– Tiểu Ma Tước, anh bị làm sao vậy?
Trong viện, Ninh Ninh tò mò nhìn thiếu niên trước mặt.
Đối phương lặng thinh một chốc mới buồn bực đáp:
– Tên tôi không phải Tiểu Ma Tước, tôi tên Tiểu Tước Ban.
Ninh Ninh hơi chút lúng túng, cô không phải cố ý gọi sai tên của đối phương, thật sự là người tới biểu diễn ảo thuật cho cô xem quá nhiều, mà số lần đối phương tới quá ít…Quan trọng nhất là cậu ta không hề mang tới cảm giác tồn tại chút nào.
– Khụ. Ngồi đi Tiểu Tước Ban.
Ninh Ninh dùng tiếng ho để che giấu sự lúng túng của mình,
– Anh không cần phải biểu diễn ngay đâu, em muốn chờ ba em trở lại xem cùng.
Vú Vương bưng điểm tâm nước trà tới, Ninh Ninh, Tiểu Tước Ban, thủ vệ đều có một phần, thủ vệ cự tuyệt nước trà, chỉ nhận điểm tâm, nhưng mà như thế cũng không làm gã khống chế được bàng quang của mình, qua một giờ, cả người gã bắt đầu run rẩy theo tần suất kỳ lạ.
- ….Anh muốn đi thì đi đi. – Ninh Ninh nói
– Tôi xin lỗi, tôi đi một chút sẽ trở lại ngay.
Thủ vệ xoắn hai đùi lại, run rẩy rời đi.
Gã vừa đi, Ninh Ninh vừa ăn bánh điểm tâm vừa mất tập trung, nếu ban đầu không có chuyện Lý Tú Lan kia, cô gần như đã cho rằng đây là một bộ phim phóng sự tài liệu về cuộc sống hằng ngày của đoàn xiếc thú, đề cương đại khái được viết như này – Khúc lão đại, thiên tài ảo thuật phong cách Lưu Khiêm dẫn dắt nhóm con cháu đệ tử của mình lang bạt biểu diễn khắp Trung hoa Dân quốc, mà Trần Quân Nghiên và Lý Tú Lan, thành viên trong đoàn xiếc thú yêu nhau, trở thành một cặp…Cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
– Này?
Ninh Ninh bỗng nhiên phục hồi tinh thần, nhìn chăm chú vào thiếu niên đối diện,
– Tiểu Tước Ban, anh bị làm sao vậy?
Nom Tiểu Tước Ban rất không ổn. Cậu ta cúi đầu, đôi mắt từ từ dịch chuyển lên trên nhìn chằm chằm vào Ninh Ninh, hô hấp dồn dập, gương mặt đỏ bừng, hai tay buông rũ bên người lúc nắm chặt lúc buông lỏng, cuối cùng đột ngột bước xông lên, đưa tay chộp vào mặt nạ trên mặt Ninh Ninh.
Không một ai nghĩ tới cậu ta sẽ làm như vậy, hoặc là nói không một ai nghĩ cậu ta dám làm như vậy.
– Mày muốn làm gì?
Vú Vương hoảng sợ mồ hôi lạnh, không chút nghĩ ngợi nhào tới.
Tiểu Tước Ban đã có chuẩn bị từ sớm, bóng tròn trong tay cậu ta được đựng trong một cái túi nhỏ, nói là bóng tròn, thực ra chính là những viên đá nhỏ hình tròn, được quét sơn màu lên đó, lúc biểu diễn sáu viên được tung lên cao cùng lúc, tay trái và tay phải ném qua lại, kỹ thuật của Tiểu Tước Ban không đủ điêu luyện, thường xuyên chỉ tung từng viên một, nhưng vẫn thu hút sự tán thưởng của khán giả.
Nhưng mà hành động lần này không cần phải có kỹ năng điêu luyện làm gì.
Bởi vì cậu ta đã vung cả cái túi đựng đá lên, hất mạnh vào mặt vú Vương, ngay lập tức từng viên đá tròn với các màu trắng màu đỏ đập vào mặt bà ta như thành phường nhuộm.
Nhân lúc vú Vương ngã xuống đất kêu lên đau đớn, Tiểu Tước Ban hít sâu một hơi, quay qua đi về phía Ninh Ninh.
Ngay khoảnh khắc bàn tay cậu ta chạm vào mặt nạ trên mặt Ninh Ninh, Ninh Ninh hỏi cậu ta:
– Anh có biết anh làm vậy sẽ có kết cục gì không?
– Chỉ có hai người mới có thể được nhìn thấy mặt thật của cô, một là Khúc lão đại, một là trượng phu của cô.
Ngón tay của Tiểu Tước Ban run rẩy lên, giọng cũng run rẩy, cậu ta lẩm bẩm nói tin tức mà Trần Quân Nghiên đã nói ra cho mình nghe.
– Tôi nhìn được gương mặt của cô, tôi chính là trượng phu của cô.
– Không. – Một họng súng đen ngòm xuất hiện ngay phía sau cậu ta, chĩa ngay vào đầu cậu ta, theo đó là tiếng lên đạn, giọng nói của Khúc lão đại lạnh lùng vang lên phía sau lưng cậu ta, – Trên đời này sẽ thiếu đi một người đàn ông.
Tiểu Tước Ban cả người đã cứng lại.
Trong giây phút này, cậu ta đã đưa ra quyết định.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, cậu ta đã kéo mặt nạ từ trên mặt Ninh Ninh xuống, lực kéo rất mạnh, làm cho cô xoay nửa vòng tại chỗ, sau khi đứng vững, cô xoa nửa bên mặt, cảm thấy trên mặt nóng rát rất đau.
– Tôi thấy rồi! Tôi thấy rồi! Tôi, tôi…
Tiểu Tước Ban giơ mặt nạ trong tay lên, giống như một nhà vô địch cầm huy chương vàng, đang cười đến giữa chừng, đột nhiên nhìn thấy gương mặt Ninh Ninh, tiếng cười đột nhiên im bặt, cậu ta trợn tròn đôi mắt, buột miệng thốt ra,
– …Xấu vậy ư?
Đoàng một tiếng, Tiểu Tước Ban ngã xuống trong vũng máu, đôi mắt vẫn mở to, khẩu hình miệng vẫn duy trì ở chữ xấu cuối cùng kia.
Khúc lão đại còn chưa thấy đủ, tiếp tục bắn mấy phát đạn lên thi thể cậu ta, từng tiếng đoàng đoàng đoàng bắn xuống làm thi thể cậu ta nảy lên, cho đến khi bắn đến viên đạn cuối cùng ông mới giắt súng lại bên hông, quay người lại ngăn ánh mắt của Ninh Ninh, đôi tay đè bả vai cô an ủi:
– Đừng nghe nó nói lung tung, con không xấu, con không hề xấu. Con là cô gái xinh đẹp nhất trên thế gian này.
Ninh Ninh sắc mặt ngây dại, bả vai hơi run rẩy dưới đôi tay của ông.
Cái xác vẫn đang co giật trên mặt đất, cùng với kẻ sát nhân vô cảm trước mặt cô đã nói cho cô biết rằng, bộ phim cô tham gia hoàn toàn không phải là một bộ phim tài liệu về cuộc sống hàng ngày của một đoàn xiếc thú, nó thậm chí không phải là một bộ phim tình yêu lãng mạn thuần túy, bởi vì nó thật sự quá tàn khốc.
– …Ba ơi!
Cuối cùng Ninh Ninh không dám nhìn thẳng mà nhắm mắt lại, ở trong ngực ông nhẹ nhàng nói,
– Xin ba đừng nói dối con.
Vài ngày sau, trong đoàn xiếc thú.
Trần Quân Nghiên đi đến trước cửa phòng nghỉ của Khúc lão đại, do dự một chút, vừa định đưa tay lên gõ cửa thì nghe bên trong có tiếng nói:
– Vào đi.
– Vâng ạ.
Trần Quân Nghiên hít sâu một hơi.
Lúc vừa đẩy cửa vào, anh ta có chút hoài nghi hai mắt của mình.
Người ngồi đối diện là Khúc lão đại phải không?
Anh ta chưa bao giờ thấy ông bất lực và suy sụp như thế…
Diện mạo hiện tại củaKhúc lão đại rất tệ, mái tóc vốn luôn chải chuốt gọn gàng giờ đã chất thành đống trên đầu như một mớ cỏ. Ngay cả bộ ria mép đầy kiêu hãnh của ông cũng vểnh lên một nửa, vết máu mờ trên mặt cho thấy lúc cắt tỉa râu không đã mất tập trung, mới khiến cho trên mặt mình có vết máu như thế.
Ông đang ngồi sau chiếc bàn gỗ, hai tay đan vào nhau đặt trước môi đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, đầy tâm sự nặng nề, chờ Trần Quân Nghiên đi tới, ông bỗng ngước lên nhìn anh ta:
– Hiện tại đoàn xiếc thú đang thiếu một người, tao tính chọn mày đi.
Vào thời điểm đó, Trần Quân Nghiên gần như nghĩ rằng mình đã bị lộ, Khúc lão đại đã biết là anh ta đã xúi giục Tiểu Tước Ban làm việc này.
Nhất là khi ông đưa tay phải của mình xuống, kéo ngăn kéo lấy ra một thứ gì đó, ném lên bàn ầm một cái.
Đó là một hộp gỗ cũ kỹ.
Ực một tiếng, Trần Quân Nghiên nuốt khan nước bọt.
Khúc lão đại thu hết những biến hóa trên vẻ mặt của anh ta ở trong mắt, đưa tay sờ sờ vào mảnh ria mép kia, lạnh nhạt nói:
– Nhưng mà, tao có thể cho mày một lựa chọn khác.
Trần Quân Nghiên chuyển ánh mắt từ trên hộp gỗ lên trên mặt ông, giọng khô khốc:
– Là lựa chọn gì ạ?
– Con gái tao…Ninh Nhi…
Lúc nhắc đến cái tên này, biểu cảm trên mặt Khúc lão đại ôn hòa dịu dàng đi nhiều, làm cho Trần Quân Nghiên lầm tưởng rằng ông cũng là người có tình cảm có máu có thịt.
– Nó bị ốm rồi.
Trần Quân Nghiên lẳng lặng nghe.
– Nó bị ốm, rất tiều tụy.
Khúc lão đại dịu dàng nói,
– Cho nên tao cũng không cho nó ra ngoài, cũng không để gương trong nhà, người hầu hạ nó cũng đều được lựa chọn kỹ càng, chúng sẽ không nói cho nó là nó bị ốm, chỉ cần nói với nó, nó là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giơi này. Đây tuyyệt đối không phải lời nói dối, đợi tao tìm được đại phu chữa khỏi bệnh cho nó, nó nhất định là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này. Vấn đề là, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn…
Trần Quân Nghiên cẩn thận hỏi:
– Là Tiểu Tước Ban đã làm gì đúng không ạ?
Khúc lão đại cười lạnh lùng:
– Thằng tàn nhang chó chết. Nó dám xé mặt nạ của Ninh Nhi xuống, còn nói thẳng mặt là con bé rất xấu.
Với sự hiểu biết của Trần Quân Nghiên với Tiểu Tước Ban, cậu ta nói xấu thì chính là thật sự rất xấu…Khúc lão đại khăng khăng nói xấu xí thành bệnh tật, thế này cũng khó mà chấp nhận nổi đúng không?
Đè nén sự áy náy trong lòng xuống, Trần Quân Nghiên bắt đầu tự đề cử mình:
– Tôi có thể làm gì cho ngài không ạ?
Khúc lão đại liếc anh ta một cái, đột ngột gác hai chân lên bàn, tiện tay cầm hộp gỗ lên ngắm nghía, cho đến khi thái dương Trần Quân Nghiên bắt đầu thấm mồ hôi, ông mới thong thả nói:
– Lời nói của Tiểu Tước Ban đã gây đả kích lớn cho Ninh Nhi, hiện giờ mỗi lời nói của tao, lời của người hầu con bé đều không nghe lọt tai. Con bé cho rằng bọn tao đều đang nói dối.
– Ngài không nói sai, người nói dối là Tiểu Tước Ban. – Trần Quân Nghiên cúi đầu nói, – Ngài yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho tiểu thư, cô ấy không chịu nghe lời của những người xung quanh, có lẽ cô ấy sẵn sàng nghe theo lời của một người ngoài cuộc như tôi.
Khúc lão đại chậm rãi gật gật đầu, thả hai chân xuống, ném hai tượng gỗ vào trong hộp, sau đó cầm lên đi về phía Trần Quân Nghiên.
– Đi.
Ông dừng bên cạnh Trần Quân Nghiên một chút.
Trần Quân Nghiên vội vàng đi theo sau ông.
Hiện tại là buổi sáng, vài lúc này hầu hết mọi người vẫn đang ngủ trong chăn ấm, nhưng mà nhóm dự bị của đoàn xiếc thú đã thức dậy luyện tập, sự việc thiếu một diễn viên chính thức đã được lan truyền rất rộng, mọi người đều không muốn trở thành người kẻm cỏi nhất, bởi vì kẻ kém cỏi nhất sẽ “tốt nghiệp”, sau đó trở thành diễn viên chính thức được lên sân khấu.
Lúc mọi người đang luyện tập phun lửa cà kheo, chống bát bằng dây thép…hừng hực khí thế thì trông thấy Khúc lão đại, nói chính xác hơn là nhìn thấy hộp gỗ trong tay ông, sắc mặt người nào người nấy đều tái đi trông thấy, người đi cà kheo thậm chí còn lảo đảo một cái, chân trái dẫm trúng chân phải của mình, ngã rầm xuống đất, tuy bị ngã lộn cực kỳ đau đớn, nhưng lại không dám kêu đau, vội vàng bò dậy đứng lên, một lần nữa dẫm lên cà kheo, tiếp tục luyện tập trước mặt Khúc lão đại.
– Đừng chọn tôi.
– Cầu xin ngài.
– Tôi còn hữu dụng.
Hầu như trên mặt mỗi một người đều hiện rõ một thông điệp như vậy.
– Trần Quân Nghiên. – Khúc lão đại nhìn bọn họ, tay phải từ từ đưa lên trên chỉ đằng trước, trong lòng bàn tay là hộp gỗ cũ kỹ kia.
– Dạ. – Trần Quân Nghiên cung kính đứng sau lưng ông.
– Mày muốn trở thành một trong số bọn nó. – Khúc lão đại chậm rãi quay lại, cười nói với anh ta, – Hay là giống tao, trở thành người cầm hộp?
Ngay tức thì toàn bộ ánh mắt trong viện đều tập trung trên người Trần Quân Nghiên.
Hâm mộ, ghen ghét, căm hận, không thể tưởng tượng nổi, vì sao sẽ là nó…
Thậm chí ngay cả Trần Quân Nghiên cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở thành người như Khúc lão đại, nhưng dưới những ánh mắt chòng chọc kia, anh ta cũng không nén được cảm giác lâng lâng, gần như cho rằng mình đã không còn là một trong những kẻ đáng thương kia nữa mà là trở thành một người khác….một người có thể dễ dàng khống chế kiểm soát sống chết của bọn họ.
– Làm cho tốt vào.
Khúc lão đại cười cười vỗ vai anh ta, đột ngột nghiêng đầu qua, môi dán sát tai anh ta, hạ thấp giọng chỉ đủ để hai người có thể nghe thấy nói với anh ta.
– Tao biết mày có thể làm tốt. Nếu mày đã thuyết phục được Tiểu Tước Ban chịu chết thay mày thì mày nhất định thuyết phục được tiểu thư để con bé tin tưởng mày, đúng không?
Trần Quân Nghiên trong phút chốc bừng tỉnh lại trong ảo giác, anh ta quay sang, vẻ tươi cười của Khúc lão đại đập vào mắt anh ta, nhưng lại khiến cho anh ta lạnh buốt tận đáy lòng, làm anh ta một lần nữa tỉnh táo nhận thức rõ một chuyện.
Vận mệnh của anh ta chưa bao giờ nằm trong tay mình, mà luôn nằm trong tay của Khúc lão đại…
…… Không, hiện tại nó đang nằm trong tay tiểu thư …
Hết chương 8