TÔI NHẬN TỘI, THƯA QUÝ TOÀ

"Uh-huh - uh-huh!"

Trong căn phòng trống chỉ có một chiếc giường, cô ngồi trên giường, đôi tay đầy hình xăm bị trói bằng sợi dây gai treo trên trần nhà, và đôi mắt cô bị che bằng vải đen không thể nhìn thấy gì, cô vùng vẫy cố gắng kêu cứu nhưng không thể làm gì khác ngoài nước bọt đang chảy ra từ miệng

Cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ rằng sau khi được tuyên trắng án, cô nói muốn đi uống rượu với một nhóm người hâm mộ để ăn mừng, đi được nửa đường thì cai ngục tên Hoàng Dận Khanh đi tới và bắt đầu nói chuyện với cô. Họ uống rượu suốt đêm và cô bị ép uống liên tục. Sau đó, cô say đến mức không thể đi nổi. Khi tỉnh lại, cô lại như thế này.

"Ừm ừm!!"

Ngoại trừ ả cai ngục biến thái ra, cô thực sự không nghĩ ra còn có ai có thể làm chuyện này!

Hơn nữa, cô cầm thấy nhân phẩm của mình đang bị hạ thấp, cô không biết ả cai ngục kia sẽ làm gì. Bị trói và quỳ trong tư thế này, cô cảm thấy mình và ả cai ngục biến thái sắp diễn ra một cảnh SM, cô thực sự không nghĩ ra được đối phương còn muốn làm gì với mình nữa. Bên cạnh đó, tại sao cô lại là người bị cưỡng hiếp?

"Uh-huh! Uh-huh! Uh-huh!"

Cô càng vùng vẫy, sợi dây cũng không nhúc nhích, cô thở hổn hển vì mệt mỏi.

"Không vùng vẫy nữa à? Tôi tưởng em sẽ chơi một mình lâu hơn."

Cô vừa dừng lại, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng! Oh shit! Mẹ kiếp! Thật quá đáng khi bị nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ này của mình!

"Uh-huh! Uh-huh!"

"Em chẳng có chút mỡ thừa nào. Em có tập thể dục thường xuyên không?" Hoàng Dận Khanh mỉm cười khi chạm vào bụng cô, rồi đưa tay lên vuốt ve ngực cô. , "Chà. .. ngực cũng rất săn chắc, không hề rộng lỏng lẽo như những người khác, chỉ là có hơi nhỏ một chút."

"Hừm!"

Cô ước gì mình có thể lập tức duỗi tay ra khỏi sợi dây và đập người kia vào tường. Cô lắc mạnh sợi dây trói tay mình, cố gắng tránh né sự vuốt ve của Hoàng Dận Khanh, cô cảm thấy một bên giường lõm xuống, Hoàng Âm Thanh biến thái đã trèo lên giường!

Rẹt rẹt!

"Uh-huh!"

Thực ra cô ấy đang cắt quần áo của cô bằng kéo! Khi nhận ra điều này, cô càng vùng vẫy điên cuồng hơn.

"Này, đừng cử động. Cắt vào thịt sẽ không hay đâu."

Xẹt

Toàn bộ khuôn mặt của cô đột nhiên đỏ bừng, và chiếc quần jean cô ấy đang mặc đã hoàn toàn biến mất cùng với âm thanh rách kỳ lạ vừa rồi. Vừa xấu hổ vừa muốn tiếp tục rên rỉ, Hoàng Ân Thanh đột nhiên lấy ra quả bóng trong miệng, miệng vừa được tự do, cô liền lập tức chửi bới:

"Đồ khốn nạn! Đồ biến thái! Mày muốn làm gì! Thả tao ra! "

"Em đang làm gì vậy? Muốn biến mình thành nhân vật chính của một bộ phim cưỡng hiếp, em đã vẽ rất nhiều cảnh như vậy mà giờ còn hỏi tôi làm gì?" Hoàng Dận Khanh cười, tiếp tục cầm kéo và cắt đồ lót của cô ấy chỉ bằng một nhát cắt.

"Mẹ kiếp! Đ* m* mày! Dừng lại đi!"

"Aha, tôi luôn nghĩ rằng phần lông dưới này sẽ được em cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, nhưng kết quả thực sự đã mở rộng tầm mắt của tôi."

Hoàng Dận Khanh bắt đầu chạm vào phần lông rối bù bên dưới, cô không khỏi hét lên!

"Ahhhhhhhhhhhh!"

"Bề ngoài em nhìn cứ như một tên đàn ông, nhưng bên trong em vẫn là một người phụ nữ nhỏ bé tôi." Hoàng Dận Khanh dùng ngón tay ngoáy tai, "Đừng chửi rủa nữa, tôi biết cách để bịt miệng em lại đó."

"Chết tiệt! Cút đi!"

"Được rồi, tôi muốn nói với em một điều." Hoàng Dận Khanh kéo tấm vải đen che mắt ra và đột nhiên cười, "Để không phải làm tổn thương em, chúng ta nên bắt đầu sớm để còn kết thúc sớm được không?"

"Cô muốn làm gì! Không! Đợi một chút!"

Khi tấm vải đen được kéo ra, cô phát hiện ra sợi dây trói tay mình, có thể điều chỉnh độ cao. Hoàng Dận Khanh vừa mới hạ sợi dây xuống rất nhiều, cô mất thăng bằng ngã xuống giường, hơi cúi đầu xuống thì có thể nhìn thấy thân hình trần trụi của mình.

Hoàng Dận Khanh bò về phía cô, dùng tay chạm vào cơ thể và mút làn da của cô, cô ấy có vẻ thích liếm những hình xăm trên cơ thể cô.

"Không! Đừng làm vậy! Đừng!"

Cô muốn ngăn cản đối phương, nhưng khi nhìn thấy đối phương mím môi cười tà ác, cô biết mình đã gặp rắc rối.

"Mẹ kiếp! Ôi, à, à, đừng dừng lại -"

Hoàng Dận Khanh mở hai chân cô ra, dùng tay mở rộng môi âm hộ và để ngón tay mình khám phá nó mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

"Ừm... Huhu..."

Khi ở trong trại giam, cô thực sự có một số suy nghĩ không đúng đắn về Hoàng Dận Khanh, nhưng cô không ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển như thế này.

Cô nằm trên giường, hai tay bị trói, ban đầu là chống cứ sau đó là phục tùng. Trước đây cô từng hẹn hò với rất nhiều bạn gái, nhưng cô chưa bao giờ để mình ướt át, mỗi lần quan hệ, nếu bạn gái muốn chạm vào cơ thể mình, cô sẽ từ chối thẳng thừng vì ở đó luôn khô khốc và không có cảm giác gì cả.

Nhưng bây giờ - "Huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu"

"Vừa rồi là ai hét lớn là không muốn?" Hoàng Ân Thanh vỗ mạnh vào mông cô, toàn thân cô run lên vì bị kích thích, hai tay vẫn bị trói, không biết đã lên đỉnh bao lâu rồi.

Trong một lúc lâu "Đừng... đừng di chuyển..." Cách nói chuyện bướng bỉnh trước đây của cô đã biến mất từ ​​lâu, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ như mèo con, đến bây giờ cô mới biết cực khoái là gì, làm sao nó có thể thoải mái đến vậy.

Giống như một đứa trẻ đã từng nếm qua vị ngọt, cô cọ vào bụng Hoàng Dận Khanh, muốn nhiều hơn nữa.

"Uh-huh..."

Không biết họ đã sử dụng bao nhiêu tư thế khi quan hệ tình dục. Hoàng Dận Khanh hết ấn cô lên ván giường từ phía sau, rồi để cô ngồi lên trên cơ thể của mình, hoặc để cô nằm xuống, Hoàng Dận Khanh gác chân cô lên vai mình và đi vào cơ thể cô nhiều lần.

"Đau quá... Không, không muốn nữa..."

Hoàng Âm Thanh bú xong thì hai bầu ngực cũng sưng đỏ lên, đầu ti tròn trịa, nếu tiếp tục bú có lẽ sẽ chảy máu.

"Thật sao?" Hoàng Dận Khanh mỉm cười, nheo mắt, rút ngón tay đang mắc kẹt trong cơ thể cô ra một chút, cô lập tức cảm thấy phần dưới cơ thể trống rỗng không thể chịu nổi, vì vậy cô lắc đầu mạnh mẽ và cắn môi dưới.

"Nói cho tôi biết, em chỉ có thể bị tôi đè xuống và đ* mà thôi. Em có thể ngoan ngoãn trở thành người yêu bé nhỏ của tôi không? Tôi sẽ hết lòng yêu em, không bắt nạt em." Hoàng Dận Khanh chậm rãi nói vào tai cô, như bị thôi miên.

_____________________

Triển lãm Bách Hợp lần thứ ba được tổ chức tại thành phố W. Có rất nhiều người trong ngành và những người yêu thích bách hợp tham gia, Tống Tĩnh Tử cũng là một trong số đó, Khổng Thắng Nam vốn mặt lạnh lùng, không muốn đi cùng nhưng lại bị nàng trêu chọc và khiến Khổng Thắng Nam dù có cứng rắn đến mấy cũng phải đồng ý.

"Sao anh lại vội vàng rời đi như vậy?" Khổng Thắng Nam không vui nói, bị Tống Tĩnh Tử kéo đi.

"Sao em không đi nhanh hơn một chút? Có rất nhiều người đang đợi đó!" Tống Tĩnh Tử cười nói: "Mà chị đã lâu không gặp Bành Vũ, không biết cậu ấy thế nào."

"Vậy thì cũng không cần phải đi nhanh như vậy..."

"Này, Khổng, Thẩm phán Khổng?"

Ngay lúc Tống Tĩnh Tử đang kéo Khổng Thắng Nam chạy, thì có người từ phía sau hét lên tên Khổng Thắng Nam. Khổng Thắng Nam quay lại, nhìn thấy một cô gái trầm lặng, với mái tóc dài và chiếc váy màu hồng đứng cách đó không xa, đang nhìn cô.

"Tĩnh Tử!" Một giây sau đối phương gọi tên Tống Tĩnh Tử.

Tống Tĩnh Tử và Khổng Thắng Nam đồng thời sửng sốt, dừng bước, nhìn nhau mười giây.

"Khi tôi nhìn thấy Thẩm phán Khổng, tôi biết cậu nhất định ở đây, Tĩnh Tử."

"Chúng ta, chúng ta... biết nhau à?"

"Cậu không nhớ tôi à? Tôi là Bành Vũ."

"Hả!?"

Tống Tĩnh Tử và Khổng Thắng Nam sốc đến mức suýt rớt hàm, trong ấn tượng của họ, Bành Vũ không phải mặc vest và cạo tóc ngắn như đàn ông sao? Người trước mắt này trông không giống như...

"Sao, sao cậu lại thành ra thế này?"

"Ừm... tôi chỉ muốn thay đổi hình tượng của mình thôi mà, hahaha." Bành Vũ sờ đầu mình. Cô để tóc dài, trông rất đẹp, lại còn đánh phấn mắt nhạt, mất đi hoàn toàn vẻ nam tính trước đây.

"?? Cậu bị bắt cóc à?? Cậu có gặp khó khăn gì không? Chúng ta là bạn mà!" Tống Tĩnh Tử khẩn trương nói, tiến tới ôm Bành Vũ.

"Không, chỉ là -"

"Em yêu, em ở đây, làm tôi tìm nãy giờ không gặp." Hoàng Dận Khanh bưng hai ly nước đến, đưa một ly cho Bành Vũ, rồi nhân tiện lén hôn cô, rồi cắn một miếng vào mặt Bành Vũ, cô đứng đó đỏ mặt không dám cử động.

"Hai người xảy ra chuyện gì vậy?"

Khổng Thắng Nam gãi đầu, cô gái này với mái tóc dài và trang điểm có thể so sánh với nghệ thuật ngụy trang.

"Chúng tôi đang hẹn hò." Hoàng Dận Khanh thẳng thắn nói, một tay chạm vào eo Bành Vũ, "Có sao đâu, cô ấy là một cổ phiếu tiềm năng, phải không?"

"Dừng lại, dừng lại đi..." Bành Vũ muốn giữ thể diện liền mở tay Hoàng Dận Khanh, nhưng cô ấy ôm cô chặt hơn.

"Đừng cử động, nếu không tối về nhà sẽ đau lắm đó."

"Ừ..." Bành Vũ đỏ mặt cúi đầu, không chống cự nữa.

"Ahem." Khổng Thắng Nam kéo Hoàng Dận Khanh sang một bên và nói, "Cậu thực sự có thể thay đổi một 'người đàn ông hôi hám'. Thật tuyệt vời. Cậu đã làm điều đó như thế nào?"

"Nếu cô ấy không làm điều này, tôi sẽ không ngủ với cô ấy." Hoàng Dận Khanh nhấp một ngụm đồ uống và nhướng mày nhìn Khổng Thắng Nam, "Tại sao, cậu muốn học từ tôi à? Nhưng mối quan hệ của cậu chẳng phải khá tốt sao?."

"Được rồi, được rồi, mối quan hệ của chúng tôi phức tạp hơn."

"Có gì phức tạp? Không phải chỉ là chị dâu thôi sao?" Hoàng Dận Khanh đưa ngón trỏ và ngón giữa lên miệng và liếm chúng bằng lưỡi của mình, "Hơn nữa, đây chỉ là một mối quan hệ thôi."

"Được rồi, cậu có thể im lặng."

"Các vị khách thân mến! Lần này Triển lãm Bách Hợp sẽ khai trương hoành tráng! Tôi hy vọng mọi người có thời gian vui vẻ!" Sau khi người dẫn chương trình hét lên trên bục giảng , khán giả lập tức đứng dậy reo hò.

"Nơi này chán quá..." Khổng Thắng Nam nhìn lên bục giảng nói.

"Ừ, tôi cũng nghĩ nếu kết thúc sớm thì tôi có thể quay lại làm tình với cô ấy sớm hơn." "

"Đầu óc cậu chỉ đến thế thôi hả, ngoài chuyện này ra thì không có cái gì khác à?" Khổng Thắng Nam liếc mắt nhìn nhìn Hoàng Dận Khanh với vẻ ghê tởm.

"Thắng Nam! Hãy đến đây! Đến đây nhanh!"

Cách đó không xa, Tống Tĩnh Tử hét lên với Khổng Thắng Nam. Bành Vũ cũng vẫy tay phấn khích với Hoàng Dận Khanh. Khổng Thắng Nam và Hoàng Dận Khanh nhìn nhau, và cuối cùng cam chịu số phận của mình. Họ bước tới .

________________________________

Editor : Truyện hoàn rồi nha mấy ní, như đã giới thiệu từ đầu nội dung chính là H nên không thể sâu sắc được. Vì cùng tác giả và được viết trước nên Khổng Thắng Nam có vẻ là tiền đề của cô gái tóc bạch kim giấu tên, tôi đọc mà chỉ nghĩ đến chị ta thôi.

À, đến giờ vẫn không biết người chồng người anh trai kia đang ở đâu, và ổng cưới vợ để làm gì. Theo thông tin từ bạn mình thì bộ đội bên Trung muốn dễ thăng chức thì phải ổn định gia đình. Thông tin chỉ nghe chưa được kiểm chứng nha.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi !

Bình luận

Truyện đang đọc