TÔI TỪNG XUYÊN QUA BỘ PHIM NÀY

Hai đoạn video thử vai lúc trước đều là quay trong nhà, tông màu tươi sáng, bất kể là Hứa Duyệt hay là Lâm Âm Âm đều cố gắng hết sức đứng ở trung tâm ánh sáng, để cho Yến Tình thấy rõ biểu cảm sinh động trên mặt mình, cùng với ngôn ngữ cơ thể phong phú. Nhưng đoạn video thứ hai thì lại không giống – nó được quay ở bên ngoài.

Địa điểm là một trường học.

Trời rất tối, học sinh đều đã về nhà, cửa phòng học chậm rãi mở ra, một bóng người không nhìn thấy rõ từ ngoài bước vào, đi trong bóng tối, đi thẳng đến bức tường, giơ tay và treo thứ mình đang cầm lên tường.

Một chiếc đèn pin rọi vào tay cô và thứ cô đang treo.

Đó là một cái khung ảnh.

Đèn pin chiếu vào khung ảnh, bên trong có một tấm ảnh rất mờ, nhưng không đợi Yến Tình thấy rõ người trên tấm ảnh là gì thì đèn pin đã di chuyển, chuyển đến phía sau đầu một người phụ nữ.

Cô chải hết tóc sau đầu và búi cao. Kiểu tóc này khiến cô trông nghiêm khắc và cổ hủ. Nó phù hợp với bộ quần áo đen rộng rãi của cô, giống như một nữ tu thời trung cổ.

– Cảm ơn bó hoa của cậu, Yến Tình.

Cô đưa lưng về phía màn hình nói,

– Hôn lễ tiếp theo sẽ là tớ.

Cạch một tiếng, di động rơi xuống đất.

Yến Tình hai tay run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm vào di động dưới đất.

– Cô Yến, cô sao vậy ạ?

Văn Vũ đã đi tới, cúi xuống nhặt di động lên, đưa lại cho bà.

Yến Tình lại lùi về sau tránh né, như là thứ cầm trên tay Văn Vũ không phải di động, mà là một vũ khí có thể làm bà bị thương, là lửa có thể thiêu cháy bà.

– Không cần phải giới thiệu đối tượng cho tớ đâu, bởi vì tớ đã gặp được một người hoàn mỹ tại hôn lễ của cậu rồi.

Bên trong di động truyền ra giọng nói của người phụ nữ, giống như khoe khoang, giống như khát khao,

– Bùi Huyền tiên sinh…Tớ với anh ấy sẽ có một tình yêu hoàn mỹ, sau đó là tổ chức một hôn lễ hoàn mỹ – ngay trước mặt cậu.

Nói tới đây, cô cười khẽ một tiếng, đưa tay chạm khung ảnh, giống như đang vuốt v3 một người chân thật, đang bị treo ở trên tường không thể động đậy.

– Không…

Yến Tình đưa hai tay lên che mắt, yếu ớt đau khổ nói,

– Không…

– Thực ra tớ cũng không muốn hại cậu, tớ cũng không muốn gây chuyện lớn đến như thế, một bức ảnh, một lời đồn, gần như tất cả mọi người đều tin, gần như tất cả mọi người đều gia nhập cuộc chiến chống lại cậu, cậu cảm thấy họ quá nhàm chán hay là quá dễ dàng bị thao túng?

Cô gái trên di động nói.

– Vì sao?

Yến Tình như bị bùng nổ, buông tay nhìn di động – dường như bà đã quên mất trước mặt chỉ là một đoạn video.

– …Không vì sao cả, có lẽ chúng tôi chỉ tìm niềm vui thôi.

Cô gái trên di động cười,

– Cuộc đời của cậu quá xuôi chèo mát mái, tốt nghiệp trường danh tiếng, dung mạo xuất chúng, lại gả cho một người đàn ông hoàn mỹ, trên hôn lễ của cậu bọn tôi chúc mừng cậu, trên thực tế thì lại ghen tị với cậu. Khi tôi đâm một dao lên người cậu, những con dao khác đều là do người khác đâm, có giáo viên phòng bên, có thầy giáo từng thích cậu, còn có một số người hùa theo giẫm đạp cậu, cũng có mấy người lên tiếng giúp cậu, nhưng đều bị nước bọt của chúng tôi nhấn chìm đi..

– Cho nên Yến Tình, cậu hận nhất là ai?

Cô gái trên di động chậm rãi quay đầu lại,

– Là tôi, Bùi Huyền, hay là những người rảnh rỗi ép bức cậu chết chỉ để tìm vui kia?

Lồ||g ngực Yến Tình phập phồng không ngừng, thoạt nhìn cảm xúc vô cùng kích động, Văn Vũ thấy thế đang định tắt video, lại bị bà đưa tay giữ chặt.

– Vân Lâm.

Yến Tình nhìn cô gái trên di động, nói,

– Là cậu  phải không? Cậu không chết đúng không? Cậu trở về tìm tôi…

Cô gái trên di dộng cuối cùng quay đầu lại, nhưng chỉ rũ đầu không nói lời nào, một bàn tay duỗi ra sau đầu, nới lỏng búi tóc cao ở sau đầu, khi mà mái tóc dài xõa xuống, cô ấy đột ngột ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt đầy nước mắt, khuôn mặt cứng đơ, giống như người phụ nữ đáng thương bị sỉ nhục là phù thủy thời Trung cổ, cô ấy bị mọi người phán xét.

Một tia sáng nhàn nhạt từ trên cao chiếu xuống, chiếu vào người cô, trong chốc lát cô tái nhợt như tờ giấy, mà bóng đen từ bốn phương tám hướng đang dần dần nuốt chửng cô.

– Tôi không ăn trộm!

Ninh Ninh hét vào màn hình, nắm chặt tay phải trên ngực, như muốn moi rút linh hồn vô tội của mình ra cho mọi người xem,

– Các người một đám nhắm mắt lại, đóng lỗ tai lại, không nghe tôi giải thích, cũng không chịu mở mắt nhìn sự thật, cứ khăng khăng tôi có tội —— nhưng các người dựa vào đâu mà phán xét tôi! Dựa vào đâu mà bức tôi chết! Máu tôi dễ uống vậy sao? Thi thể tôi làm cho các người sung sướng vậy sao? Trả lời tôi đi! Trả lời tôi đi!

Cô kêu lên một tiếng dài chói tai, tiếng khóc phát ra từ sâu trong tâm hồn, khiến cho Yến Tình đồng cảm như bản thân cũng giống vậy, cả người run lên.

– A….

Yến Tình vươn tay sờ video kia, như là muốn xuyên qua di động chạm vào người phụ nữ vết thương chồng chất trong đó, chạm vào mình chồng chất vết thương.

Ngón tay đụng tới màn hình lạnh băng, màn hình bỗng nhiên phát ra một thanh âm lạnh lẽo.

– Tôi hận các người.

Yến Tình ngây ra.

– Tôi hận các người cái gì cũng không biết nhưng chỉ biết ép tôi chết. Tôi cũng hận cậu, Vân Lâm, tôi coi cậu là bạn tốt nhất, cậu lại đâm dao sau lưng tôi.

Ninh Ninh chậm rãi lấy một con dao gọt hoa quả trong túi ra,

– Nhưng tôi hận nhất là anh, kẻ đầu sỏ gây tội, kẻ hủy hoại quá khứ của tôi…

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đầy hận thù nhìn vào màn hình, hai tay nắm dao nhỏ đâm về màn hình, miệng hô to:

– Bùi Huyền.

Video dừng ở đây.

Yến Tình ngồi phịch trở lại sô pha, tay phải day lên mắt, im lặng một lúc.

– …Bởi vì những chuyện đã gặp trong quá khứ. – Qua hồi lâu, bà mới chậm rãi mở miệng, lẩm bẩm, – Cô từng bị vấn đề tâm lý nghiêm trọng, lại bị tư tưởng truyền thống quấy phá mà vẫn luôn tránh né không chịu đi khám bác sĩ tâm lý, cho đến khi chồng cô phát hiện cô lén uống thuốc ngủ mới đưa cô gặp bác sĩ tâm lý. Theo đề nghị của bác sĩ tâm lý, cô bắt đầu cống hiến hết mình cho hoạt động từ thiện, giúp đỡ những người nghèo khó có hoàn cảnh tương tự…

Văn Vũ lẳng lặng nhìn bà.

- …Nhưng những cơn ác mộng của cô vẫn không kết thúc.

Yến Tình buông tay, chậm rãi quay sang nhìn anh, cười khổ nói,

– Cô có thể tha thứ cho rất nhiều người, cô thậm chí tha thứ cho Vân Lâm, nhưng duy nhất cô không tha thứ – là Bùi Huyền. Chỉ có người này, cô nhất định phải tìm ra anh ta, nhất định phải trả được thù, chỉ có như vậy, cô mới chấm dứt cơn ác mộng của mình.

Bộ phim đã thực sự kết thúc?

Có lẽ đến bây giờ Yến Tình vẫn đang ở trong bộ phim, trình diễn giai đoạn thứ tư trong cuộc đời của bà – cơn ác mộng kéo dài.

Niềm vui cùng nỗi buồn lớn khiến Yến Tình vô cùng mệt mỏi, Văn Vũ cho bà uống ly nước ấm, sau đó tìm người lấy tấm chăn mỏng đắp cho bà, để bà nghỉ ngơi ở trong phòng một lúc, sau đó anh đi ra ngoài, cúi đầu lấy di động ra, bên trong là đoạn video Yến Tình vừa mới chia sẻ cho anh.

Là đoạn video thử vai của Ninh Ninh.

Yến Tình chỉ xem diễn xuất xuất sắc của cô trong hai vai cùng lúc, mà Văn Vũ thì lại xem chi tiết.

Các nữ diễn viên trước đều làm rất tốt, tại sao đoạn video này lại gây ấn tượng mạnh với Yến Tình như thế? Bởi vì các chi tiết. Văn Vũ nheo đôi mắt lại, phát lại đoạn video, đối chiếu với trí nhớ của mình, quả nhiên như thế.

Trí nhớ của anh cực kỳ tốt.

Cho dù là người từng gặp mười năm trước, cảnh sắc đã từng xem, hôm nay cũng có thể tái hiện lại như thật.

Có lẽ bản thân Ninh Ninh cũng chưa phát hiện, lúc cô diễn xuất, đặc biệt là lúc sắm vai Vân Lâm, biểu cảm, thần thái, ăn mặc, kiểu cách nói chuyện, cùng với một vài động tác cá nhân rất nhỏ, đều giống như y đúc – như là cô thật sự đã từng gặp người này rồi!

Phải biết rằng Vân Lâm đã chết, chết một cách cô độc vô danh, không có hình ảnh hay tư liệu gì để lại, tuy rằng Yến Tình có nhắc đến cô ấy trong hồi ký, nhưng lúc bà viết hồi ký tuổi đã lớn, đối với kẻ thù này chỉ nhớ đại khái, nếu chiếu theo hồi ức của bà để diễn, cũng chỉ có diễn một cách đại khái mà thôi.

Mà hiện tại, Ninh Ninh đã tái hiện một Vân Lâm hoàn chỉnh ở trước mặt Yến Tình.

Cho nên bà mới thất thố như vậy.

– Em làm thế nào mà biết được…- Văn Vũ nhìn chằm chằm Ninh Ninh trên màn hình, lẩm bẩm.

– Em làm thế nào mà biết được?

Trong văn phòng, Lý Bác Nguyệt nhìn Ninh Ninh, hỏi cô:

– Em làm thế nào mà biết được người đối đầu với Yến Tình tên là Vân Lâm?

– Em có xem hồi ký cùng video diễn thuyết của bà ấy.

Ninh Ninh trả lời,

– Trong đó có nhắc tới người này.

Lý Bác Nguyệt gật gật đầu, như là chấp nhận giải thích này, điện thoại di động bị anh ta đặt ở trong tầm tay, thỉnh thoảng liếc mắt một cái, tựa hồ đang đợi cuộc gọi của người nào đó, vừa chờ cuộc gọi, rảnh rỗi đến nhàm chán mới tùy tiện hỏi Ninh Ninh câu đó.

Cuối cùng điện thoại cũng reo.

– Alo.

Lý Bác Nguyệt nhận điện thoại, không biết bên kia nói gì với anh ta mà anh ta nở nụ cười, đó là nụ cười mà Ninh Ninh rất quen thuộc, rất có dã tâm.

Đặt điện thoại xuống, anh ta đan hai tay vào nhau, nhìn Ninh Ninh cười:

– Một tin tức tốt.

Ninh Ninh tim đập thình thịch:

– Em qua rồi ạ?

– Ừ, em qua vòng thử đầu tiên rồi. – Lý Bác Nguyệt đáp.

Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp:

– Thế em được giao đóng vai gì ạ? Yến Tình hay Vân Lâm ạ?

Lý Bác Nguyệt là người không thể chịu thua thiệt, người khác bảo anh ta chạy cùng, anh ta nhất định sẽ không, mà đi tìm địa điểm tìm ánh sáng, để Ninh Ninh một mình thử hai vai, mục đích vô cùng rõ ràng – không bắt được nữ một thì ít nhất cũng bắt được vai nữ hai! Đã không theo cùng họ, thì phải chơi ác họ!

So với anh ta thì tâm trạng của Ninh Ninh bình tĩnh hơn rất nhiều, sau khi mẹ cô mất, cô không có chỗ nào dùng tiền cả, diễn xuất không cầu tiền, vậy thì hooàn toàn lấy việc gièn giũa kỹ năng diễn xuất làm mục đích, cho nên cô không quan tâm đến việc cô đóng vai nữ một hay nữ hai, nhưng mà nếu như cho cô lựa chọn, cô muốn diễn vai Yến Tình hơn cả, bởi vì nhân vật Vân Lâm kia cô đã từng diễn rồi, không có tính khiêu chiến gì lớn.

– Yến Tình? Vân Lâm? – Lý Bác Nguyệt nhướng mày, – Vứt hết bọn họ đi.

Ninh Ninh ngẩn người:

– …Em tưởng anh đang đợi kết quả thử vai đó ạ?

– Đúng là anh đang đợi kết quả thử vai.

Lý Bác Nguyệt cười nhạt, – Nhưng  mà đoạn video một đóng hai vai kia của em, anh không chỉ chia sẻ cho họ, mà đương nhiên không chỉ có mỗi họ trả lời anh đâu.

Nói xong, anh ta kéo ngăn kéo ra, lấy một quyển sách ném tới trước mặt Ninh Ninh.

Ninh Ninh nhìn nhìn, thế mà đó cũng là một quyển hồi ký, có tên là “Phiên tòa của phù thủy”.

– Cùng là một nữ phụ nổi tiếng, và cùng là một bộ phim chuyển thể từ phim tài liệu.

Lý Bác Nguyệt cười nói với cô.

– Chị ta đã xem buổi thử vai của em và quyết định cho em cơ hội đóng vai nữ chính, nhưng có một yêu cầu – chính là bộ phim này, em phải đóng hai vai cùng lúc!

Hết chương 74

Bình luận

Truyện đang đọc