TÔI THẬT SỰ RẤT GIÀU

Dịch: Bánh

Suốt cả buổi phỏng vấn, đồng chí Thời Tiểu Duyệt - một nạn nhân hàng thật giá thật - tỏ vẻ rất nghiêm túc như thể cậu đang tham gia một buổi họp cấp cao với những cán bộ kì cựu. 

Ví dụ như khi anh phóng viên hỏi cậu rằng kẻ lừa đảo sẽ phải chịu trách nhiệm như thế nào trước pháp luật thì: "Anh có thể đi tham khảo Bộ luật dân sự, nếu anh không có thì em có thể chỉ cho anh chỗ mua. À đúng rồi, cam kết là bán hàng chuẩn authentic!" 

Ví dụ như khi anh phóng viên hỏi cậu sẽ xin giảm án cho tên kia vì hắn là người quen không, đứa nhỏ lập tức nhíu mày: "Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, pháp luật không bao giờ có sự khoan nhượng, và với cả em cũng đâu phải người lập ra tòa án và bộ công an đâu. Nếu như muốn giảm án cho anh ta... thì em đi báo cảnh sát làm gì?" 

Từng câu trả lời khiến anh phóng viên phải câm nín hết lần này đến lần khác, cũng khiến Phó Du suýt nữa là không nhịn được cười. Bản thân anh cũng đã từng tham gia nhiều cuộc phỏng vấn, khi đó anh vẫn còn trong độ tuổi tràn trề năng lượng sống và cũng khiến giới phóng viên phải câm nín như vậy.

Lúc đó giới truyền thông còn đặt biệt danh sát thủ ngành phỏng vấn hay ác quỷ ngành phỏng vấn gì đó cho anh nữa, cơ mà anh cũng chả nhớ rõ. 

Nhưng nếu đem ra để so sánh với Thời Duyệt thì anh vẫn còn thua xa rất nhiều, ngay lúc này đây, Phó Du thật sự thấy đồng cảm với anh phóng viên nọ.

Khi màn phỏng vấn kết thúc cũng là lúc anh phóng viên và người quay phim thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đã làm ngành này nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một người bị hại.... kỳ lạ đến vậy. 

Nhưng dù sao thì vẫn là cơ hội hiếm hoi được tiếp xúc với người nổi tiếng, vậy nên trước khi rời đi, hai người họ đã mời Thời Duyệt chụp hình chung. Chụp xong, anh phóng viên nhìn về phía Phó Du - người đeo khẩu trang từ đầu cho đến cuối và hỏi với vẻ do dự: "Anh đây là?"

Thời Duyệt đang muốn giới thiệu một chút thì Phó Du lại nhẹ nhàng nắm lấy vai cậu, anh bình tĩnh nói: "Người qua đường A."

Khóe miệng anh phóng viên giật giật, ban đầu hắn còn tưởng...... người qua đường A tỏa ra một loại khí chất không tầm thường, đã thế lại còn đi chung với Thời Duyệt thì có khi cũng là một người nổi tiếng khác. Nhưng cái câu trả lời đó..... có thể nào qua loa hơn nữa được không vậy?! 

Sự chuyên nghiệp vốn có khiến hắn vẫn phải nở một nụ cười: "Xin chào anh người qua đường."

Hắn xoay người thì thấy Thời Duyệt đã chạy đến bên cạnh mình từ khi nào, cậu chớp đôi mắt to tròn, kéo áo của hắn với vẻ đáng thương: "Thật sự là không thêm filter được hả anh?"

Anh quay phim: "......" Mọe, mình muốn đồng ý quá đi!

Anh phóng viên: "......" Bà mẹ, con trai mà cũng biết làm nũng tới cỡ đó luôn hả? Từ bỏ cả mặt mũi để đi cầu xin, chúng tôi chỉ muốn làm một chương trình nghiêm túc thôi mà! 

Lần đầu tiên được nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu đó của Thời Duyệt khiến Phó Du nhìn mà quên chớp cả mắt. Nhưng một lúc sau, anh quay đi, đôi mắt cũng tối sầm, không biết là đang nghĩ đến những gì. 

Làm nũng thất bại, Thời Duyệt chỉ có thể nhìn bóng lưng hai người kia rời đi. Cậu xoay người nhìn Phó Du rồi nhún vai đầy tiếc nuối: "Hóa ra việc làm nũng chỉ có tác dụng khi mình mặc đồ giả nữ." 

Phó Du cho cậu cái nhìn sâu xa, một lát sau, anh nhếch môi, nhẹ nhàng nói: "Chưa chắc đâu, hay là em làm nũng với anh thử xem nào?" 

Thời Duyệt nhướng mày, giây tiếp theo, đôi mắt xinh đẹp của cậu bỗng trở nên long lanh, âm điệu cũng trở nên mềm mại nhẹ nhàng, còn kéo dài cả âm cuối: "Anh~~"

Cánh tay Phó Du lập tức nổi một lớp da gà, do thấy gớm hay là do bị sốc thì chỉ có mình anh mới biết. 

Phó Du còn chưa kiph phản ứng thì Thời Duyệt đã tự ôm tay mình vừa đi ra ngoài với vẻ mặt chán chường: "Tsk, đúng là thấy gớm thật...."

Tự mình chửi mình thấy gớm mà cũng được luôn? Phó Du đứng lên và đi theo sau cậu, vừa thấy buồn cười vừa thấy cạn lời.

Chỉ có chính bản thân anh mới biết được rằng, trong ngày hôm nay, mặt hồ tối đen như mực vốn luôn lặng yên trong lòng anh như bị ai đó ném một hòn đá vào và khiến cho những gợn sóng xuất hiện, đá thì sẽ chìm xuống mặt nước, nhưng nó vẫn sẽ mãi ở lại nơi đáy hồ. 

Lúc cả hai thật sự rời khỏi sở cảnh sát thì trời đã sập tối, Thời Duyệt muốn về tìm Trần Thư Ngữ để tâm sự về chuyện công việc, mấy hôm nay cô và đạo diễn Trình vẫn luôn miệt mài tìm kịch bản mới cho cậu và đã tìm được một vài bộ rồi. Thấy thế, Phó Du cũng không rủ cậu đi ăn nữa mà chỉ gọi tài xế riêng qua để đưa hai người trở về. 

Sau khi đưa Thời Duyệt đến chỗ của Trần Thư Ngữ xong, cả cơ thể đang ngồi ngay ngắn của Phó Du bỗng nhiên ngã ra trên ghế ô tô như một quả bóng bị xì hơi. Suốt những năm qua, thân thể này đã bị chính anh hủy hoại đi không ít, thể lực và cả sinh lực của anh đã không còn ở trạng thái tiêu chuẩn nữa. Đi tới đi lui suốt cả một ngày, anh đã có chút mệt mỏi. 

Nghĩ đến hình ảnh luôn tràn đầy năng lượng của Thời Duyệt, Phó Du mím môi, anh lấy điện thoại ra và gọi cho trợ lý của mình.

Tối hôm đó, trợ lý Tiểu Long của Phó Du bỗng nhận được yêu cầu ăn tối đến từ ông chủ: Mua một phần ngỗng nướng đến cho anh.

Cậu trợ lý nhỏ cảm thấy bối rối nhưng cũng vô cùng vui mừng khi lần đầu tiên được ông chủ yêu cầu mua đồ ăn trong suốt hai năm gần đây, cậu ta vui tới nỗi muốn mua hết cả hàng ngỗng đem về.

Ở bên kia, khi Thời Duyệt tới, Trần Thư Ngữ đang đắp mặt nạ. Vừa nhìn thấy cậu, cô đã gọi ngay: "Qua đây nào Tiểu Duyệt, đắp mặt nạ cấp ẩm nào."

Thời Duyệt lắc đầu: "Em lười."

"Một miếng là hơn một ngàn tệ đó." Trần Thư Ngữ nói.

"Thế em đi rửa mặt đây!" Thời Duyệt vừa vén tay áo vừa đi vào toilet.

Trần Thư Ngữ: "......" Cảm giác này thật quen con mẹ nó thuộc.

Vì vậy, khi đạo diễn Trình đem đồ ăn về nhà, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn chính là hai chị em đang nằm ỳ ra trên ghế sô pha, mỗi người đắp một cái mặt nạ và bấm điện thoại. Thấy hắn trở về, hai chị em nhà này còn nghiêng đầu nhìn qua rồi vẫy tay chào một cách không nhiệt tình là bao: "Hê lô."

Đạo diễn Trình nhìn mà thấy buồn cười, hắn đưa tay vuốt tóc bạn gái và cười: "Người ta có kêu hai chị em là chị em ruột thì anh cũng tin!"

Trần Thư Ngữ lấy tay hắn ra, cô nhìn về phía Thời Duyệt và nói trong trạng thái cơ mặt cứng đờ vì đang đắp mặt nạ, vậy nên âm thanh cũng không rõ ràng lắm: "Cả ngày hôm nay anh đi làm gì mà im hơi lặng tiếng thế."

Thời Duyệt cũng bắt chước cô: "Anh phải chuộc tội đi rồi còn người tốt làm việc tốt nữa."

"Nói hươu nói vượn cái gì vậy." Trần Thư Ngữ không nghe rõ cậu nói cái gì và nghĩ rằng đứa nhỏ này lại đang nói vớ vẩn: "Chị đã nói là vẫn chưa chọn xong kịch bản mà, sao em vẫn tới vậy?"

Đạo diễn Trình cũng tiếp lời: "Còn nói là có chuyện quan trọng nữa, thế cuối cùng đó là chuyện gì?"

Trước khi đến, Thời Duyệt đã gọi điện cho Trần Thư Ngữ, Trần Thư Ngữ nói là cô đang ở nhà, có gì thì để về đến nhà rồi nói, vậy nên cậu chưa nói rõ qua điện thoại mà chỉ nói đó là việc gấp.

Khi được đạo diễn Trình hỏi, Thời Duyệt đưa tay giữ chiếc mặt nạ quý giá trên mặt rồi mới nói ra mục đích của mình: "Anh, chị, chuyện kịch bản thì em không gấp, chuyện mà em đang cần gấp nhất lúc này là chuyện tiền bạc." 

"Sao vậy, em thiếu tiền à?" Đạo diễn Trình không hiểu, "Không phải chứ, trông em cũng đâu phải kiểu người tiêu tiền nhiều đâu."

Trần Thư Ngữ nghĩ nhiều hơn thế, cô tỏ vẻ quan tâm: "Có phải là gia đình em xảy ra chuyện gì không? Cần đến tiền hả?"

Thời Duyệt vội lắc đầu, ba của cậu sao có thể thiếu tiền được chứ! Đối mặt với ông bà chủ của mình, cậu thẳng thắng nói ra lý do: "Chỉ là em muốn đưa anh Phó đi chơi và đi ăn nhiều hơn, nhưng em không đủ tiền, có đi cũng không được mấy lần." 

"Vậy thôi à?" Trần Thư Ngữ không biết mình nên khóc hay nên cười, vẻ mặt cô vặn vẹo đến mức mặt nạ sắp rơi xuống. 

Đạo diễn Trình cười, hắn lắc đầu: "Đúng thật là một đứa nhỏ. Nhưng anh không ngờ là em lại có quan hệ tốt đến vậy với anh ta nha, người ta nổi tiếng là một người đẹp lạnh lùng đó. Dù bình thường lúc làm việc và tiếp xúc thì anh ta không có vấn đề gì, nhưng thật ra sâu bên trong thì vẫn luôn xa cách những người khác cả ngàn dặm." 

Trần Thư Ngữ cũng chậm rãi nói: "Thật tốt khi em có thể lọt vào mắt của anh ta và giữ được mối quan hệ tốt, sau này có khi anh ta còn có thể sáng tác bài hát cho vai diễn của em nữa cũng nên, những bài hát của anh ta đều là tuyệt phẩm cả đấy!" 

Thời Duyệt không thích nghe những lời đó, trước giờ cậu kết bạn với ai đều rất đơn giản, không thích mưu cầu lợi ích riêng, huống hồ gì anh Phó lại còn là người tốt như vậy, sao cậu có thể ôm theo tâm lý kết thân để lợi dụng anh chứ! 

Ngay cả lớp mặt nạ cũng không giấu nổi sự không vui trên gương mặt Thời Duyệt, Trần Thư Ngữ lập tức thay đổi giọng điệu: "Nếu em muốn nhanh chóng có tiền thì livestream bán hàng là được nhất. Em chờ nhé, chị sẽ nhờ người liên lạc với em!" 

"Dạ, cám ơn chị!"

Cấp dưới của Trần Thư Ngữ làm việc rất nhanh, Thời Duyệt vừa tháo mặt nạ ra thì đã nhận được câu trả lời rồi, dạo này có rất nhiều bên muốn mời Thời Duyệt tham gia livestream, bọn họ đã chọn ra một bên có danh tiếng tốt về mức giá và chất lượng sản phẩm và liên hệ giúp cậu. 

Sự nổi tiếng của Thời Duyệt đã tăng lên nhanh chóng trong dạo gần đây, mới có vài ngày thôi mà cậu đã thu về cả trăm ngàn fan, có thể thấy là đứa nhỏ này thật sự có tiềm năng trở thành ngôi sao hàng đầu. 

Đêm đó, các fan của Thời Duyệt đã rất ngạc nhiên khi thấy bài đăng trên Weibo của diễn viên hài mà mình hâm mộ.

[ Giàu mới sướng: Thông báo livestream: Vào hai giờ chiều ngày mai, hẹn gặp mọi người tại buổi phát sóng trực tiếp trên Douzi. ]

*豆子 - Douzi - đậu tử - hạt đậu: một app livestream bên Trung

Các fan lập tức trở nên vui mừng: Cho hỏi là có bán Thời Tiểu Duyệt không ạ?

Thời Duyệt thấy ai cũng spam câu đó:??? Mấy người đang muốn tôi livestream bán thân hả?

Thời Tiểu Duyệt bỗng muốn lên xe lửa chạy trốn ngay trong đêm. 

Bình luận

Truyện đang đọc