏ, sức mạnh không thể tăng cấp.”

Người dị năng cấp thấp tăng cấp vẫn là người dị năng cấp thấp, tiềm lực sẽ quyết định thức tỉnh dị năng đẳng cấp gì. Dù sau này có gặp chuyện gì, thì vĩnh viễn cũng chỉ ở đẳng cấp đấy. Dù rèn luyện, thì cũng chỉ là làm quen hơn với “kỹ thuật” và “cách khống chế chính xác”.

“Đúng vậy, nhưng trong tình tiết thiết lập có một chi tiết.” Lý Phỉ xếp hầu hết mọi người vào một cái bảng, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Thời gian người dị năng cấp cao hoàn toàn thức tỉnh không được xác định. Thời gian thức tỉnh bước đầu không chênh lệnh lắm mà cùng thời gian rơi vào Thế giới Bị Từ Bỏ. Tập trung vào tuần đầu tháng 11 năm ngoái, người sớm nhất chắc là em, chiều tối ngày 6 tháng 11.”

Giản Hoa nhớ đến vụ nổ ở khách sạn Trân Châu xảy ra vào ngày mùng 7 tháng 11.

“Anh đã có tư liệu về người dị năng cấp S rồi à?” Vẻ mặt Giản Hoa thay đổi vi diệu, cậu không hỏi đến chuyện của Hắc Uyên, nhưng cậu rất không thích Lý Phỉ giấu diếm cậu tin tình báo quan trọng.

“Không, những chi tiết này thuộc về ‘tình tiết’, chúng ta và Hồng Long cùng chia sẻ những văn kiện này. Ký ức của kẻ xuyên sách về quyển sách này rất khác nhau, trọng điểm cũng  khác nhau. Có khi gặp phải kẻ ngu, còn nhớ nhầm tin tức, nên cần sưu tập tư liệu để xác minh.”

Lúc này sắc mặt Giản Hoa mới tốt hơn một tí.

Lý Phỉ không biết mình vừa tránh được một “kiếp”, đưa máy tính bảng cho Giản Hoa, ý bảo cậu xem.

Người dị năng song hệ Johnson Brown, thức tỉnh vào đầu giờ chiều ngày mùng 7 tháng 11 khi cơn bão cấp bốn “Jennifer” tấn công Massachusetts. Dựa vào thời gian, cậu ta chắc là người dị năng thứ hai xuất hiện trên thế giới, sớm hơn Lý Phỉ khoảng hai tiếng.

“Nếu không có người của tổ chức Thánh Môn phái tới, thì anh mới là người thứ hai.” Giản Hoa nhớ cực kỳ rõ chuyện của Lý Phỉ, vụ tai nạn giao thông trên cầu vượt Hải thành xảy ra khi quá giờ trưa chưa được bao lâu.

Thấy sự lạnh lẽo giấu dưới đáy mắt Giản Hoa, Lý Phỉ giật mình. Anh rất muốn đè người này dưới thân thêm lần nữa, trêu chọc cái người thường ngày vẫn vô cảm này, khiến cho cậu thở dốc rên rỉ…

Nhưng chỉ có thể nhìn, không thể ăn.

Ngăn chặn suy nghĩ vui sướng, Lý Phỉ nhắm mắt rồi lại mở ra, tiếp lời Giản Hoa: “Anh cũng vì sự kiện này mới chú ý tới sự khác biệt giữa thời gian thức tỉnh. Em chắc là không biết,  bọn tội phạm kích nổ Khách sạn Trân Châu, tìm người dị năng trong khách sạn, rồi lại giết người xuyên sách khác trên đường, có lý do cả.”

“Tôi cho rằng chúng chỉ là kẻ điên, vì muốn phô trương thực lực để xây dựng thế lực, đe dọa người khác.” Giản Hoa nhíu mày, cậu không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, vì người bình thường không thể hiểu được logic của bọn tội phạm, nhất là cái bọn điên khùng.

Tập đoàn Quang Thế liên tiếp đổi mới khái niệm của mọi người về sự ngu si, thậm chí vì thủ đoạn vụng về, chó ngáp phải ruồi, mà người ngoài giới còn phân tích giám định thành ra là  công ty bị hắt nước bẩn. Tập đoàn Quang Thế rất vô tội, thật ra là công ty lâu đời chèn ép công ty mới thành lập chưa đầy hai mươi năm. Chuyện này làm Giải trí Tinh Thiên đầu đội nước bẩn dở khóc dở cười. Việc như này đầy rẫy trong giới giải trí, muốn so đo với đám kỳ dị là bạn thua liền.

“Không, sau khi Hồng Long thẩm vấn, họ viết một bản kế hoạch.”

“Suy đoán về lực lượng của Thế giới Bị Từ Bỏ?” Giản Hoa nghi ngờ, đọc tiêu đề, sau đó cậu bị nội dung dọa sợ.

Đây là một phần báo cáo chi tiết, có khẩu cung của bọn tội phạm thực hiện kế hoạch, được sự xác nhận của kẻ xuyên sách khác, cuối cùng mới tiến vào hệ thống phân tích tình báo của Hồng Long. Tổng kết là…

“Người sớm đi vào Thế giới Bị Từ Bỏ, chưa chắc đã là người dị năng mạnh. Nhưng người dị năng mạnh, chắc chắn phải đi vào Thế giới Bị Từ Bỏ từ sớm.”

Lý Phỉ giải thích: “Cái này có thể liên quan đến việc điểm trùng lặp ưu tiên vị trí của người dị năng cấp cao, vài người dị năng cấp thấp kia chỉ đúng lúc ở gần đấy, đi nhờ một chuyến.”

Giản Hoa vô thức gật đầu.

Hiện tượng thức tỉnh quy mô lớn ở Hoài thành trong miệng kẻ xuyên sách, rất có khả năng là chính mình gây ra.

Lý Phỉ tâm linh tương thông với cậu, đoán được Giản Hoa nghĩ gì, lại mở thời gian biểu lên, chỉ màn hình, nói: “Vì đạt được dị năng càng sớm, khi đối mặt với nguy hiểm càng vững lòng hơn. Đây là suy nghĩ của kẻ xuyên sách, nhưng có một vài người cho rằng, dị năng là một loại lực lượng vô hình tồn tại ở Thế giới Bị Từ Bỏ, người có thiên phú có thể kích hoạt. Loại lực lượng này trong Thế giới Bị Từ Bỏ có hạn, người thức tỉnh càng sớm thì càng mạnh. kẻ xuyên sách không biết chỉ số tiềm lực dị năng của mình, nên liều mạng chạy đến Hoài thành vào mấy ngày, mùng 7 tháng 11 và ngày 18 tháng 11. Đây là thời gian xảy ra hai lần thức tỉnh quy mô lớn.”

Kết quả, ngày 18 không xảy ra chuyện này, tình tiết thay đổi.

Giản Hoa tự hỏi nguyên nhân, phát hiện có lẽ liên quan đến chuyện mình rời khỏi Hoài thành đi Bắc đô quay phim.

“… Vì giữ loại ưu thế này, tiêu diệt người cạnh tranh, chúng giết người trên đường, loại bỏ nhân vật người dị năng không có trong tình tiết. Nghiên cứu của Hồng Long đã chứng minh suy đoán vớ này vẩn này của chúng là thật. Người dị năng cùng đẳng cấp, ai đi vào Thế giới Bị Từ Bỏ sớm hơn, sẽ mạnh hơn.”

Giản Hoa do dự, nhỏ giọng hỏi: “Nếu dị năng của chúng ta có nguồn gốc từ Thế giới Bị Từ Bỏ, giết một người dị năng cấp cao, lực lượng trở về Thế giới Bị Từ Bỏ, thì có thể tạo nên một người dị năng cấp cao mới.”

“Chỉ e là như vậy.” Sắc mặt Lý Phỉ tối tăm.

Giản Hoa lạnh lòng, cậu đã hiểu vì sao có nhiều người muốn giết Lý Phỉ như vậy.

Nhân vật chính có khả năng là nền món cho sự tồn tại của thế giới này, không thể động vào.

“Kẻ Cắn Nuốt” rất nguy hiểm, nấm có thể chống lại quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ, tạm thời cũng không thể động vào.

Lý Phỉ có tin tức thân phận rõ ràng, không phải một miếng thịt mỡ là gì? Tiêu diệt được một mối đe dọa, người dị năng cấp S mới sinh ra, chưa chắc đã ở Trung Quốc.

“Kẻ giết chết người dị năng cấp cao, có thể nhận được năng lực của đối phương sao?” Giản Hoa lạnh giọng hỏi.

“Không biết, nhưng chúng ta có thể thử giết chết quái vật mạnh, cấp bậc như mực ăn thịt người.” Lý Phỉ tắt máy tính bảng, kéo đề tài trở về, “Đám quái vật kia có chuỗi thức ăn và tập tính sinh vật hoàn chỉnh, không giống sinh vật vốn có ở Thế giới Bị Từ Bỏ. Nếu đều bị kéo vào, vì sao loài người có dị năng, chúng nó lại không có? Nếu thiên phú dị năng vốn do loài người độc chiếm, lực lượng của Thế giới Bị Từ Bỏ chỉ kích phát nó, thì loại lực lượng này cũng có thể tồn tại trên bọn quái vật, chỉ không thể hiện bằng dị năng mà thôi.”

Nói xong anh không quên bổ sung một câu: “Nói một cách chính xác, anh không cần chờ dị năng thong thả tự khôi phục.”

Giản Hoa:…

Bình luận

Truyện đang đọc