TỘI NÀY, TÔI KHÔNG NHẬN

Người trẻ tuổi còn chưa từ bỏ ý định, đi vòng quanh dải phân cách, mắt ngắm khắp nơi.

Toàn bộ lực chú ý của cậu ta đều tập trung trên mấy người dị năng kia, trong ánh mắt lấp lóe kích động và hâm mộ, còn nhiệt tình nói vài câu, thấy không ai để ý cậu ta, vẻ mặt cậu ta liền khó coi.

“Đừng gây chuyện, giờ bên ngoài loạn như vậy…” Người phụ nữ trung niên mặc áo khoác ô vuông thở hổn hển nói, “Đúng là không nên nghe con mà. Đi du lịch Hải thành mùa thập điểm, giá đặc biệt gì chứ. Giờ xảy ra chuyện, cả một người đến đưa nước, đưa đồ ăn cũng không có.”

“Mẹ, tình huống này đặc biệt mà. Me ngay cả điện thoại trong nhà cũng chưa gọi được kìa!” Người trẻ tuổi mất kiên nhẫn.

“Hướng dẫn viên du lịch ngay cả bóng dáng cũng không thấy, trở về phải trách cứ họ!”

Người phụ nữ trung niên tức giận lải nhải, ánh mắt cũng không kiềm được bay đến bên này.

Đá tảng bay lên, mặt đường được lấp phẳng, chuyện này thật sự rất thần kì. Lúc trước, khi họ trốn trên xe còn thấy một người dị năng đạp gió xẹt qua quốc lộ, tốc độ còn nhanh hơn ô tô.

– Nơi không xuất hiện thương vong quy mô lớn, không xảy ra hành vi phạm tội khiến người ta phẫn nộ.

Hai bên đường quốc lộ đều là ruộng nước, ngoài hai km có trạm phục vụ, vì cách Hải thành không xa, nên cho dù bị dừng trên đường, tín hiệu di động, internet bị đứt, mọi người cũng không hoảng lắm. Cảm xúc nôn nóng đều là vì họ đã chờ gần một ngày, mãi đến chạng vạng mới có người của quân đội đến sửa đường.

Có người lại đây kháng nghị, la hét ầm ĩ, rất nhanh đã bị đội cứu viện người dị năng rung động.

Quân nhân dẫn đội là thiếu úy, đang dùng điện thoại vệ tinh xin chỉ thị của căn cứ Hồng Long để xử lý tình hình bên này. Đường quốc lộ sẽ sửa xong rất nhanh, để những người này vào Hải thành không phải là vấn đề, thế nhưng Hải thành cũng có rất nhiều người muốn chạy đi. Một khi gây ra khủng hoảng, sẽ rất khó duy trì trật tự.

“Vâng! Đưa họ ra ngoại ô, chỗ đó có nhà trống.”

Sau khi cúp điện thoại, lập tức có người đi thông báo với mấy tài xế kia, xe phải đi theo chỉ thị, dù đi nơi nào, cũng phải đến nơi an toàn đã.

Chuyện này giống như chọc tổ ong vò vẽ, chờ trên đường quốc lộ lâu như vậy, đều tức đầy bụng rồi, giờ lại thế, có người kêu mình có hội nghị quan trọng, phải bay chuyến ngày mai…

“Trong thành phố cũng có kiến trúc sụp đổ, trước mắt còn đang khẩn trương khôi phục. Tất cả các chuyến bay đã bị ngưng lại, nhà máy đình công, trường học nghỉ học.” Nghe thấy một câu như vậy, mọi người há hốc mồm, trong lòng càng thêm bất an.

Hai mẹ con đó còn đang oán thầm nhau, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua, cũng là nhìn mấy người có quân hàm và người dị năng vừa rồi dốc sức. Mấy người mặc đồ ngụy trang giống như Lý Phỉ ở trong đám người, ánh mắt họ lướt qua vài lần cũng chưa từng dừng lại.

Khi người phụ nữ trung niên kia bước đi, trong lòng mơ hồ nhớ tới gì đó, đi ra ngoài tìm, nhưng mà người khiến bà ta thấy quen mắt lại không còn ở đó.

Khuôn mặt kia, khiến bà ta nhớ tới chuyện gần ba mươi năm trước. Người đàn ông bà ta lúc trẻ từng suýt cùng bỏ trốn, hình dáng có vài phần tương tự. Người phụ nữ trung niên nhíu mày, sao lại nghĩ đến tên vô liêm sỉ kia? Trông mặt thì cũng giống đấy, nhưng không có bộ dạng chính trực như “quân nhân” đứng ven đường vừa rồi.

Toàn bộ suy nghĩ của con trai bà ta đều đặt trên mấy người dị năng kia, nếu là gái đẹp, cậu ta còn có thể để ý chút, chứ một người đàn ông thì có gì mà nhìn?

Nhìn chiếc xe từ từ rời đi, tâm trang của Giản Hoa có hơi vi diệu.

Tuy rằng hai mẹ con đó nhận ra Lý Phỉ sẽ tạo thành rắc rối, thế nhưng không hề gì mà đi qua như vậy, hoàn toàn không có phản ứng, Giản Hoa lại cảm thấy bất bình thay cho Lý Phỉ.

Nhìn mặt thì Lý Phỉ bình tĩnh hơn cậu nhiều, đang bận rộn giao cho Cảnh Điền vài việc, trông không hề thất vọng, cũng không nhìn chiếc xe kia nhiều hơn.

Giản Hoa lần này mới thực sự hiểu ý của câu “có cũng như không” khi Lý Phỉ nhắc tới chuyện này. Không sâu xa gì, đúng ý như trên mặt chữ, người xa lạ mà thôi, không đáng giận, nghĩ đến những người đó còn ngại chiếm tế bào não.

“…”

Giản Hoa bỗng phát hiện, ảnh đế Lý Phỉ có rất nhiều người hâm mộ này, thực ra không có người thân cận.

– Lương Quân coi như là Bá Nhạc, Lâm Hiểu là trợ lý, Cảnh Điền là vệ sĩ, người còn lại bên cạnh Lý Phỉ đều là vì mặt sự nghiệp.

Giản Hoa nghĩ rõ “ điểm đặc biệt” của mình, ánh mắt như có gì khác lạ.

“Gâu?” Corgi cảnh giác quay đầu, nó cảm nhận được hai tên thực lực rất mạnh kia hình như muốn đánh nhau, hơi thở hung hãn nguy hiểm tràn ra bên ngoài.

Corgi chân ngắn chạy tới, Giản Hoa tỉnh táo lại, yên lặng dời ánh mắt đi.

Vừa rồi tầm mắt cậu dừng ở gáy, lưng, eo mông, đôi chân của Lý Phỉ, vì quá quen thuộc, cậu có thể dùng ngón tay miêu tả vị trí mỗi cơ thịt, biết rõ độ cong của chúng khi căng ra.

Ánh mắt nóng rực như thế, dù Lý Phỉ đã quen bị vô số người quan sát cũng nhận ra.

Sự tồn tại của cự thú Bóng đêm rất chân thực, nó vừa nghĩ muốn nuốt ai, đối phương sẽ như rơi trong vào tủ lạnh, khí lạnh bao trùm toàn thân trong nháy mắt.

Cảnh Điền suýt thì rút súng ra, mà hắn mới chỉ bị khí thế dư lại lan đến.

Lý Phỉ cũng cảm thấy nguy hiểm, nhưng mà tín hiệu từ thần kinh lại dẫn đến phản ứng khác – Anh đã quen với cảm giác này, biết người đang nhìn anh là ai,  có ý gì – Loại ám chỉ ái muội này, khiến cơ thể anh nhanh chóng nhớ lại những ban đêm tốt đẹp kia, quái vật to lớn bị hung thú Hỏa diễm chinh phục hoàn toàn, đặt ở dưới móng vuốt, bị đùa bỡn.

Lý Phỉ vừa tức giận vừa buồn cười.

Anh chỉ đành đi qua “an ủi” Giản Hoa, nhỏ giọng thì thầm: “Đang ở trên quốc lộ mà em, đợi tối về lại nói.”

“…” Thật ra chỉ là tùy tiện nhìn thôi, không có ý xấu đâu.

Giản Hoa cứng rắn nhịn lại không giải thích.

Ánh mắt vi diệu của ông Trình xẹt qua Lý Phỉ, rồi lại rơi xuống Giản Hoa. Ai bảo dị năng của ông có tính đặc thù, vừa rồi nhịp tim hai người này tăng nhanh, huyết áp cũng tăng, rõ ràng nói cho ông Trình biết một sự thật.

Ông ho khan một tiếng.

Thực ra ông Trình đã đoán ra quan hệ hai người họ được tám chín phần. Chuyện của người trẻ tuổi ông không muốn quản, ông cũng không phải người lớn trong nhà Giản Hoa, dù muốn khuyên cũng không lập trường mở miệng.

“Tôi phải về Hoài thành, các cậu tự cẩn thận.” Ông Trình nhớ người nhà, một phút cũng không muốn chờ.

Ô tô chia hai đường, đội cứu viện tiếp tục chạy tới địa điểm nhiệm vụ tiếp theo.

Hai bên đường trông rất bình thường, có khi lại xuất hiện vết chân khổng lồ, thậm chí là vết hằn sâu do mãng xà bò qua, có thể khiến cây đổ gạch bay, lộn xộn.

Chiếc xe cứ đi lại dừng, thường thường phải dựng lại biển báo hai bên đường.

Xuân Hạ giao mùa là lúc mưa nhiều, trên mấy tấm ván gỗ mục nát mọc đầy nấm. Giản Hoa dùng ngón tay khều, không có đám tơ tự động rút ra, xem ra không phải của nhà mình.

Cậu quay người, ván gỗ bên cạnh có đám tơ leo lên, không hề khách khí chiếm nơi này.

Người dị năng ngưng mắt nhìn bầu trời, ánh mắt khát khao: Có mây chuyển hình, mặt trời mọc lại lặn, có tiếng người. Họ đều sắp quên tất cả những thứ này, vĩnh viễn sống trong một giây ngừng lại kia, nhìn không thấy bất cứ hi vọng nào. Người không trải qua sẽ không hiểu.

“Anh nghĩ em sẽ cùng ông Trình về Hoài thành.”

Lý Phỉ đúng là nghĩ như vậy, chỗ đó là sào huyệt của nấm, ai cũng đừng nghĩ mò vào.

“Tôi mang theo nó vào sao?” Giản Hoa bất đắc dĩ liếc Corgi.

Dị năng trục xuất, không chừng thật sự có bản lĩnh phá hủy lãnh địa an toàn nấm dựng lên.

“Lại nói, chúng ta cũng không trốn được, nếu trốn, có lẽ tôi phải chờ cùng nấm đổi thế giới ở để mất.” Giản Hoa rất muốn để Lý Phỉ về Hoài thành, trên đỉnh đầu treo một thanh kiếm cũng không phải Lý Phỉ, nhưng nghĩ cũng biết, chuyện này Lý Phỉ sẽ không đồng ý.

“Nhà của anh không thể về, nhà của em cũng không được…”

Lý Phỉ lẩm bẩm, trong mắt cũng xuất hiện phiền muộn.

Địa chỉ biệt thự của ảnh đế Lý Phỉ, tuy là bí mật, nhưng người từng đến nhà Lý Phỉ nhiều lắm, một vài ngôi sao, còn có người Giải trí Tinh Thiên thuê để dọn dẹp nhà cửa.

“Trên đời này, cảm giác không nhà để về, cũng không tệ lắm.” Lý Phỉ nửa thật nửa đùa, cầm tay Giản Hoa hơi chặt, “Vì bên cạnh còn có em.”

Giản Hoa rút tay về, thản nhiên nói: “Có thể ở lại căn cứ Hồng Long, thiếu tá Trương sẽ không đuổi chúng ta ra.”

“…”

Khi nói tình thoại, người yêu không nhận, cũng không cảm động, còn lý trí tiếp tục bàn vấn đề.

Lý Phỉ không kiềm được đưa ra ý kiến phản đối: “Tuy ở Hồng Long không cần tiền thuê, nhưng cũng không phải là tốt. Em quyết định tin tưởng đại tá Lô sao? Kết quả thực nghiệm máy dẫn hướng năng lượng mini lỡ như là em rơi vào Thế giới Bị Từ Bỏ thì sao? Chẳng lẽ anh chỉ có thể trông chờ con Corgi này cứu em sao?”

“Anh phải dựa vào nấm, động rỗng trên trái đất không khép lại hết, còn có côn trùng khổng lồ đang tranh cướp. Thời gian càng dài, số lượng động rỗng càng nhiều. Nếu lợi dụng mấy động rỗng này, dù bị kéo vào Thế giới Bị Từ Bỏ, tôi vẫn có thể trở về.”

Lý Phỉ cảm thấy hô hấp của mình như tạm dừng vài giây, sau đó gằn từng chữ hỏi: “Em nắm chắc được bao nhiêu phần.”

Giản Hoa trầm mặc.

Niềm vui sướng trong lòng Lý Phỉ tan thành mây khói, anh đau đầu, day thái dương.

Vòng quanh Hải thành một ngày, đến chạng vạng thì trở lại căn cứ Hồng Long. Lều trại vốn dựng ở cổng bị dỡ ra, đưa đến trung tâm thành phố cứu giúp người dân mất nhà ở. Xe tải chứa đầy nước khoáng và đồ ăn đóng gói đi đến trung tâm thành phố.

Kiểm tra ở cổng căn cứ nghiêm hơn gấp mười lần ở Thế giới Bị Từ Bỏ. Trong ấn tượng của Giản Hoa, số người dị năng của căn cứ Hồng Long cả ba con số cũng chưa đến, trở lại thế giới thực, thiếu tá Trương đương nhiên sẽ không thiếu cấp dưới. Cứ vài bước là một trạm gác, vì lúc trước có chuyện người dị năng trong căn cứ vây quanh thiếu tá Trương ầm ĩ, khi trạm gác kiểm tra, mấy quân nhân kia không cho người dị năng sắc mặt tốt.

Đãi ngộ của Corgi thì khác.

Nó nhàn nhã dạo, đến chỗ nào cũng không cần kiểm tra, có đôi khi còn ngồi bên chân lính gác, giống như một đôi giày có lớp lông thật dày, không kiên nhẫn quan sát người cần kiểm tra.

Rốt cuộc đi vào trong căn cứ, thấy tòa nhà căn tin, Corgi liền bỏ lại Giản Hoa, kích động chạy vào.

Giản Hoa đến gần mới phát hiện chủ của Corgi đang nói chuyện với Johnson. Cô bé học tiếng Anh mấy năm, miễn cưỡng nói được vài câu đối thoại đơn giản, đang khua tay múa chân, cực kỳ vui vẻ.

“Gâu!”

Corgi xông vào giữa hai người, dùng cơ thể mập mạp tròn xoe đẩy cô bé.

– Người nguy hiểm như vậy, sao có thể để nói chuyện với chủ nhân.

“Đoàn Đoàn mày đói bụng không, có mệt không, hôm nay có đồ hộp và xương rất ngon đấy nhé!” Cô bé vừa thấy đến thú cưng trở về, lập tức biết rằng Thế giới Bị Từ Bỏ đã kết thúc, Corgi không cần tiếp tục cố sức cắn thịt quái vật.

Cô bé chào hỏi người bạn mới quen, ôm Corgi chân ngắn chạy đến hướng có mùi thơm nồng đậm nhất.

Johnson sờ bụng theo bản năng.

Khi thấy Giản Hoa và Lý Phỉ đến, nhân vật chính thiếu niên lập tức buông tay, làm bộ như cái gì cũng không xảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc