TÔI VAI ÁC NHƯNG TRỌNG SINH THÀNH VAI CHÍNH


Cô Lưu lướt ngang qua Tạ Tần, hai người lịch sự gật đầu chào nhau đợi cô Lưu khuất bóng, Tạ Tần cũng vừa vặn đến bên cạnh Trịnh Thư Mỹ
"Tạ đàn anh, tôi vốn muốn hỏi cô Lưu nhưng nếu anh ở đây thì hỏi anh cũng được.

.

"
Tạ Tầb ngồi xuống giúp Trịnh Thư Mỹ sắp xếp đồ đạc vươn vãi, chúng vốn không nhiều, chỉ do Trịnh Thư Mỹ và cô Lưu mãi lo nói chuyện nên trì hoãn, thấy Tạ Tần đến giúp, Trịnh Thư Mỹ có chút áy náy
“Tạ đàn anh để đó tôi làm cho, cũng chẳng bao nhiêu”
“Tôi không động vào kẻo em lại mắng tôi là kẻ ăn không ngồi rồi chỉ biết sai khiến”
Khoé môi Trịnh Thư Mỹ vừa giật, Tạ Tần đã đọc vị được ngay, anh nói thêm:
“Nhìn nét mặt em là biết ngay thôi, em chắc mắng tôi không ít nhỉ?”
“Tôi…tôi không có mắng anh, Tạ đàn anh suốt ngày nghi thần nghi quỷ như thế sẽ đổ oan cho người tốt đấy”
“Tôi nghi thần nghi quỷ?” Tạ Tần chỉ vào bản thân, sau đó cười khẽ:
“Người gặp tôi còn hơn gặp quỷ là em không phải sao? Em yếu bóng vía như vậy có cần tôi xin cho em vài lá bùa để em không phải né tôi nữa không?”
-Tên chết bầm này, anh…tôi không né anh…ai bảo anh cứ cư xử kì lạ làm chi, anh cứ là Tạ Satan như đời trước đi thì tôi đâu cần né anh làm gì.

.

“Tạ đàn anh thật biết đùa” Trịnh Thư Mỹ đuối lí chỉ biết đối đáp bằng câu trả lời không thể hình thức hơn
-Tên Satan này, không trả lời câu hỏi của cô.

.

"Tạ!.

"
“Cô giáo Mỹ Mỹ ơi….

.


“Cô giáo.

.

ooooo”
Lại…tới…nữa…rồi.


.

!!
Trịnh Thư Mỹ nhìn mấy đứa nhóc đầu bù tóc rối đang tiến lại phía minh, có đứa trên tay còn ôm theo gối
“Chú Tần ơi…hai người đang chơi gì vậy?”
“Cô giáo, cô lén tụi con chơi riêng với chú Tần như vậy là không được đâu nha”
“Cô…không có chơi với chú Tần, cô chỉ…” Trịnh Thư Mỹ nói đến đây mới nhìn thao tác của hai người, đúng thật là ‘chơi’ riêng với nhau nếu nhìn theo góc độ của mấy đứa nhóc 3-4 tuổi
“Cô giáo Mỹ Mỹ của tụi con không thích chú nên không muốn chơi cùng chú đâu” Tạ Tần sợ thiên hạ không loạn thì không chịu nổi, anh còn hùa theo bọn nhỏ góp vui
Đám nhóc tròn mắt hiếu kì, nghĩ nghĩ thế nào lại ra mặt cho Tạ Satan mà hỏi Trịnh Thư Mỹ
“Sao cô giáo không thích chú Tần, chú Tần rất đẹp trai nha, còn rất tốt bụng, cô Lưu nói đồ ăn bánh kẹo của tụi cháu đều là chú Tần mua cho đó
Chú Tần là siêu nhân gao xanh”
“Đúng rồi, siêu nhân gao xanh….


“Cô không có không thích chú Tần đâu, cô.

.

” Trịnh Thư Mỹ từng đanh thép một chữ cũng không gãy trên thương trường giờ khắc này chữ nào cũng không thốt ra được
Một ngàn lẻ tám câu chửi tục chỉ có thể nhộn nhạo cắn xé trong tận đáy lòng
“Cô ơi, vậy cô hôn má chú Tần cái đi, hôm trước tiểu Lục giận tiểu Trư, cô Lưu cũng bảo hai bạn đó ôm nhau rồi hun má nhau làm huề, cô Lưu nói là bạn bè tốt không nên ghét nhau, phải yêu thương nhau
Hai người cũng làm vậy đi, đừng có ghét nhau nữa mà.

.


Ể….

.

điên à…!!!
“Không không, chỉ có trẻ con mới có thể hôn má nhau, cô và chú Tần là người lớn, người lớn không thể tuỳ tiện hôn má nhau, hiểu không?”
Trịnh Thư Mỹ vừa giải thích vừa đổ cả mồ hôi tay, mấy cục bông này lại không thể nào biết nhìn sắc mặt đoán tình hình được, thế là đứa nọ kéo đứa kia đứng lên, rất rất là nhiệt tình kéo Tạ Tần nghiêng về phía Trịnh Thư Mỹ hò reo
“Chú Tần, chú Tần mau hôn cô giáo đi, cô giáo không hết giận sẽ không đến chơi với tụi cháu nữa đâu”
“Mấy đứa.


.

cô không có giận mà” Trịnh Thư Mỹ khó khăn biện giải, cô còn quay qua đốc thúc Tạ Tần giải thích hộ
“Tạ đàn anh, mau nói với tụi nhỏ đi.

.


Tụi nhóc vẫn như không nghe thấy, cứ la ó mà kéo
“Chú Tần, mau lên, mau lên đi chú”
Tình huống gì vậy trời, đây là bị cưỡng hôn có tổ chức hả.

.

??
Tạ Tần bật cười thành tiếng, Trịnh Thư Mỹ thì mồ hôi mẹ mồ hôi con đổ đầy đầu rồi vẫn không thể xoay chuyển được tình thế éo le, anh vốn định hùa theo đám nhóc, nhưng nhìn Trịnh Thư Mỹ miễn cưỡng như vậy
Tạ Tần không nỡ.

.

Giữa lúc tình thế đang như chiến trường vỡ trận, Tạ Tần giơ hai ngón tay lên, động tác rất nhanh đã chạm vào môi mình, sau đó đưa đến bên má phải của Trịnh Thư Mỹ đặt xuống
Trịnh Thư Mỹ thì ‘bùm’ phát nổ ngay tại chỗ
Tạ Tần không vội thu tay về, đầu ngón tay tiếp xúc với da thịt non mềm của thiếu nữ 18 sau có thể dễ dàng thoái lui như vậy được, anh miết ngón tay di chuyển như đang nhẹ nhàng cưng nựng đôi má kia
Tạ Tần nhìn Trịnh Thư Mỹ, Trịnh Thư Mỹ nhìn Tạ Tần, khoảnh khắc đó không gian xung quanh như ngưng đọng, chỉ còn trái tim rạo rực reo hò
Đầu ngón tay chạm vào da thịt có khác gì môi đâu, hành động vừa rồi của Tạ Tần là hôn gián tiếp rồi còn gì
Trịnh Thư Mỹ này bị “cậu chồng” một chiêu đã K.

O
“Người lớn sẽ hôn nhau bằng cách này” Tạ Tần rút tay ra, mặt vẫn không chút gợn sóng mà ôn tồn giải thích, anh bế đứa nhỏ nhất đặt vào lòng mình, tiếp tục nói:
“Sau này lớn lên mấy đứa sẽ biết thôi, nào đừng náo cô giáo nữa, để chú xem mấy đứa đã học được gì rồi”
“Chú Tần, coi nè coi nè, cô giáo dạy con vẽ cái hoa này nè đẹp không?”
“Không, Tiểu Diệu phá phách làm đổ ly nước lên bức tranh rồi khóc um xùm, còn cái hoa đó là cô giáo vẽ cho đó, chú đừng tin lời bạn ấy”
“Hứ, tớ không có phá, là Dương Trực với tiểu Hoàng chạy giỡn làm đổ ly nước chứ bộ”
“Cậu không đem nước vào lớp thì đâu có làm đổ.


.


“Được rồi, được rồi.

.

” Trịnh Thư Mỹ bị mấy lời cãi vả sặc mùi sữa kia đánh cho tỉnh cả đầu, tâm trí lơ thơ trên mây cũng triệt để giáng trần không chút lưu luyến
Cô ngăn hai đứa nhóc trước khi Tạ Tần kịp làm điều đó, mà Tạ Tần cũng không định ngăn hai đứa nhỏ
Trên đời không có cái gọi là đúng sai, Đúng hay Sai đều do bản thân ta làm chủ
Tạ Tần luôn mang ý nghĩ đó mà sống đến tận bây giờ, đối với anh, kẻ mạnh, kẻ chiến thắng mới là kẻ đúng
Anh sẽ bi3n thái nhìn hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa mặc sức tranh luận, nếu có đánh nhau anh cũng không ra mặt
Tạ Tần chính là như vậy.

.

!
“Hai đứa vừa nói bạn bè tốt không nên giận nhau không phải sao, mà để không giận nhau thì phải biết nhường nhịn bao dung lẫn nhau
A Dương và Tiểu Diệu đều là bé ngoan đúng không, bé ngoan thì phải thế nào.

.

?”
Trịnh Thư Mỹ dịu dàng nói, cô còn nghiêng đầu chờ câu trả lời của hai đứa nhóc
“Phải nhường nhịn nhau, bao dung nhau, không được giận nhau” Đám trẻ đồng thanh cất tiếng như cùng nhau hát quốc ca khiến Trịnh Thư Mỹ cười đến híp mắt mãn nguyện -mà chẳng biết Tạ Tần đang nhìn cô say đắm
“Giỏi lắm” Trịnh Thư Mỹ xoa đầu đám nhóc, cô thầm đút ra kết luận
-Trẻ con hình như cũng không đáng ghét lắm, chỉ có Trịnh Kỳ Ngộ đáng ghét thôi
!.

Đáng ra xế chiều hai người họ sẽ về thành phố, nhưng cô Lưu nói buổi tối ở đền có tổ chức thả hoa đăng rất náo nhiệt, đám trẻ thì chắc chắn không thể đi được rồi, cô Lưu gợi ý cho Tạ Tần và Trịnh Thư Mỹ đã đến đấy rồi thì nên đến đó xem thử
Lễ hội thả đèn hoa đăng tương tự như ‘đạp thanh’ có từ xa xưa, và mỗi năm chỉ diễn ra một lần vào mùa thu hoạch xong
Trai gái sẽ cùng nhau xuống phố thưởng đèn, nghe kịch và tìm bạn kết duyên, nếu tìm được đối tượng thích hợp sẽ cùng viết tên lên đèn hoa rồi thả xuống sông Tràng
Tương truyền các cặp tình nhân thả đèn ở sông Tràng đều bách niên giai lão, trăm năm hảo hợp
Lễ thả đèn này tuy không lớn như Tết Thanh Minh, nhưng nơi này có nhiều dân tộc sinh sống, chưa kể còn hút khách du lịch bởi các công trình kiến trúc hoang sơ ấn tượng và thời điểm này là nhộn nhịp nhất trong năm
Bởi vì năm ngoái, có một khách du lịch đến từ nước ngoài đã làm một video về lễ thả đèn ở nơi đây và bất ngờ đoạn clip đó trở nên rất nổi tiếng
Do đó năm nay lại đặc biệt đông đúc hơn mọi năm.

.

Cô Lưu như hướng dẫn viên du lịch lành nghề, cô ấy thao thao bất tuyệt về lễ hội thả đèn như dân bản xứ mặc dù cô ấy chỉ đến đây chẳng bao lâu
Trịnh Thư Mỹ thì đương nhiên là muốn đi rồi, lễ hội thả đèn ở tỉnh Hý Trương này mười năm sau là lễ hội nổi tiếng nhất cả nước đấy
Cả đời trước Trịnh Thư Mỹ còn chưa được đi, chỉ có thể nhìn thấy qua tivi và người ‘chồng’ của cô thì chẳng có hứng thú hoặc quá bận
Khi nghe cô Lưu nói đến bốn chữ lễ hội thả đèn, mắt Trịnh Thư Mỹ đã lập tức sáng lên, cô có thể không ngần ngại mà đồng ý ngay nhưng bên cạnh còn một đống thù lù.


.

Trông thì tri thức với cái mặt cấm dục lạnh tanh, nhưng bên trong là một con quỷ Satan và hay giở trò lưu manh
Nên Trịnh Thư Mỹ đành phải bấm bụng từ chối
“Chắc chúng tôi không thể đi được rồi, ngày mai tôi phải đến lớp nữa”
“Mai là chủ nhật” Tạ Tần nói
-Ai mượn anh vậy.

.

?
Trịnh Thư Mỹ cười cười vỗ vào đầu gượng gạo đáp: “À, tôi quên mất mai là chủ nhật, haha ha….


Cô Lưu nhìn Trịnh Thư Mỹ, lại liếc sang Tạ Tần, nụ cười ẩn hiện nơi khoé môi khiến cô Lưu mang chút tinh nghịch của tuổi trẻ, cô nói:
“Vậy là quá tốt rồi, hai người cứ ở đây đêm nay đi lễ đi, tôi không nói khoa trương đâu, thật sự rất náo nhiệt đó, cô nhi viện còn phòng trống mà, cô giáo của tụi nhỏ đã về quê rồi, không sợ không có chỗ ngủ”
“Nhưng…”
“Vậy nhé, tôi đi dọn dẹp phòng một lát” Cô Lưu hồ hởi quay đi, còn chẳng thèm để ý sắc mặt tối sầm của Trịnh Thư Mỹ
Cô Lưu đi rồi, Trịnh Thư Mỹ càng không biết phải làm gì tiếp theo, hay là cô sẽ ưởng ngực, thẳng lưng, chống nạnh chỉ ha hả vào mặt Tạ Tần nói.

.

‘Tạ đàn anh, tôi muốn đi chơi nhưng tôi với anh chẳng có gì đâu nhé"
Hoặc là: ‘Xời, dù anh có thích tôi thì tôi cũng không có thích anh đâu, anh thấy rõ ràng là tôi bất đắc dĩ chứ không phải tôi muốn đi chơi cùng anh đâu nhé, anh đừng có tưởng bở.

.


Nooooooooo…
Đều không phải tiếng người.

.

“Em có muốn mua quần áo không?” Tạ Tần đột nhiên hỏi
“Không…” Trịnh Thư Mỹ từ chối theo thói quen, mới thốt lên nhiêu đó liền sực nhớ ra cô bị Tạ Tần lôi đến đây với hai bàn tay trắng, một xu dính túi cũng không có nói chi quần áo để thay
“Tạ đàn anh cũng không mang theo sao?”
Tạ Tần nhún vai bất lực: “Tôi đâu nghĩ sẽ ở lại”
Cái này Trịnh Thư Mỹ tán thành, lâm trận không sợ mới là đại danh tướng, cô nói:
“Vậy anh cho tôi mượn tiền mua quần áo, về thành phố tôi sẽ trả lại cho anh”
Tạ Tần chẳng muốn đôi co với cô gái nhỏ cứng đầu, anh chỉ nghiêng đầu nói: “Đi thôi” như một câu đồng thuận


Bình luận

Truyện đang đọc