Ninh Ninh bỗng nhiên hít một hơi, mở choàng mắt ra.
Rạp chiếu phim vắng tanh không một bóng người, đồ uống nóng hổi trên tay vẫn còn đang tỏa ra chút nhiệt cuối cùng, ở màn hình chiếu phim đối diện, câu chuyện mới bắt đầu.
– Tú Lan. – Trần Quân Nghiên nói, – Anh có một kế hoạch, nếu thành công, hai chúng ta sẽ được cứu ra.
– Là kế hoạch gì? – Lý Tú Lan hỏi.
– Anh đã thăm dò kỹ càng rồi, bầu gánh có một đứa con gái.
Trần Quân Nghiên nói,
– Ông ta đang muốn chọn người biểu diễn xiếc cho cô ta xem, chúng ta cùng đi…sau đó em tập kích cô ta.
Lý Tú Lan chấn động, vội vàng lắc đầu:
– Em không làm đâu. Bầu gánh sẽ giết em mất!
– Đoàn xiếc thú đang thiếu người, ông ta cùng lắm là xử phạt em thôi, sẽ không giết em đâu.
Trần Quân Nghiên đưa tay vuốt v3 khuôn mặt cô ấy,
– Hơn nữa chỉ có như vậy anh mới có cơ hội tiếp cận tiểu thư, nhận được sự tin tưởng từ cô ta, sau đó lợi dụng cô ta để tạo cơ hội cho hai chúng ta.
Lý Tú Lan đặt tay lên tay anh ta, thân mật dán khuôn mặt mình lên tay anh ta nói:
– Nhỡ đâu…bầu gánh nổi giận bắt em chọn tượng gỗ thì làm sao đây?
– Bất kể em biến thành dáng vẻ gì…
Trần Quân Nghiên dịu dàng nhìn cô ta,
– Anh đều thích em.
Thấy một màn như vậy, Ninh Ninh lẩm bẩm:
– Thì ra là thế.
Hóa ra ngay từ khi gặp nhau, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Trần Quân Nghiên, anh ta thuyết phục Lý Tú Lan diễn một vở kịch với anh ta, vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân.
Bộ phim tiếp tục, Ninh Ninh thấy mình xuất hiện trên màn hình, Lý Tú Lan dùng cửu liên hoàn chế trụ cổ mình, sau đó đánh ánh mắt cho Trần Quân Nghiên, Trần Quân Nghiên đã có chuẩn bị lập tức xông đi lên, đẩy Lý Tú Lan đi, cứu được cô.
Từ góc độ người xem cho thấy, hai người họ cực kỳ ăn ý, hành động của họ thật là chính nghĩa biết bao.
Nhưng mà lúc Khúc lão đại xuất hiện trên màn ảnh, cô vẫn không kìm được ch ảy nước mắt xuống.
Rõ ràng chỉ là một vai phụ, một nhân vật vai ác phản diện tội không thể thứ, nhưng vì sao cô lại một lòng ngóng trông ông xuất hiện trên màn hình.
– Đẹp lắm, Ninh Ninh của ba là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này.
- ….Không cần gấp như vậy, kỹ thuật dùng dao không phải ngày một ngày hai, một người hai người có thể luyện tốt, con chờ đó, ba đi tìm tư liệu sống cho con.
– Ba biết con đã làm gì với cái hộp.
– Lòng tốt không bao giờ có hồi báo, đến cuối cùng người bị tổn thương chồng chất lại chính là mình.
– Ba hận thế giới này, thế giới này chưa từng tốt với ba, ba cũng sẽ không bao giờ phát thiện tâm với thế giới này. Nhưng hôm nay là sinh nhật con, là ngày duy nhất mà ông trời đối tốt với ba. Nếu …nếu đây là nguyện vọng của con…
– Câm mồm! Không cho cười, ai cười tao giết kẻ đó!
– A a a a a a a a!!!
Ninh Ninh bỗng nhiên gập người lại, ôm lấy mình cả người run rẩy, trong tiếng kêu thét thê lương, cô vừa chạy vừa ngã chạy về phía cửa rạp chiếu phim, bên ngoài cửa rạp, người trông cửa khoanh tay dựa vào bức tường phía sau, chậm rãi ngước khuôn mặt mang mặt nạ trắng như tuyết lên nhìn theo bóng dáng cô lao qua.
– Đều là giả! Đều giả hết! Các người không lừa được tôi đâu!
Ninh Ninh lao vào trong màn mưa tầm ta, vừa chạy vừa khóc, nước mắt bị nước mưa gột trôi đi.
Người trông cửa bỗng nhiên bước tới, túm lấy cánh tay cô kéo trở về.
– Là giả…Ô ô, đều là giả…
Ninh Ninh hãy còn khóc nức nở, nước mưa xối xả làm cô ướt sũng như con gà rớt vào nồi canh.
Người trông cửa giơ tay ra vẫy một chiếc taxi, mở cửa xe nhét cô vào trong.
– Đi đâu? – Tài xế hỏi.
Ninh Ninh nghẹn ngào một hồi lâu mới báo ra địa chỉ của mình, xe khởi động chạy đi, trên đường về nhà, cô cúi xem thời gian, mới 1 giờ 40 phút sáng, hóa ra tất cả những gì cô vừa mới trải qua chỉ là thời gian của một bộ phim điện ảnh mà thôi…
Trên di động còn hiện một tin WeChat mới, là người đại diện chia cho cô, nói với cô:
– Tổng quan câu chuyện và nhân vật thiết lập đã được gửi vào hòm thư của em rồi đấy, ngày mai thử vai, hôm nay em nghiên cứu kỹ càng một chút, đừng làm phí cơ hội khó có được này.
Ninh Ninh một tay lau nước mắt, tay khác mở hòm thư trên di động ra, xem tổng quan câu chuyện và nhân vật thiết lập, lúc này cái gì cũng được, miễn là có thể chuyển hướng sự chú ý của cô, cô dùng giọng nói run rẩy đọc tên kịch bản: “Cô gái xấu xí”.
Nó kể về câu chuyện phiên bản hiện đại của một hoàng tử và một nàng tiên cá.
Nam chính trẻ tuổi giàu có, bởi vì một lần gặp tai nạn mà bị thương nặng, đôi mắt đã bị mù tạm thời, nữ chính xinh đẹp đã cứu anh ta, chăm sóc anh ta, để thử trái tim của anh ta mà nói đùa rằng mình rất xấu, nhưng nam chính vẫn nói sẽ mãi yêu cô. Về sau khi nam chính tiếp nhận điều trị lần cuối cùng, nữ chính tạm thời có việc rời đi, kết quả nam chính đã nhận nhầm nữ phụ là cô.
– Nữ phụ Khúc Linh.
Ninh Ninh lẩm bẩm đọc tên nữ phụ.
– Hình thức xấu xí, tự luyến tùy hứng, tự cho là đúng, nhưng bởi vì có một người ba có tiền, cho nên cuộc sống vẫn luôn xuôi chèo mát mái. Sau khi bị nhận nhầm là nữ chính thì cũng không đính chính, theo đó mà trở thành bạn gái của nam chính. Sau đó công ty bố cô ấy bị đóng cửa, cô ấy cũng bị phanh phui trước công chúng, cuộc sống sau đó luôn sống trong sự nhạo báng của mọi người.
Một bản giới thiệu chưa đến một trăm từ không biết vì sao trong đầu cô lại hình thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Cô ấy được sinh ra trong sự kỳ vọng của bố mẹ như thế nào, cô đã lớn lên trong sự cưng chiều yêu thương như thế nào, học từ tiểu học lên đến cấp ba rồi lên đại học theo sự chỉ định của bố mình như nào, chưa từng có người nào chê bai ngoại hình và tính cách của cô, vì điều này bố cô đã phải trả giá và nỗ lực phía sau như thế nào? Nhưng bố cô lại bị tai nạn xe cộ mà chết, công ty của ông phải đóng cửa, trong một đêm cô mất đi toàn bộ, ngay cả nam chính người duy nhất cô có thể dựa vào lại làm trò lạnh lùng gọi cô trước mặt mọi người là: Cô ả xấu xí.
Đây là một vai diễn gây cười, nhưng mà Ninh Ninh chỉ muốn rơi lệ.
Về đến nhà, cô ướt sũng bước vào huyền quan, bước chân tập tễnh, phía sau để lại vệt nước dài giống như dấu chân nước mắt. Nhìn đồng hồ trên tường, cô tự lẩm bẩm với mình:
– Mình nên đi ngủ sớm, không thể để mắt thâm quầng được. Ngày mai mình phải dậy sớm, nghiền ngẫm nhân vật thiết lập, học thuộc lời kịch, chuẩn bị cho buổi chiều thử vai diễn. Mình không thể…không thể tiếp tục nghĩ đến những chuyện xảy ra ở rạp chiếu phim được…Đây chỉ là mơ thôi, là một giấc mơ thôi! Đều là giả hết, rạp chiếu phim là giả, xuyên qua là giả, ba…
Có tia sấm sét xẹt qua bên ngoài cửa sổ, trời đất trắng xóa, sau màu trắng là một mảnh tăm tối.
Ninh Ninh lại run lên, cô gập người lại, chậm rãi quỳ xuống dưới đất, trán của cô dán xuống nền đất lạnh băng, hai tay ôm chặt lấy mình, đầu tiên chỉ là tiếng r3n rỉ nho nhỏ phát ra từ cổ họng, sau đó tiếng r3n rỉ càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê lương, cuối cùng cô lớn tiếng kêu lên:
– Ba ơi!
“Oành” —— Cơn mưa trút xuống, giống như cơn lũ mà thượng đế muốn hủy diệt thiên địa.
Bên trong rạp chiếu phim không một bóng người, người bảo vệ cửa mang mặt nạ trắng như tuyết lặng lẽ đứng trước màn hình chiếu phim.
Trên màn hình, câu chuyện đang ở đoạn cuối.
Trời đổ tuyết dày đặc, mọi người chạy loạn xạ, một người cả người là lửa tiến về phía bọn họ, Lý Tú Lan giơ tay chỉ vào ông nói:
– Bắn chết ông ta!
Tiếng súng vang lên, Khúc lão đại ngã xuống đất, một tay ôm Ninh Ninh, một tay chống dưới nền đất tuyết, cả người là lửa bò dậy từ trên nên tuyết, nhìn từng người từng người một, cuối cùng ánh mắt dừng ở trước ống kính, dán chặt trên khán giả duy nhất bên ngoài màn hình chiếu phim.
– Tao sẽ không chết. – Khúc lão đại nói.
– Dù có chết tao cũng sẽ không uống canh Mạnh bà. – Bảo vệ cửa ngẩng lên nhìn ông.
– Tao sẽ nhớ kỹ mày. – Khúc lão đại nói, – Kiếp sau biến thành chó cũng sẽ cắn đứt cổ mày.
– Biến thành chim. – Bảo vệ cửa nói tiếp theo, – Sẽ mổ mù mắt của mày.
– Đời đời kiếp kiếp…- Khúc lão đại nói.
– Luân hồi không ngừng… – Bảo vệ cửa nói tiếp.
Ngọn lửa thiêu đốt trên người Khúc lão đại, thù hận trong mắt ông còn bùng cháy dữ dội hơn cả ngọn lửa.
Ngọn lửa kia xuyên qua thời gian, xuyên qua không gian, xuyên qua màn hình trước mặt, chiếu ngược lên trên chiếc mặt nạ của người bảo vệ cửa, nhuộm chiếc mặt nạ trắng như tuyết ban đầu của ông thành màu đỏ như máu.
Trên màn hình, bên ngoài màn hình, hai giọng nói, đồng thời vang lên, một giọng khàn đặc, một giọng bình tĩnh thâm trầm, một giọng nóng rực như lửa, một giọng lạnh tựa như băng, cuối cùng, cùng hận đến thấu trời không thể nào quên chồng lên nhau.
– Hận này đến chết không thôi!!!
Màn hình tối đen.
Sau đó cùng với bài hát kết thúc buồn, tên của dàn diễn viên cuộn từ dưới lên trên, nam chính là Trần Quân Nghiên, nữ chính là Lý Tú Lan, tên của vai phụ nhiều như sao đầy trời, vú Vương, Tiểu Tước Ban, Long Nhị, cùng với …Ninh Ninh cùng Khúc lão đại.
Cho đến cuối cùng, trên màn hình xuất hiện mấy chữ to màu trắng.
“Đoàn xiếc thú Dân quốc”.
Hết phim.
Khi một câu chuyện kết thúc, một câu chuyện khác bắt đầu. Khi một đêm trôi qua, một ngày khác lại đến.
Sau cơn mưa, bầu trời u ám, thành phố chìm trong mây mù, xám xịt và u ám, ngay cả buổi sáng cũng giống như ban đêm.
Một người nằm trên sàn nhà lạnh như băng, là Ninh Ninh đã ngủ ở đó cả một đêm, khi di động ong ong vang lên, cô bỗng nhiên mở choàng mắt ra.
– Alo. – Cô nghe điện thoại, – Vâng, em biết rồi ạ…Em không sao, chỉ là ngủ quên thôi. Em thay quần áo xong đi ngay…Yên tâm, em sẽ đến kịp trước giờ thử vai.
Cúp điện thoại, Ninh Ninh chậm rãi đứng lên, trên người rất lạnh, từ ngón chân đến ngón tay đều rét run, cô gục xuống hai cánh tay, giống như cái xác không hồn bước vào phòng tắm, cởi qu@n áo ra, vặn nước ấm để tắm rửa, nhưng khi dòng nước ấm vừa xối lên cơ thể, cô lại giống như bị lửa thiêu đốt kêu á một tiếng tránh đi.
– Nóng quá…Nóng quá…
Ninh Ninh xõa mái tóc dài, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của mình, sau đó run run đổi nước ấm thành nước lạnh, không nói một lời đứng dưới dòng nước lạnh băng.
Tắm rửa hơn mười phút, cô tắt nước đi, quấn khăn tắm, túm lấy chiếc khăn tắm sau lưng ghế, vừa lau tóc ướt vừa đi ra khỏi buồng tắm, đi đến trước tủ quần áo, kéo ngăn tủ ra, bên trong có rất nhiều quần áo, biết rõ mình sẽ thử vai diễn hiện đại, cũng không biết tại sao, cô đưa tay ra lôi chiếc sườn xám màu đỏ kiểu cũ ra.
Buổi diễn thử là hai giờ chiều, cô đến buổi thử vai lúc 1 giờ 30.
Rõ ràng đã xác định nam nữ chính, nam nữ phụ rồi, kế tiếp chỉ cần tổ chức một buổi diễn thử nho nhỏ ở nhà đạo diễn thôi là được, nhưng mà lại tổ chức ầm ĩ như này, không biết là vì sao nữa, có lẽ là để tuyên truyền.
Ninh Ninh vừa nghĩ vừa đi, sau lưng vang lên một giọng nói không xác định:
– Đó là…Ninh Ninh phải không?
– Hình như là cô ấy.
– …Cô ta cắn thuốc à? Sao lại trông như thế kia?
– Thế mà nói đó là bình hoa di động đẹp nhất thế hệ mới, tôi thấy như bị lừa ấy.
Cách đó không xa, nam chính của bộ phim Trần Song Hạc mặt không biểu cảm nhìn về phía bên này, trợ lý bên cạnh lắc đầu, bình luận:
– Nhìn cứ như là bị áp lực thử vai làm cho quá căng thẳng, nom suy sụp quá.
Nhìn bóng dáng giống như cái xác không hồn kia, ánh mắt Trần Song Hạc phức tạp, thương hại, khinh thường, thất vọng, để tay lên ngực tự hỏi, một người như vậy, có đáng để anh ta tốn sức lực để nghiền nát không?
– Không cần.! – Anh ta tự cười lạnh trong lòng, – Nghiền nát cô ta, chỉ cần một phút thôi là đủ!
Hết chương 15