TÔI THẬT SỰ RẤT GIÀU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dịch: Bánh
- ---------
Bình thường Thời Duyệt không hay xem các chương trình tạp kỹ, cũng không hâm mộ ai cả.

Cậu chỉ mến mộ duy nhất một ca sĩ nọ, nhưng đã hai năm rồi người đó không ra bài hát mới, thế nên dần dà, cậu cũng không còn chú ý đến showbiz nữa.

Chương trình mà Trần Thư Ngữ muốn đưa cậu đi tham gia có tên là 《 Hoan Nghênh Về Nhà 》, là một chương trình thực tế đã tồn tại suốt hai năm qua, thế nhưng Thời Duyệt lại không biết nội dung của nó nói về gì cả.

Tối hôm đó, cậu đi theo Trần Thư Ngữ, hết ngồi xe rồi lại ngồi máy bay, lúc đến khách sạn đã là 1 giờ sáng, đồng hồ sinh học khiến Thời Duyệt ngã lăn ra ngủ ngay sau khi tắm xong, không có cơ hội để tìm tòi về chương trình mà mình sắp tham gia.

Ngày hôm sau, cậu đi theo Trần Thư Ngữ lên chiếc xe do ekip của chương trình đưa tới.
Vừa ngồi lên xe, Trần Thư Ngữ đã bảo cậu hãy chào hỏi với anh quay phim đang ngồi ở phía trước, Thời Duyệt cũng rất lễ phép mà giơ một bàn tay lên: "Xin chào, em là Thời Duyệt, đây là ngày đầu tiên em làm người nổi tiếng ạ."
Anh quay phim: "???"
Trần Thư Ngữ sửa lại: "Là ngày thứ tư, em quên là em đã ký hợp đồng với chị từ bốn ngày trước rồi à."
"À nhỉ, em quên mất." Thời Duyệt vô cùng thật thà mà chào lại thêm một lần nữa: "Xin chào, em là Thời Duyệt, đây là lần đầu tiên em đến tham gia chương trình."
Anh quay phim phì cười, lên tiếng nhắc nhở cậu: "Đừng nói với anh, em nói với camera kìa."
Thời Duyệt chỉ cười với hắn rồi nhìn về phía Trần Thư Ngữ, hỏi: "Chị Trần, chị vẫn chưa nói với em là chương trình này có những gì luôn đó? Lát nữa thì em phải làm những gì vậy?"
"Bình thường em không xem mấy show tạp kỹ à?" Trần Thư Ngữ tỏ vẻ bất ngờ, thấy Thời Duyệt lắc đầu, không có vẻ gì như là đang nói dối, cô đảo mắt, cười nói: "Thật ra đây là một chương trình thực tế có liên quan đến ẩm thực, bên trong có một vài thành viên cố định, còn chúng ta là khách mời, đến tham gia để hưởng thụ cuộc sống."
Còn có chuyện tốt đẹp cỡ đó sao? Thời Duyệt tỏ vẻ "Chị lừa con nít đấy à?".

"Cái vẻ mặt này là sao đây, chị của em đã lừa em bao giờ chưa! Chị nói cho mà biết, chúng ta không những tới đây để hưởng thụ cuộc sống, mà còn có thể yêu cầu món mình muốn ăn!" Trần Thư Ngữ khịt mũi, để tăng độ đáng tin cậy của những gì mình vừa nói, cô móc điện thoại ra rồi thực hiện một cuộc gọi.

Đầy dây bên kia kết nối rất nhanh: "Xin chào, đây là nhóm thực hiện chương trình Hoan Nghênh Về Nhà."
Trần Thư Ngữ cười tủm tỉm: "Chào bạn, tôi là khách mời trong tập ngày hôm nay, tôi muốn gọi đồ ăn ạ."
Người ở đầu dây bên kia hình như đang lấy giấy bút ra, một lúc sau, y nói: "Xin chào, cho hỏi bạn muốn gọi món gì ạ?"
"Gà Hải Nam, còn có......" Cô nhìn về phía Thời Duyệt, hỏi: "Em thì sao, muốn ăn cái gì?"
Hai mắt Thời Duyệt sáng rỡ: "Gọi món gì cũng được hết ạ?"
"Tất nhiên rồi! Chị đã bảo rồi, trong chương trình có hai đầu bếp nấu ăn siêu ngon, cái gì cũng biết làm, khách ăn rồi ai cũng khen nức nở! Chị biết em là người rất kén ăn, nhưng những món mà họ làm chắc chắn sẽ khiến em mê tít luôn cho coi!"
Thời Duyệt lập tức cười toe toét, hai mắt cong tít thành trăng lưỡi liềm.

Cậu lắc lư hai bả vai như con nít, nói với giọng điệu đầy hưng phấn: "Thế em muốn gọi một món đắt tiền như Phật Nhảy Tường có được không chị?"
Dù gì thì đi chương trình này sẽ không nhận được tiền cát-xê, Thời Duyệt nghĩ, thế thì phải ăn cho đỡ lỗ mới được.
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Ok ok! Phật Nhảy Tường đúng không? Chúc mọi người ăn thật ngon miệng nhé."
Y vừa dứt lời, cuộc gọi đã bị ngắt.


Không hiểu tại sao, Thời Duyệt bỗng có cảm giác giọng điệu của người nọ rất mang vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Thôi, chắc là mình bị ảo giác thôi nhỉ.

Cậu nhìn về phía Trần Thư Ngữ, nở một nụ cười đầy chân thành với lòng biết ơn chan chứa: "Chị, chị thật là một người tốt khi đã đưa em đến một chương trình như vậy." Ngoan ghê, gọi chị ngọt xớt.
Trần Thư Ngữ xua tay, cười đầy phóng khoáng: "Nói suông thôi thì dễ lắm, em cần phải thể hiện cho tốt vào nhé, đó mới là sự báo đáp lớn nhất đối với chị."
"Dạaa, em sẽ không phải để chị phải thất vọng đâu!"
Bên này, hai chị em trình diễn tiết mục "mẹ hiền con ngoan", bên kia, anh quay phim cùng tài xế đã nhịn cười đến sắp nội thương, bọn họ thật sự rất mong chờ, không biết đến địa điểm quay rồi, Thời Duyệt sẽ trông như thế nào lúc biết được sự thật.

Rất nhanh sau đó, hai người đã có mặt tại nơi ghi hình —— một căn nhà gỗ hai tầng có sân vườn, tọa lạc ngay dưới chân núi trong một bản làng hẻo lánh xa xôi với cảnh non sông nước biếc.

Càng vào sâu, đường lại càng khó đi, cuối cùng, khi đã không còn cách nào nữa, tài xế đành thả hai người xuống xe ở nơi cách đoàn làm phim khoảng vài trăm mét rồi bỏ đi một nước.

Nhìn căn nhà vô cách đó không xa, Thời Duyệt vô cùng háo hức: "Phật Nhảy Tường, anh tới đây! Ha ha ha ha ha......"
Trong cơn vui sướng quay cuồng, Thời Duyệt đeo balo lên trước ngực, xách rương hành lý của chị Trần lên, chạy nhanh về phía nhà gỗ với những bước chân đầy hạnh phúc.

Nhóc con đang xông lên với sự phấn khích hoàn toàn không biết được Trần Thư Ngữ đi sau lưng mình đang nở một nụ cười nham hiểm.
Lúc đến cổng, Thời Duyệt dừng lại, mãi cho đến khi Trần Thư Ngữ tới nơi, cậu mới lùi lại rồi đi theo sau cô khoảng hai bước.

Trần Thư Ngữ cho cậu một nụ cười khó hiểu rồi gõ cửa.

Rất nhanh sau đó, có một chàng trai đến mở cửa cho cả hai, nhìn thấy Trần Thư Ngữ, hắn vô cùng phấn khích, vừa đón hai người vào trong vừa cười nói: "Chị Thư Ngữ, thật sự là chị sao! Anh Triệu nói khách mời hôm nay là chị mà em không tin......"
Lúc hắn nói chuyện, ba người khác trong nhà cũng ra tới, có vẻ như bọn họ rất thân với Trần Thư Ngữ, ai cũng vui vẻ hàn huyên một lúc lâu.

Sau đó, bọn họ mới chú ý đến Thời Duyệt đang đứng như một người gỗ ở ngay bên cạnh.

Trong đó, một người đàn ông trung niên tương đối gầy với vẻ ngoài khá ổn cười hỏi: "Nhóc đẹp trai này trông bảnh quá nha, nhưng hình như anh chưa nhìn thấy cậu ấy bao giờ thì phải?"
Trần Thư Ngữ kéo Thời Duyệt qua, giới thiệu cậu cho mọi người: "Đây là anh lớn Triệu Nhân, là nam diễn viên xuất sắc nhất."
Cô chỉ một người đàn ông trung niên hơi mũm mĩm với vẻ mặt ôn hòa khác: "Đây là anh Ngô, Ngô Nguyên Minh, là một nhạc sĩ rất tài ba."
Cuối cùng lại về phía một thanh niên đẹp trai với mái tóc xoăn*, phong cách ăn mặc cùng vẻ ngoài đều theo hướng Hàn Quốc: "Đây là Phạm Tinh Dương, là một ca sĩ giỏi có siêu nhiều fan."
*Tóc xoăn: Mình không biết đây là kiểu gì, nhưng trong raw thì nó là 小羊毛卷 (dịch thô thì là "cuộn len nhỏ"), mình tra trên baidu thì nó là như này:

Giới thiệu xong, Trần Thư Ngữ mới giới thiệu về Thời Duyệt cho mọi người biết: "Em ấy tên là Thời Duyệt, Thời trong Thời gian, Duyệt trong Hỷ duyệt, là nghệ sĩ mới của bên em, về sau sẽ phát triển theo hướng diễn viên."
Thời Duyệt chào hỏi từng người xong liền im lặng, thành thành thật thật mà đứng sau lưng Trần Thư Ngữ, không nói nhiều mà cũng không giành spotlight.


Người khác xem chương trình thì chắc chắn là để xem các ngôi sao rồi, cậu còn chả có lấy một mống fan, thế nên chỉ cần làm người vô hình thôi là được.
Mà sự yên tĩnh này lại khiến người khác có ấn tượng rất tốt về Thời Duyệt, Trần Thư Ngữ cười với nhạc sĩ tên Ngô Nguyên Minh: "Anh Ngô, anh muốn tìm một người có thể làm việc đúng không, em đưa đến cửa cho anh rồi đây."
"Thế thì tốt quá." Ngô Nguyên Minh đánh giá Thời Duyệt từ đầu đến chân, sau đó bỗng có chút thất vọng.

Tối hôm trước, Trần Thư Ngữ hỏi y có cần một người biết làm lụng không, nếu cần thì cô sẽ đưa một cậu thanh niên còn trẻ đến.

Lúc đó, y biết Trần Thư Ngữ đang muốn nâng đỡ cho một người nào đó, với tư cách là một người bạn, y cũng rất sẵn lòng giúp đỡ mấy chuyện vặt vãnh như thế này, thế là bèn đồng ý cho cô dẫn người đó tới đây.

Thế nhưng ai mà ngờ được, thằng nhóc được Trần Thư Ngữ đưa tới lại mảnh khảnh, trắng nõn lại xinh trai như thế, trông không có vẻ gì là sẽ biết làm lụng cả.

Nhưng y vẫn rất nể mặt Trần Thư Ngữ, nói: "Nhóc con, cố lên nhé."
Phạm Tinh Dương với mái tóc xoăn nhìn Thời Duyệt từ đầu tới chân rồi lại thử xách vali của Trần Thư Ngữ lên.

Lúc nãy, hắn có thấy Thời Duyệt vừa đeo balo rồi lại vừa xách cái này nhưng lại không có vẻ gì gọi là vất vả cả, giờ thử xách cái vali lên xong rồi, hắn lập tức thấy hài lòng: "Rất nặng, xem ra cậu rất khỏe, là người có thể làm việc được."
Thời Duyệt ngẩn người, cậu nhìn Phạm Tinh Dương rồi lại nhìn Trần Thư Ngữ, nói ra một thắc mắc từ sâu tận đáy lòng: "Làm việc ạ? Làm gì vậy?"
"Tất nhiên là việc nhà nông rồi." Người trả lời cậu chính là ảnh đế Triệu Nhân, người đàn ông gầy gò chỉ vào đống củi chỗ góc sân cùng cánh đồng xa xăm ở phía ngoài: "Chỗ này nơi nào cũng toàn là việc cả thôi."
Thời Duyệt lập tức hóa đá, đôi mắt đào hoa mở to, hết nhìn về anh lớn rồi lại nhìn Trần Thư Ngữ đang cố nhịn cười: "Chúng chúng chúng ta không phải đến đây để hưởng thụ cuộc sống sao?" Sợ đến mức nói lắp.

Nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình bị kích thích đến mức tột cùng, Trần Thư Ngữ không nhịn nổi nữa, cũng không màng hình tượng thục nữ mà cười như điên: "Chị lừa em đó ha ha ha ha ha......"
Thời Duyệt ngây ngẩn cả người, nhìn Trần Thư Ngữ một cách ngơ ngác, linh hồn đã đăng xuất ra khỏi cơ thể.
Mới nửa tiếng trước thôi, cậu còn vui sướng tựa như một con chim nhỏ với suy nghĩ rằng dù đi làm nhưng vẫn có thể vừa được hưởng thụ vừa được ăn Phật Nhảy Tường, cười ngây ngô hết nguyên một quãng đường.

Nhưng giờ sự thật nghiệt ngã lại nói cho cậu biết —— Bốn chữ "Hưởng thụ cuộc sống" giờ chỉ còn lại hai chữ "Cuộc sống".

Chênh lệch lớn như vậy, thứ gì chịu nổi chứ, Thời Duyệt ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, hỏi: "Thế còn Phật Nhảy Tường không ạ?"
Những người khác đã sớm đoán ra được điều gì đó từ cuộc trò chuyện của cậu và Trần Thư Ngữ, Triệu Nhân cười nói: "Hóa ra em là người đã đặt món đó sao, cái đó thì vẫn sẽ có thôi."
Thời Duyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm, ít nhất vẫn còn Phật Nhảy Tường để bấu víu, tốt xấu gì cũng có một chút an ủi.

Nhưng mà sự thật lại nói cho cậu biết một lần nữa, nói trước thì hay bước không qua.

Chỉ thấy Phạm Tinh Dương ác ý nói thêm vào: "Nhưng cậu phải dùng sức lao động để đổi lấy nguyên liệu nấu ăn nha.

Anh Triệu nói, nếu muốn ăn Phật Nhảy Tường thì phải làm lụng không ngủ suốt ba ngày ba đêm mới được, hơn nữa, chương trình còn có quy định là đã đặt món nào thì chỉ được làm món đó, không được phép hủy."

Thời Duyệt hoàn toàn choáng váng, trong đầu cậu giờ chỉ toàn là Phật Nhảy Tường, làm việc, không ngủ không nghỉ, ba ngày ba đêm, không được phép hủy......
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của đứa trẻ, những người khác không nhịn cười nổi nữa.
"Ha ha ha ha ha ha......"
"Cười chết mất ha ha ha ha......"
"Tự đào hố chôn mình ha ha ha......"
"Tiểu Duyệt, chị xin lỗi ha ha ha......!Chị, chị không nhịn được ha ha ha......"
Đối mặt với các tiền bối đang cười như điên, Thời Duyệt - đứa trẻ luôn thích cười - đứng ngây ra như phỗng, cứ như thể bị người khác bội tình bạc nghĩa vậy, đáng thương, nhỏ yếu lại bất lực.
Bát nháo xong, ba thành viên cố định lại thân thiết hơn với Thời Duyệt được một chút, thậm chí còn giúp cậu "trừng phạt" Trần Thư Ngữ, sao lại dám lừa gạt trẻ nhỏ, mà còn lừa ngọt xớt như thế vậy hả!
Thời Duyệt đã hoàn toàn choáng váng, đứa nhỏ sắp điên rồi, mãi cho đến khi đám Trần Thư Ngữ bình tĩnh lại, kéo cậu qua đình hóng mát ngồi uống trà, cậu mới thật sự thoát ra khỏi cảm giác đau khổ khi bị cho ăn một cú lừa.

*Đình hóng gió:

Trần Thư Ngữ vừa cười vừa đưa cho cậu miếng bánh quy như vừa để xin lỗi vừa để an ủi, cuối cùng mới nói: "Nói cho chị biết xem nào, em đang nghĩ như thế nào vậy?"
Thời Duyệt có hơi héo ủa, thở dài thườn thượt: "Vốn dĩ em nghĩ mình sẽ đến đây làm một cái bình bông, ăn no chờ chết, kết quả lại......!Em thấy, thấy......"
Ngô Nguyên Minh nói tiếp: "Ấm ức? Khổ sở? Tức tối?"
"Không phải, em cảm thấy sức mạnh nguyên thủy trong cơ thể em đã sắp không thể kìm hãm được nữa."
Cả nhóm lại bật cười, đứa nhỏ này đúng là rất biết nói giỡn nhỉ.

Mãi cho đến khi một chuỗi sự kiện khác xảy ra, bọn họ mới hiểu được rằng, Thời Duyệt nói thế là không ngoa tí nào.

Sức mạnh nguyên thủy thì có là gì, đứa nhỏ này chính là một con quái thú, cà uồm một cái là có thể nuốt chửng luôn cả một đạo diễn nhỏ bé.

Nhận thức sâu sắc được về sự hiểm ác của thế gian, Thời Duyệt ủ rũ cụp đuôi, được Phạm Tinh Dương dẫn vào trong nhà để cất vali, còn bị nhân viên trong ekip bắt phải nộp hết tiền mặt đang có trong người, thêm vào đó còn bị cảnh cáo không được dùng tiền trong điện thoại.

Thời Duyệt cũng không thấy có vấn đề gì cả, dù gì giờ cậu cũng đang nghèo rớt mồng tơi, cái gì không cần tiêu thì sẽ cố gắng không tiêu.

Cất đồ xong, Thời Duyệt cảm thấy có hơi khát, thế là hỏi Phạm Tinh Dương: "Anh ơi, có Coca không?"
Phạm Tinh Dương sửng sốt một chút, không biết hắn nghĩ đến cái gì, trả lời cậu bằng giọng điệu có hơi điếm thúi: "Chỗ ekip của chương trình có đó."
Vậy nên Thời Duyệt đã chạy đi tìm một nhân viên: "Em chào anh, cho em hỏi có Coca không ạ?"
"Có," Vẻ mặt của anh nhân viên rất lạnh nhạt, "Hai mươi tệ một lon." (~70k VND)
Con ngươi của Thời Duyệt chấn động: "Hai mươi tệ?!"
"Đúng vậy." Anh nhân viên tỏ vẻ vị tha, "Vì giờ mọi người vẫn đang không có tiền, thế nên tôi kiến nghị dùng sức lao động để đổi lấy tiền.

Hai mươi tệ chứ gì, bổ xong mười bó củi ngay chỗ góc tường là có thôi."
"Lon Coca có 2 tệ mà anh bán tận 20 tệ, sao anh không đi ăn cướp luôn đi!" Cuối cùng thì Thời Duyệt cũng phát rồ rồi, cậu lấy điện thoại ra một cách dứt khoát, nhấn như điên trên màn hình.

Phạm Tinh Dương - người đang đứng sau hóng hớt - tỏ vẻ tò mò: "Thời Duyệt, cậu làm gì vậy?"
"Gọi điện thoại cho Bộ Công thương chứ làm gì, hành vi của bọn họ đã xúc phạm đến bộ luật về giá của đất nước chúng ta, là một người nộp thuế hợp pháp và là một công dân mẫu mực, tui có nhiệm vụ phải tố cáo bọn họ......"
Vừa nói, Thời Duyệt - thanh niên gương mẫu chính trực - đã nhấn xong một dãy số và chuẩn bị gọi đi mà không có bất cứ chút do dự nào cả.


Nhân viên của đội ngũ làm chương trình hoảng sợ, hắn vội lao tới, ngăn Thời Duyệt lại vào những giây cuối cùng.

"Anh hùng, anh hùng, có gì thì từ từ nói, đừng xúc động mà!" Hắn không muốn chỉ vì một tập phim mà tự đưa mình, à không, đưa đạo diễn tới gặp cảnh sát!
"Không cần phải nói nhiều, gô cổ hết cho đỡ mệt!" Thời Duyệt rất có quyết tâm trong việc thực hiện nghĩa vụ của một công dân tốt.

"Đừng đừng đừng, Coca thôi mà, cho cậu một lon nhé, không thu tiền có được không....." Giọng điệu thiếu điều quỳ xuống năn nỉ tới nơi.
"Không được, tui muốn 5 lon, ướp lạnh!" Thời Duyệt rất có nguyên tắc mà giơ 5 ngón tay lên.
"Được được được, cậu đừng xúc động, để tôi kêu người đem Coca tới!"
Phạm Tinh Dương đã há hốc tự khi nào, hắn ngơ ngác nhìn nhân viên của chương trình vội chạy đi lấy Coca rồi quay lại, kính cẩn đưa một túi toàn là Coca cho Thời Duyệt.

Tổ sản xuất chương trình không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Bộ Công thương?!
Tổ sản xuất chương trình keo kiệt lại ác độc cũng có ngày phải chịu thua?!
Tổ sản xuất chương trình tàn nhẫn độc ác cuối cùng cũng chịu cảnh vỏ quýt dày có móng tay nhọn?!
Trong khoảnh khắc đó, Phạm Tinh Dương - kẻ luôn bị tổ sản xuất đè đầu cưỡi cổ trong suốt một khoảng thời gian dài - như đã thấy được cánh cửa đến với một thế giới mới, hắn chỉ cảm thấy Thời Duyệt - người đang cầm Coca và nở một nụ cười xán lạn - đang tỏa ra một luồng hào quang sáng chói.

Thời Duyệt vô cùng cảm thấy mỹ mãn với Coca ướp lạnh, cậu nở một nụ cười rạng rỡ, lấy một lon nhét vào tay Phạm Tinh Dương rồi vui vẻ chạy tới các anh chị đang hóng mát ở ngoài đình.

"Nè, Coca." Đứa nhỏ phát cho mỗi người mỗi lon một cách công bằng, tự tìm một chỗ để ngồi xuống, khui lon ra rồi uống một ngụm to, còn ợ một hơi cho thật đã.

Triệu Nhân, Ngô Nguyên Minh cùng Trần Thư Ngữ nhìn nhau đầy kinh ngạc, Triệu Nhân là người hỏi trước: "Coca này ở đâu mà ra vậy?"
"Tổ sản xuất cho đó." Thời Duyệt thở ra đầy thỏa mãn, "Ngon quá đi!"
"Tổ sản xuất keo như vậy, sao có chuyện cho Coca miễn phí được chứ!" Ngô Nguyên Minh nhìn Phạm Tinh Dương đang bước tới, hỏi: "Dương Dương, em nói đi, sao lại thế này?"
Phạm Tinh Dương cũng rất rối rắm: "À, Coca à......!Thời Duyệt uy hiếp tổ sản xuất để lấy......"
"Đừng nói bậy chứ, em là một công dân gương mẫu, sao có thể làm mấy chuyện bỉ ổi như đi uy hiếp người khác được!" Thời Tiểu Duyệt lập tức đính chính, tui chính là dân lành đó nha!
Phạm Tinh Dương không thèm quan tâm tới cậu, kể lại những gì đã xảy ra cho các anh các chị nghe một cách lộn xộn, còn không quên nhắc tới hình ảnh vĩ đại với tư cách là một công dân gương mẫu của Thời Duyệt, khi hắn nói xong, ba người kia đã cười lăn lộn.

"Ha ha ha ha......!Chờ mãi, chờ mãi mới tới ngày này!"
"Báo ứng, ha ha ha ha đúng là báo ứng!"
"Làm tốt lắm khặc khặc khặc......"
............
Lúc này, trong phòng quan sát, đạo diễn - người đã nghe báo cáo đến từ nhân viên - tức giận nói: "Lớn to cả đầu như vậy rồi, đó giờ cũng đấu đá với đám khách mời nhiều rồi, thế mà lại để thua một đứa nhỏ mới 21 tuổi!"
Nhân viên vô cùng tủi thân: "Đó đâu phải là một đứa nhỏ bình thường đâu anh....." Mà là một đứa nhỏ dám gọi điện cho Bộ Công thương!
"Thì cũng là con nít cả thôi, không lẽ nó có ba đầu sáu tay, biết ăn thịt người à?" Đạo diễn trừng hắn một cái, "Không được rồi, để anh ra mặt, anh đây không tin là có người mà anh không trị được!"
Nhưng y nào đâu biết, rất nhanh sau đó, y sẽ phải đối diện với một biến cố lớn đầu tiên trong sự nghiệp làm đạo diễn của mình.
Mà ở bên kia, Thời Duyệt vừa uống Coca vừa quấn quýt bên các anh chị của mình để hưởng thụ ánh nắng ban mai, đôi mắt đào hoa tràn ngập sự dễ chịu thoải mái.

Thời Duyệt không biết được rằng, kể từ chương trình này, những chương trình khác có dự định mời cậu đến tham gia đều bổ sung một điều khoản vào trong bản hợp đồng của họ.

Điều thứ nhất chính là: Không được gọi điện cho Bộ Công thương..


Bình luận

Truyện đang đọc