Chiếc cốc đặt trên bàn, ngón tay mảnh khảnh của anh ta chậm rãi vuốt v3 vành cốc, Bùi Huyền thong thả hỏi:
– Em đang sắm vai ai vậy?
Ninh Ninh chớp chớp mắt.
– Mấy ngày nay, em luôn sắm vai một người khác ở trước mặt anh, một nữ tu bảo thủ cổ lỗ sĩ, ngoan ngoãn hiền lành, chỉ sợ một mình Lý Bình Bình.
Bùi Huyền cười như không cười nhìn cô, – Nhưng anh biết em…Em căn bản không phải là người như vậy.
Tim Ninh Ninh đập thình thịch.
– Anh không biết vì sao em lại giả bộ thành như vậy, thành thật mà nói, anh thà rằng nhìn em mặc chiếc váy xanh đỏ vô vị đó còn hơn.
Bùi Huyền giơ tay lên so trên người cô, sau đó lắc đầu nói,
– Mọi người đều thân quen với nhau, em có thể thẳng thắn được không?
Chiếc váy xanh đỏ…
Sau khi hai người chia tay, Ninh Ninh trở về ký túc xá, với ý tưởng muốn thử, cô rút trong tủ ra một lá cờ rất kỳ dị màu đỏ bên trái và màu xanh lá cây ở bên phải…Ồ không! Nhìn kỹ, đây thât sự là một cái váy! Rốt cuộc phải là người có tâm lý méo mó thế nào mới mua thứ đồ như này đây?
Nhưng mặc kệ Ninh Ninh không muốn thừa nhận thế nào, chiếc váy này nằm trong tủ của cô, là Vân Lâm mua, không chừng còn đã từng mặc cho Bùi Huyền xem rồi.
Cho nên lời nói của Bùi Huyền rất có thể là thật, bảo thủ cổ lỗ sĩ quê mùa, ngoan ngoãn nghe lời – tất cả đều là ảo giác của người khác! Ảo giác của Ninh Ninh! Vân Lâm thật sự không phải người như vậy!
– Cậu đã trở lại rồi.
Lý Bình Bình gội đầu xong từ nhà tắm đi ra, như là sốt ruột muốn biết kết quả, dầu gội cũng còn chưa rửa sạch sẽ, bọt vẫn dính trên đầu,
– Nói chuyện với Bùi tiên sinh thế nào rồi?
Ninh Ninh ôm váy nhìn cô ta.
Hai người sống chung một phòng, nhất định có một phương mạnh một phương yếu, Ninh Ninh vẫn luôn cho rằng bên mạnh chính là Lý Bình Bình, bên yếu chính là cô, nhưng sự thật có phải như thế không?
– Một bữa tối dưới ánh nến, cộng thêm một buổi hẹn hò.
Ninh Ninh nói.
– Tôi đã đồng ý tuần sau đến nhà anh ấy rồi. Anh ấy muốn sửa buồng ngủ theo sở thích của tôi, muốn tôi tới để cho ý kiến. Cậu nói xem nên sửa theo phong cách Tây hay là phong cách Trung Quốc?
Lý Bình Bình vốn đã bày sẵn nụ cười tiểu nhân đắc chí, nhưng nghe được câu trả lời của Ninh Ninh, nụ cười đó như bị táo bón biến thành méo xệch cứng đờ.
- …Không thể nào!
Cô ta thoạt nhìn không tin, hoặc là nói không thể chấp nhận được lời nói của Ninh Ninh,
– Tôi biết Bùi tiên sinh đã chia tay cậu, cậu đừng hòng lừa tôi. Cậu đang lừa mình dối người. Cậu…
Còn chưa nói hết thì đã bị cắt ngang.
– Nếu cậu muốn chúng tôi chia tay, cậu không nên cầu xin anh ta.
Ninh Ninh đi đến trước mặt cô ta, tay phải chậm rãi vuốt nhẹ lên mặt cô ta,
– Cậu nên cầu xin tôi mới phải.
Trên tường treo một tấm gương dài nửa người, tấm gương phản chiếu bóng hai người một cao một thấp, một gầy một béo, kẻ mạnh và kẻ yếu va vào nhau, đang cố gắng phân cao thấp.
– Hừ? Cầu xin cậu?
Lý Bình Bình mỉa mai, cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng câu cuối cùng lại lộ vẻ rụt rè,
– …Vì sao tôi phải cầu xin cậu?
– Bởi vì thủ đoạn cuối cùng của cậu đã dùng xong, nhưng mà vô dụng, Bùi Huyền vẫn không chia tay tôi.
Ninh Ninh cười, cô không cần cố tình tỏ vẻ cường thế, bởi khi một phương biểu hiện yếu thế, sự cường thế của cô sẽ tự nhiên mà bày ra:
– Cậu chỉ có thể cầu xin tôi chủ động chia tay với anh ta thôi.
Lý Bình Bình nhìn cô chòng chọc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẻ tức giận trên mặt Lý Bình Bình càng ngày càng đậm, như thể cơn tức giận sẽ biến thành bạo lực trong một giây tiếp theo.
– Tôi thật sự không hiểu. – Cô ta siết chặt nắm tay làm nó kêu răng rắc, nghiến răng nói, – Cậu vừa không xinh, lại xấu nết, Yến Tình coi cậu là bạn tốt nhất của mình, hai người luôn ngủ cùng giường cùng gối, cô ta cái gì cũng nghe theo cậu, nhưng lúc cậu hại cô ta, lại không chút nương tay…Vì sao Bùi tiên sinh lại chọn cậu?
Những lời này dường như đã rút hết chút sức lực cuối cùng của cô ta, nói xong, cô ta như không còn sức lảo đảo lùi vài bước, yếu ớt dựa vào tủ quần áo, cả người rũ xuống, giống như một người phụ nữ trung niên bốn năm mươi tuổi, cúi đầu nhìn hai tay của mình.
- …Vì sao lần nào cũng là vậy?
Cô ta lẩm bẩm,
– Trên lễ tang tặng hoa chính là tôi không phải cậu, nhưng anh ấy vẫn nhìn trúng cậu. Anh ấy nói anh ấy muốn tìm một cô gái thiện lương bình thường, nhưng cậu không phải loại người này. Nói cho anh ta chân tướng cũng vô dụng, tôi làm gì cũng vô dụng…
Cô ta nói nói, khóc lên.
Ninh Ninh vẻ mặt mù mịt nhìn cô ta, như là nghe không hiểu những lời cô ta nói, kỳ thực trong lòng đã sóng gió mãnh liệt, cô cảm thấy mình đã đoán được thân phận thật sự của Lý Bình Bình rồi.
Một vị khán giả khác của Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Vị khán giả đó đưa lưng về phía Ninh Ninh, không phân rõ là nam hay là nữ, là giả hay trẻ.
Hiện tại cô ta quay mặt lại, lộ ra khuôn mặt thật sự của mình ở trước mặt Ninh Ninh.
Vị khán giả này chính là bản thân Lý Bình Bình, cô ta tuổi già cầm vé chỉ định số lẻ, lợi dụng vé chỉ định số lẻ có thể chỉ định xuyên thành bất kỳ nhân vật nào trong phim ngoài nhân vật chính mà xuyên thành chính mình lúc còn trẻ.
Cho nên cô ta mới nói “Vì sao lần nào cũng là vậy?”
Đây thật là một người may mắn, đây thật là một trứng xui xẻo.
Thêm một lần này nữa, cô ta vòng đi vòng lại vẫn đi lại con đường cũ của mình…
– Cầu xin cậu.
Khóc được một nửa, Lý Bình Bình bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Ninh Ninh, nước mắt đầy mặt cầu xin.
– Tôi chỉ có một cơ hội lần này thôi, xin cậu giúp tôi, nhường anh ấy cho tôi. Chỉ cần cậu nhường Bùi tiên sinh cho tôi, muốn tôi làm gì cũng được hết.
Ninh Ninh lặng thinh nhìn cô ta.
Nhìn Lý Bình Bình chân thật trước mặt.
Một lát sau, mới chậm rãi quay đầu, nhìn mình trong tấm gương dài nửa người – Vân Lâm thật sự.
Đây đúng là một người phụ nữ đáng sợ.
Ninh Ninh từ trước đến nay chưa từng gặp người nào như vậy cả. Mọi thứ cô ta thể hiện trước mặt người khác đều là ngụy trang, ngay cả sách trong phòng và quần áo treo trong tủ đều là ngụy trang, hoặc có lẽ đây chỉ là một mặt của cô ta, một mặt thể hiện ra bên ngoài, nhưng cô ta còn có một mặt khác, ẩn giấu dưới gương mặt cũ kỹ, giấu ở trong quần áo quê mùa, giấu ở trong thân thể mập mạp…
Một mặt này rốt cuộc trông như thế nào?
Chỉ sợ chỉ có Bùi Huyền mới từng thấy, chỉ sợ cũng chỉ có Bùi Huyền mới biết được đáp án chân chính.
Muốn có được đáp án từ chỗ anh ta, dường như chỉ có một lựa chọn…
Ninh Ninh cúi nhìn váy hồng xanh trong tay, sắc mặt xấu hổ, ánh mắt kỳ lạ.
Cuối tuần, nhà Bùi Huyền.
Reng reng, chuông cửa vang lên.
Bùi Huyền đang bày biện bữa tối dưới ánh nến đi ra, kéo cánh cửa ra, lúc nhìn thấy người đến, ánh mắt cũng trở nên kỳ lạ.
Ninh Ninh đứng ở cửa, tóc vẫn luôn búi cao già cỗi được buông xõa, gương mặt cứng ngắc đã được trang điểm nhẹ nhàng, nhưng những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là….cô mặc một chiếc váy xanh đỏ.
– Anh biết không? – Cô cười tự giễu, – Lúc em băng qua đường, một chiếc xe thấy em liền dừng lại, một chiếc xe khác khởi động khi nhìn thấy em, em cảm thấy họ đã coi em thành đèn giao thông xanh đỏ rồi.
Bùi Huyền bị cô chọc cười, vừa cười vừa nghiêng mình:
– Họ chỉ là khuynh đảo vì em thôi, giống như anh vậy.
Ninh Ninh đi vào nhà, thường ngày, cô cư xử thận trọng và câu nệ, như là một thiếu nữ đang yêu, nhưng buổi tối hôm nay cô lại có vẻ lớn mật hơn, đá giày xuống đi vào biệt thự, thái độ tự nhiên như nữ chủ nhân về nhà của mình, từ cửa đi thẳng vào nhà ăn, sau đó cầm lấy ly rượu nho trên bàn lên rồi uống.
Uống hết một ly rượu nho, Ninh Ninh thở hắt ra một hơi thoải mái, quay đầu lại nhìn về phía sau.
Bùi Huyền dựa vào tường, khoanh tay nhìn cô, thái độ không hề tỏ ra bất mãn hay kinh ngạc gì với cô cả.
Cô đoán đúng rồi, quan hệ của hai người họ vô cùng đặc biệt.
Vừa không phải là tình nhân nhưng lại hơn cả tình nhân, vừa không phải vợ chồng lại hơn cả vợ chồng, nếu như buộc phải dùng một từ chuẩn xác để hình dung, vậy đó chính là …đồng phạm.
Ninh Ninh đặt ly rượu xuống đi đến gần anh ta, đột nhiên với tay bắt tay cà vạt của anh ta, kéo cả người anh ta về phía mình.
Hai người hôn nhau.
Mãnh liệt, triền miên, tàn nhẫn, như hai con rắn độc hôn nhau.
Ước chừng năm phút, cả hai mới tách nhau ra.
Thời gian quá dài, cho nên lúc tách ra, Bùi Huyền đã không còn duy trì thể diện nhã nhặn lịch sự nhất quán nữa, tóc của anh ta hơi rối loạn, hô hấp cũng rối loạn, thậm chí ngay cả cà vạt cũng bị kéo mà lệch bung, đưa tay đè lên kính gọng vàng của mình, anh ta cười nhìn cô gái cũng đang thở hổn hển trước mặt mình hỏi:
– Thế này em vừa lòng không?
Ninh Ninh ngẩng lên cười với anh ta, son tiệp vào khóe môi, đẹp tự nhiên và quyến rũ.
– Một người yêu hoàn mỹ, một tình yêu hoàn mỹ, em vừa lòng chưa?
Bùi Huyền dùng ngón tay cọ nhẹ vào son môi nơi khóe môi của cô, thanh âm mang theo khiêu khích:
– Bây giờ anh cầu hôn em được chưa?
Những lời này đúng là quen tai.
Nghĩ ra rồi.
Trong nhật ký của Vân Lâm có viết một đoạn như vậy
“Mùng 4 tháng Tư, Yến Tình nói Bùi tiên sinh cầu hôn cậu ấy, mình rất hâm mộ cậu ấy, mình cũng muốn có một người yêu hoàn mỹ như vậy, có một tình yêu hoàn mỹ, sau đó là một hôn lễ hoàn mỹ.”
Ninh Ninh đã từng cho rằng đây là một quyển nhật ký yêu đơn phương, nhưng hiện giờ xem ra, chỉ sợ không phải.
Ngày mùng 4 tháng Tư, có phải là ngày mà hai người họ trở thành đồng phạm, một người yêu hoàn mỹ, một tình yêu hoàn mỹ, một hôn lễ hoàn mỹ, có phải là lý do mà Vân Lâm ra tay với Yến Tình không?
Ninh Ninh nở nụ cười:
– Quỳ xuống đi.
Bùi Huyền ngẩn ra, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt cô, kéo cô đến trước mặt mình, tình ý nồng nàn hỏi:
– Vân Lâm, em có bằng lòng gả cho anh không?
– Em bằng lòng. – Ninh Ninh nói.
Lý Bình Bình hơn một lần đi vào nhân sinh của mình, cô cũng đi vào nhân sinh của Vân Lâm, sau khi bạn tốt chết, gả cho chồng của bạn tốt.
Tất cả đều không hề thay đổi…
Thật sự là như thế hay sao?
Ninh Ninh chậm rãi quay đầu nhìn khung ảnh treo trên tường, lại là ảo giác giống như lần trước, Yến Tình trong khung ảnh chớp chớp mắt với cô.
Hết chương 64