Khổng Thắng Nam ngồi ở giữa phòng xử án, mặc vest, thắt cà vạt, tóc dài buộc cao, dáng vẻ có năng lực và nghiêm túc, nhìn tài liệu trong tay, đã thông qua bản án sơ thẩm. Ngay cả bản án sơ thẩm cũng không thể thay đổi gì, bị cáo đã giết vợ rồi chặt xác thành nhiều mảnh, tội này đủ khiến đối phương chết vạn lần. Đối phương rất có chứng cứ nên đưa vào giai đoạn xét xử thứ hai.
Cô đập búa ra hiệu cho mọi người im lặng.
"Phiên tòa sẽ tiếp tục. Sau bản án sơ thẩm, bị cáo không chịu chấp nhận kết quả. Theo thông tin cuối cùng được luật sư bên bị đưa ra, chứng cứ để thay đổi bản án vẫn chưa đầy đủ. Bản án ban đầu vẫn giữ nguyên.
Thắng Nam liếc bị cáo đang đứng ở tòa án cúi đầu, đầu đội mũ sắt, tay bị cồng, cô nói tiếp:
"Phiên tòa này đã nghe lời thú tội, lời bào chữa và lời khai cuối cùng của bị cáo Triệu Hoa Bảo. Các nhân chứng, vật chứng và các tài liệu liên quan đã được đưa đến tòa bởi Kiểm sát viên... Sau khi nghị án, Hội đồng xét xử sau đó nhận thấy: lời khai của những người làm chứng tại tòa và lời khai của những người không phải là người chứng kiến có mặt tại tòa đã được công tố viên trình bày, đọc to, các tài liệu chứng cứ khác đều có hình thức pháp lý, nội dung chứng thực lẫn nhau và có thể được dùng làm căn cứ để giải quyết vụ án, tòa án đã xác nhận và sẽ tiến hành xét xử vụ án này. Bản án được tuyên."
Thư ký đứng bên cạnh đứng lên nói:
"Mọi người đứng lên."
"Tòa án cho rằng bị cáo Triệu Hoa Bảo đã giết vợ mình là Chu, và hành vi của anh ta cấu thành tội cố ý giết người và cần phải bị xử lý hình sự. Theo điều 232 quy định bản án như sau: Bị cáo Triệu Hoa Bảo phạm tội cố ý giết người, bản án tử hình ban đầu được giữ nguyên và án treo trong hai năm.
"Bị cáo Triệu Hoa Bảo được đưa ra khỏi tòa án." Khổng Thắng Nam đập búa lần nữa.
Người thư ký đứng sang một bên nói tiếp:
"Xin mời chủ toạ và các thẩm phán rời khỏi tòa án."
Khi Khổng Thắng Nam đang sắp xếp thông tin và rời khỏi tòa án, cô thản nhiên mở điện thoại di động ra. Tin nhắn đột nhiên tràn vào, đủ để khiến điện thoại di động của cô rung lên hai phút, cô dừng lại, nhìn người gửi thì thấy đó là tin nhắn từ người anh trai khốn nạn của mình.
[Em chăm sóc tốt cho Tĩnh Tử không?]
[Nhiệt độ bên đó mấy nay có giảm không? Em có thể nấu chút canh và uống với Tĩnh Tử. ]
[Tại sao lại không gọi điện được vậy? Làm rơi điện thoại vào bồn cầu à? ]
[ Anh sẽ phải rất lâu mới có thể trở về, không biết Tĩnh Tử thế nào, nhớ cùng nàng đi dạo bên ngoài. ]
"Mẹ kiếp!"
Khổng Thắng Nam thật sự không thể đọc tiếp được, đột nhiên chửi thề, còn lại còn chưa rời khỏi, bồi thẩm đoàn đều tò mò nhìn cô.
"Thẩm phán Khổng vừa rồi hình như đã dùng ngôn ngữ tục tĩu."
"Đúng, đúng, tôi cũng nghe thấy."
"Không ngờ rằng Thẩm phán Khổng vị tha cũng sẽ dùng ngôn ngữ tục tĩu (?)"
Chết tiệt!
Khổng Thắng Nam dùng ánh mắt tử thần liếc nhìn đám người, mọi người lập tức giả vờ đọc thông tin trong tay, thậm chí còn chặn thông tin trước mặt.
Cô cũng là con người, đương nhiên có thể nói tục, nhất là khi ở nhà có một người chị dâu vô dụng, không biết chị ta đã tạo ra ảo tưởng gì cho anh trai mình, khiến Người đàn ông 32 tuổi tuyệt vọng vây quanh, điện thoại của cô không sợ tràn ngập tin nhắn.
[Đợi anh, đợi anh quay về, xem em có giết anh không! ]
Khổng Thắng Nam tức giận lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, dù sao chiều nay cũng không có vụ án nào, để xem cô xử chị dâu này như thế nào.
...
Ở nhà một mình thật chán.
Chuyến hàng chuyển phát nhanh đã đến từ sáng sớm hôm nay, Tống Tĩnh Tử gấp quần áo cất vào tủ, sau đó nàng ném một ít quần áo bẩn vào máy giặt, giặt xong thì mang ra ban công phơi. Nhìn quần áo còn treo chắc chắn là của Khổng Thắng Nam. Nàng sợ cô về nhà sẽ tức giận khi nhìn thấy quần áo của mình treo ở bên cạnh, nàng cẩn thận kiếm một góc nhỏ để treo quần áo của mình lên.
"A, chán quá..."
Nàng ôm con gấu bông của mình ngồi vào góc phòng ngủ, nàng cũng muốn tạo một nơi để mình có thể yên lặng ngồi đọc tiểu thuyết khi rảnh rỗi.
"Kiểm tra weibo."
Kỹ năng xã hội của Tống Tĩnh Tử thực ra thuộc loại kém, nhưng bây giờ Internet phát triển như vậy, nàng vẫn kết bạn trên mạng rất nhiều, và một số người trong số họ đã trở thành bạn tốt sau khi gặp mặt, nhưng nàng vẫn chưa tìm được ai có cùng sở thích ở thành phố này, nhưng có lẽ sau này sẽ có cơ hội gặp, không cần vội, đằng nào nàng cũng sẽ sống ở đây.
Sau khi lướt weibo, nàng đăng lại một số tin tức về quyền của người đồng tính hoặc phim đồng tính, các thẻ theo dõi là các chủ đề như LGBT và Les. Có thể là do chồng nàng không ở nhà, nàng không có kinh nghiệm về đêm đầu tiên. Nên khoảng thời gian này dường như không khác gì lúc chưa kết hôn, cuộc sống vẫn giống như trước đây.
"Ừ!"
Nàng chợt nhớ ra trong gói chuyển phát nhanh có một hộp lớn tiểu thuyết bách hợp, nàng đã đóng gói trước đó và gửi đi khi ở nhà, nàng vui vẻ chạy đến đống hộp carton và tìm được. Nàng ôm tiểu thuyết trên tay như bảo bối, sau đó đi đến tủ và nhét tiểu thuyết vào dưới quần áo, một nơi giấu lý tưởng đúng không?
Nhưng chồng nàng cũng không có nhà nên không cần phải lo lắng như vậy.
Cô mở một cuốn và đọc nó một cách thích thú.
Ngày nay, việc mua sách giấy của tiểu thuyết bách hợp là vô cùng khó khăn, chính sách trước đây không cho phép những cuốn sách không có ISBN* được đưa vào thị trường. Chiến dịch chống nội dung khiêu dâm đã hạ bệ một nhóm tác giả chuyên về nội dung này. Nàng chỉ có thể tìm sách thông qua những kênh rất riêng tư, nhưng trong sách ngày càng ít mô tả về tình dục. Nàng thường đọc những cuốn tiểu thuyết dài về bách hợp. Đôi khi, mô tả về tình dục trong cả một cuốn sách chỉ gói gọn trong một cái hôn.
* International Standard Book Number là mã quốc tế của một cuốn sách, gồm mã quốc gia + mã nhà xuất bản + mã của sách, cũng xem như một phương tiện kiểm duyệt chất lượng của sách.
Đây không phải là điều nàng muốn!
Chỉ hôn thôi thì có gì hay, nàng chỉ muốn nhìn hai cô gái xinh đẹp làm tình mà thôi!
Không biết tại sao khi nghĩ đến chuyện này, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của em chồng, đang mỉa mai mình.
Nàng lắc đầu liều mạng để rũ bỏ thứ đáng sợ đó, nhưng nếu nghĩ kỹ thì sẽ ổn thôi miễn là nàng không tiếp xúc quá nhiều với em chồng, nếu nàng không mắc sai lầm thì không có gì để bắt bẻ, cô ấy không thể làm khó nàng được.
Tống Tĩnh Tử ngẩng đầu nhìn thời gian, đã là hai giờ chiều, em chồng ít nhất năm giờ mới về nhà.
"Được rồi, mình đi tắm thôi."
Đi vào phòng tắm, nàng mới phát hiện trong phòng tắm có bồn tắm!
"Trời ạ!"
Nàng không ngừng khen ngợi bồn tắm, chỉ thấy như ở khách sạn trong các bộ phim truyền hình, chưa từng được tắm thử. Nàng xả nước đầy bồn rồi cởi quần áo ngồi vào, lập tức cảm thấy ấm áp, dòng nước nóng tràn ngập toàn bộ cơ thể.
"A ~ Thoải mái ~"
Tống Tĩnh Tử thoải mái ngồi trong bồn tắm ngâm mình, sau khi thả lỏng đầu óc, nàng vẫn nghĩ đến Khổng Thắng Nam. Hôm nay đây là lần thứ ba nàng nghĩ đến cô, nếu cô không có thái độ xấu như vậy có lẽ họ có thể trở thành bạn tốt. Hơn nữa vẻ ngoài của Khổng Thắng Nam thực ra không tệ, nhưng cô ây vô cảm, vẻ ngoài hung dữ và rất khó gần.
Và điểm quan trọng nhất là nàng luôn cảm thấy Khổng Thắng Nam phù hợp với mô tả trong nhiều tiểu thuyết bách hợp. Có lẽ là khuôn mặt của một cô gái hoàng gia, với khuôn mặt trẻ con như nàng có lẽ cả đời sẽ không có được khí chất như vậy.
Khi ở một mình rất dễ rơi vào ảo tưởng, nàng thậm chí còn đang tưởng tượng nếu Khổng Thắng Nam là bạn gái mình, cô ấy sẽ thích tư thế nào khi quan hệ?
"A! Đợi đã! Tại sao mình lại nghĩ đến chuyện như vậy?! Điên rồi à?!"
Tống Tĩnh Tử, đã quá táo bạo để ham muốn em chồng. Đối phương còn là thẩm phán, nếu nàng làm cô không hài lòng chắc sẽ bị ném lên tòa và tuyên án. (Tuy khả năng này rất nhỏ nhưng vẫn tạo ra một bóng tối tâm lý nhất định)
"Này--"
Nghĩ nhiều như vậy có ích gì? Dù đã có gia đình nhưng nàng vẫn chưa từng quan hệ tình dục. Nếu nàng có thể nói chuyện yêu đương với một cô gái thì không phải quá tuyệt vời sao ? Nhưng như vậy sẽ bị coi là ngoại tình, và ba mẹ nàng có thể sẽ đánh gãy chân nếu bị phát hiện.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nàng chỉ dùng khăn tay lau người, quấn khăn quanh cổ rồi trần truồng bước ra khỏi phòng tắm. Vì phòng tắm chỉ cách phòng ngủ của nàng một hành lang và không có ai ở nhà nên không cần mặc quần áo làm gì.
Trong lúc nàng mở cửa phòng tắm và khỏa thân bước ra ngoài, cửa nhà đột nhiên mở ra, Khổng Thắng Nam trong đầu tràn ngập ý nghĩ tức giận và sẽ mắng Tống Tĩnh Tử như thế nào cho đến khi đóng cửa lại, cô mới chú ý đến một thân hình không có gì bao bọc.
"Hả...!?"
Bước chân Tống Tĩnh Tử bị âm thanh đột nhiên đi đến của Khổng Thắng Nam làm cho sợ hãi, nàng không thể động đậy, còn Khổng Thắng Nam đại não như bị đông cứng.
Khổng Thắng Nam, người đã sống 27 năm chỉ biết học hành để nổi tiếng, làm việc chăm chỉ, không hiểu gì về tình dục và chưa bao giờ xem phim khiêu dâm, đột nhiên ngừng mọi hoạt động trong não vào lúc này.
Nếu cho thêm một cơ hội lựa chọn, Tống Tĩnh Tử thề với trời rằng nàng sẽ lấy quần áo khi đi tắm.