TÔI TỪNG XUYÊN QUA BỘ PHIM NÀY

Nếu không đi đào sâu nghiên cứu, tất cả đều bình thường.

Nhưng mà đào sâu nghiên cứu rồi, điểm nào cũng đều không bình thường.

Cuối tuần, trong một nhà hàng nhỏ.

– Em thích ăn gì? – Bùi Huyền lật thực đơn trong tay.

– Gì cũng được ạ.

Ninh Ninh ngượng ngùng cúi đầu, ở trước mặt anh ta giống như một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, hai chân khép lại hai tay đặt trên đầu gối.

Bùi Huyền cười nhẹ nhìn cô, sau đó nói với nhân viên phục vụ:

– Vậy chọn mấy món gà rang ớt, cá hầm ớt, ớt nhồi tiêu, mì ớt chua cay…Đủ chưa em?

Ninh Ninh cười gật đầu, tim thì lại nhảy thình thịch.

Cái cô nàng Vân Lâm này không cay không vui mà.

Ban đầu cô không biết chuyện này, nhưng mà có một lần cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm, đồng nghiệp ớ một tiếng, hỏi cô:

– Cậu đổi tính rồi à? Ăn cơm không cần ớt à?

Cô ấy là một người ăn cơm cũng phải trộn sa tế.

….Sao Bùi Huyền lại biết sở thích này của cô ấy? Anh ta biết cô ấy? Hay là đã từng điều tra cô ấy rồi?

Món gà rang ớt được bày lên trước, Ninh Ninh gắp một miếng, đôi mắt lại không ngừng quan sát anh ta, phát hiện anh ta cũng không ăn cay được, ăn được một chút thì uống nước liên tục, vì thế bèn hỏi:

– Anh không thích ăn cay ạ?

– Cũng tạm.

Miệng Bùi Huyền hơi đỏ lên, anh ta cầm ly nước uống một ngụm.

– Nhưng em thì rất thích ăn cay.

Trên thực tế Ninh Ninh không thích ăn nhất chính mà đồ cay, nhưng lúc này thì mặt mày không chút đổi sắc múc một muỗng gà rang ớt kèm cả dầu cải rưới vào bát cơm, giống như Vân Lâm, trộn đều với cơm, ăn một miếng, sau đó như trêu chọc hỏi:

– Bữa cơm này toàn chọn món theo sở thích của em, vì sao anh lại biết em có sở thích này ạ?

– Yến Tình từng nhắc đến với anh. – Bùi Huyền mỉm cười nói. – Em ấy nói, em là bạn tốt nhất của em ấy.

Đúng là một lý do chính đáng.

Cẩn thận đào sâu nghiên cứu, thì sẽ làm người ta có chút  không thoải mái…

Rốt cuộc là dạng người gì mà ngay sau khi vợ vừa chết thì đã theo đuổi cầu hôn người bạn tốt nhất của cô ấy chứ?

- …Anh có yêu Yến Tình không? – Ninh Ninh đột ngột hỏi.

Bùi Huyền yên lặng rất lâu, cho đến khi các món ăn đã được bày đầy bàn, anh ta mới nở nụ cười, nụ cười đó có chút bi thương, cũng có chút thoải mái.

– Anh yêu em ấy. – Anh ta nói.

– Ồ. – Ninh Ninh cúi đầu, nét mặt có chút mất mát.

– Dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, cũng có lúc bị sắc đẹp mê muội.

Một bàn tay to rộng chậm rãi vươn tới, phủ lên tay Ninh Ninh, cô ngẩng lên, thấy Bùi Huyền đang cười với mình, nụ cười đó vừa dịu dàng lại vừa yếu ớt:

– Nhưng hiện tại anh phát hiện, so với vẻ bề ngoài, cái anh cần là một nội tâm dịu dàng đáng tin cậy hơn…Anh cần em.

Ăn xong bữa cơm, Bùi Huyền đưa Ninh Ninh về trường học.

– Mặt em hơi đỏ. – Bùi Huyền cười nói.

Ninh Ninh ngượng ngùng cúi đầu xuống, đưa tay lên vén tóc ra sau tai, lộ ra gương mặt ửng hồng.

Tuy rằng ăn ớt cay mà mặt đỏ, nhưng phối hợp với ánh mắt cùng động tác này của cô, đủ để cho người khác nghĩ cô là một thiếu nữ đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.

Từ cách ăn mặc cho thấy, nói là bà cô trung tuổi rơi vào tình yêu cuồng nhiệt cũng được.

Lúc chia tay, anh ta ôm cô.

Tuy rằng đang lúc nghỉ hè, cổng trường không có nhiều học sinh ra vào, chỉ có mấy học sinh tới chơi bóng rổ, nhưng Ninh Ninh vẫn cứng đờ cả người, đẩy anh ta ra, nhỏ giọng nói:

– Anh đừng như vậy, có người nhìn thấy đấy.

– Một lần nữa đi.

Anh ta ôm chặt lấy cô một lúc, như là muốn tiếp lấy dũng khí từ trên người cô để tiếp tục cuộc sống, một lúc lâu sau, mới lưu luyến buông tay ra, cười dịu dàng với cô:

– Ngày mai cuối tuần, anh tới đón em nhé.

Nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi, Ninh Ninh không kìm được ôm chặt lấy mình, cảm giác toàn thân như bị con rắn quấn lấy, rất ghê tởm, cực kỳ không thoái mái.

Cô cảm thấy cái khó nhất của vở kịch mang tên “Vân Lâm” này chính là ở chỗ – tình cảm chân thật của cô ấy cùng với tình cảm biểu hiện ra bên ngoài của cô là một sự tương phản hoàn toàn.

Cô biết người đàn ông này rất không bình thường, nhưng cô vẫn phải thể hiện mình yêu anh ta mê muội, hơn nữa dần dần bị anh ta tấn công. Thành thực mà nói, cảm giác này rất ghê tởm, nhưng lại không thể biểu hiện ngoài mặt, thậm chí còn không được biểu hiện ra ở ánh mắt.

Chà xát cánh tay nổi da gà, Ninh Ninh trở về ký túc xá, hy vọng ngày mai đừng tới, hy vọng ngày mai anh ta đừng tới.

Nhưng anh ta vẫn tới.

Tay trái ôm bó hoa bách hợp, tay phải là túi đồ ăn sáng, đứng trước cửa ký túc xá của cô.

– Ăn sáng trước đi.

Anh ta lắc lắc túi đồ ăn sáng với Ninh Ninh.

Anh ta rất chu đáo, mua hai phần ăn sáng, một phần cho Ninh Ninh, một phần cho Lý Bình Bình ở cùng phòng với cô, chỉ là bữa sáng này cả hai ăn chẳng chút mùi vị gì, Ninh Ninh không thích ăn bánh bao nhân ớt cay, Lý Bình Bình lúc ăn cứ nhìn chằm chằm vào cô, như là muốn nghiền nát cô nhét vào trong bánh bao, sau đó một ngụm ăn hết.

– Hôm nay có về không? – Lúc gần đi, Lý Bình Bình hỏi cô, – Không phải tối nay không về ngủ chứ?

– Không đâu không đâu.

Ninh Ninh thầm cảm ơn cô ta, có lời nói này của cô ta, mình hôm nay có lý do trở về,

– Ăn cơm xong tôi về luôn, cậu đừng khóa cửa nhé.

Lý Bình Bình nở nụ cười rất quái dị, phất tay với cô.

Dưới tòa nhà, xe của Bùi Huyền đã đỗ sẵn ở đó, anh ta mở cửa xe cho Ninh Ninh, sau đó vòng quay đầu xe ngồi vào vị trí lái.

– Hôm nay chúng ta đi đâu vậy ạ? – Ninh Ninh vừa cài dây an toàn, vừa hỏi.

– Nhà anh. – Bùi Huyền nói.

Ninh Ninh ngẩn người, quay sang nhìn anh ta, có lẽ là ảo giác, kính phản quang bên trong xe chiếu vào sườn mặt anh ta, màu sắc tối lạnh, như là vảy của loài rắn.

Xe khởi động, đôi mắt của Ninh Ninh không ngừng chớp, đó là biểu hiện khi cô căng thẳng.

– Sao…Sao đột nhiên lại dẫn em đến nhà anh vậy? – Cô hỏi.

– Hiện tại là nhà của anh.

Bùi Huyền vừa lái xe, vừa nói một câu rất mờ ám,

– Về sau cũng là nhà của em.

Ninh Ninh xấu hổ cúi đầu xuống, trong lòng lại đang nghĩ: Xảy ra chuyện gì đó đi, tới chuyện gì cũng được, xe hết xăng, xe bị đâm…Hiệu trưởng gọi điện tới đi, nói là khai giảng trước hạn đi mà!

Nhưng các chuyện ngoài ý muốn đều không hề xảy ra, chiếc xe bình an dừng trước một căn biệt thự nhỏ.

– Đừng lo lắng.

Ninh Ninh tự nhủ với mình,

– Lúc mình ra ngoài có Lý Bình Bình nhìn thấy, cho nên mình sẽ không xảy ra chuyện đâu, bởi vì mình mà xảy ra chuyện, người đầu tiên không thoát khỏi liên quan chính là anh ta.

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy khá hơn nhiều, cửa bên mở ra, Bùi Huyền nói với cô:

– Đến rồi, em xuống đi.

Hai người cùng đi vào biệt thự, đó là một tòa biệt thự tiểu Tây điển hình, lò sưởi trong tường, ghế sô pha kiểu Châu Âu, cửa sổ cao từ trần đến sàn, nhưng không có tranh sơn dầu trên tường mà là khung ảnh.Ninh Ninh dừng ở trước một khung ảnh, trên ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc xoăn năng động, trên người mặc bộ váy hoa, kiểu váy này nếu dáng người không đẹp không có khí chất thì mặc lên sẽ rất quê mùa, nhưng mặc lên người cô ấy thì lại giống như tiên nữ.

– Là Yến Tình treo đó.

Bùi Huyền ở sau lưng cô nói,

– Em ấy hy vọng biệt thự này nơi nào cũng có hình bóng em ấy.

Anh ta không nói còn đỡ, anh ta nói như vậy, Ninh Ninh lại thấy sởn cả tóc gáy.

Cô thậm chí cảm thấy người phụ nữ trong khung ảnh chớp mắt với cô.

– Được rồi, để anh đưa em đi tham quan biệt thự nhé.

Bùi Huyền nhấn vai cô, di chuyển sang một hướng và cười từ phía sau cô,

– Nếu em không thích, lát anh sẽ gỡ khung ảnh đó xuống…đổi thành của em.

– Không nên ạ.

Ninh Ninh gấp gáp nói,

– Em không xinh đẹp như cậu ấy, treo lên rất khó coi.

– Không đâu. – Bùi Huyền cười nói, – Đôi mắt của em đẹp hơn em ấy nhiều, anh thích được em nhìn.

– Nói thế cứ như là anh chỉ thích mỗi đôi mắt của em không bằng. – Ninh Ninh quay đầu lại nhìn anh ta.

– Không phải, anh thích toàn bộ con người em.

Anh ta cười, nhưng những lời nói này rốt cuộc là thật hay giả?

Ninh Ninh nhanh chóng đi thăm quan toàn bộ biệt thự dưới sự hướng dẫn của anh ta, tầng dưới còn tốt, vừa lên tầng trên, biệt thự này đã mang đến cho cô cảm giác quen thuộc đến lạ lùng, cảm giác quen thuộc này đến từ đâu? Khi anh ta mở một căn phòng ra, trong lòng Ninh Ninh đã có được đáp án.

Đó là một tân phòng.

Trên tường dán chữ Hỉ, trên gối cũng là chữ Hỉ.

Trên tường trống trải, không có ảnh tân lang cũng không có tân nương.

Đúng là hình ảnh trên tấm áp phích “Người bên gối”.

– Biệt thự này là Yến Tình nhìn trúng, anh đã mua về, sau đó cho người sửa chữa, trang hoàng toàn bộ theo sở thích của em ấy…A, anh xin lỗi.

Bùi Huyền quay sang, xin lỗi Ninh Ninh.

– Anh không nên nhắc đến em ấy, không làm em không vui chứ?

Ở trước mặt một người phụ nữ lại nhắc đến tên một người phụ nữ khác, Ninh Ninh đương nhiên là có biểu hiện ghen ghét nho nhỏ, rồi lại nhanh chóng tỏ vẻ rộng lượng:

– Không sao ạ, em cũng muốn nghe anh nói một số chuyện về Yến Tình. Thành thật mà nói, cậu ấy xảy ra chuyện quá đột ngột, em hoàn toàn bị chấn động…

Ninh Ninh cúi đầu che miệng, thở dài nặng trĩu.

– Đúng vậy. – Bùi Huyền cũng thở dài, nhìn tân phòng nói, – Anh cũng hoàn toàn không ngờ, em ấy lại chết đột ngột như thế.

Yến Tình là vai chính trong “Người bên gối”, nếu cô ấy đã chết, bộ phim này sẽ kết thúc.

Nếu bộ phim chưa kết thúc,  Ninh Ninh nếu còn đứng ở chỗ này, đã chứng tỏ rằng Yến Tình thực ra còn sống, có lẽ cô ấy còn ở trong biệt thự này, ở một nơi nào đó trong nhà nhìn bọn họ.

Đúng rồi.

Ninh Ninh nhìn giường tân hôn màu trắng phía đối diện kia.

Có lẽ cô ấy bị giấu ở đó, chờ  người nào đó nằm lên trên, tắt đèn đi, ở trong đêm tối nhẹ nhàng hát với anh ta.

“Người bên gối, nhìn anh.”

Bởi vì biệt thự này mang đến một cảm giác rất khó chịu cho Ninh Ninh, cho nên bất kể Bùi Huyền giữ cô lại ăn cơm chiều như thế nào, cô đều nhất quyết từ chối, lý do cũng đã nghĩ kỹ rồi:

– Nếu em không về ngủ, bị người ta nói này nói nọ, sẽ không hay lắm đâu.

Không lay chuyển được cô, Bùi Huyền đành phải đưa cô trở về trường học.

Mở cửa phòng ra, bên trong tối om, Ninh Ninh bật đèn, phát hiện cô đã trở về rồi nhưng mà Lý Bình Bình lạ không có ở đây. Nhìn đồng hồ trên tường, mới có hơn 8 giờ tối thôi, cô dự tính ôn tập giáo án tài liệu, nhưng có lẽ bởi trước đó tinh thần bị ép đến căng thẳng, hiện tại được thả lỏng, cô ngáp không ngừng.

– Thôi, tắm rửa đi ngủ vậy.

Cô lẩm bẩm,

– Sáng ngày mai xem tiếp vậy.

Vệ sinh cá nhân xong, cô tắt đèn, nằm ở trên giường, không bao lâu thì thiếp đi.

Kim đồng hồ trên tường chậm rãi di chuyển, cho đến khi chỉ hướng 12 giờ, cửa ký túc xá đột ngột mở ra, một bóng người lặng lẽ đi vào.

Ninh Ninh thoạt đầu tưởng mình bị ảo giác, cho đến khi cô nghe được tiếng hít thở của người khác, cách cô rất gần, rất gần…dường như là ngay bên gối của cô.

Ninh Ninh không kìm nổi mở choàng mắt ra, nhìn chằm chằm vách tường trước mặt.

Cô nằm nghiêng người mặt hướng vào trong để ngủ, hiện tại hô hấp đang ở ngay phía sau cô, thổi tới trên cổ cô.

Có nên quay đầu lại không?

Ninh Ninh giãy giụa trong lòng rất lâu, mới thình lình quay đầu lại.

Chỉ thấy trên gối đầu của mình có nằm một người, tóc xuăn tinh nghịch, trên người mặc váy hoa, mắt mở to nhìn cô.

Hết chương 61

Bình luận

Truyện đang đọc