TÔI VAI ÁC NHƯNG TRỌNG SINH THÀNH VAI CHÍNH


Thấy không có kết quả, Trịnh Thư Mỹ đành thoả hiệp bằng cách đến ghế đá gần đó để Hạ Thiên giúp cô xử lí vết thương, không phải cô sợ người này sẽ làm gì cô, chỉ là Trịnh Thư Mỹ không muốn
Không muốn liên quan đến người đàn ông này
Đời trước cô đã tranh đua đủ rồi, cũng nếm trải đủ rồi, nên từ khi biết mình sống lại, Trịnh Thư Mỹ đã quyết tâm đời này chỉ sống cuộc sống yên bình, hiếu thảo với cha mẹ, sống như những người bình thường mờ nhạt nhất
Mà người trước mặt này, cũng giống như Tạ Tần và Thừa Hàn Triết, là nhân vật vạn nhất cũng không nên dây vào
“Anh sẽ cố gắng nhẹ tay, đau thì nói anh”
“Ừm.

.


Khoảnh khắc bông gòn được tẩm thuốc sát trùng tiếp xúc vào da thịt, Trịnh Thư Mỹ liền theo phản xạ rụt chân về, cô đau đến điếng người cắn chặt môi
Hạ Thiên để ý từng động tác nhỏ của cô gái nhỏ cứng đầu, anh mỉm cười trêu:
“Anh còn tưởng em không biết đau đấy chứ?”
Trịnh Thư Mỹ đau quá hoá giận, không biết vì sao, cô lại đanh đá đáp trả với Hạ Thiên, dù chỉ mới lần đầu tiếp xúc:
“Anh thử là người bị tông vào xem có đau không?”
“Đau thế còn cứng đầu, nếu anh đi luôn thì em tính để thế này đến trường à, từ chỗ đó đến trường cũng tầm ba mươi phút nữa, chân này chắc chắn sẽ tầm một tháng hơn nữa mới mong lành lại, còn chưa kể….


“Tôi biết rồi”
Trịnh Thư Mỹ cố tình trả lời quoa loa nhằm ngăn cái miệng luyên thuyên của Hạ Thiên lại, không nghĩ nam thần trong mắt thiếu nữ vang danh một thời lại cầm tinh con vẹt
Ở một không gian khác, Tạ Tần đang trên bàn ăn cùng với gia đình, bữa trưa hôm nay còn có chị gái anh là Tạ Bối Lam cùng con trai đến, đứa cháu nhỏ đó là Thừa Hàn Triết và một “cháu dâu chưa chính thức” Kiều Nguyệt
Người giúp việc ra ra vào vào tấp nập phục vụ bữa ăn cho gia đình họ Tạ
Tạ Từ Hải ngồi ở giữa bàn lớn, ông nhìn một lượt mấy thanh thiếu niên cùng lứa thì mỉm cười gọi Tạ Tần
“Tần”
Tạ Tần nghe thấy tên mình thì quay sang nhìn ông, Tạ Từ Hải tiếp:
“Con đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Cả Thừa Hàn Triết và Kiều Nguyệt đang ngoan ngoãn ngồi một bên cũng khó hiểu mà theo hướng nhìn của mọi người có mặt, hướng về Tạ Tần
Tạ Tần như không thấy, chỉ nhàn nhạt gật đầu:

“Rồi ạ”
“Nếu con không muốn ta sẽ không ép con, con lớn rồi, ta cũng không nói nhiều, ta tin con biết cái gì lợi, cái gì hại cho mình, đừng xử sự theo cảm tính”
“Con biết rồi”
Thừa Hàn Triết vốn bát quái, nghe câu được câu mất càng khơi gợi tò mò bên trong, hắn nghiêng người về phía Tạ Bối Lam thầm thì:
“Mẹ, cậu trẻ có chuyện gì vậy?”
Tạ Bối Lam hiểu tính con trai, chỉ mỉm cười rồi thì thầm đáp lại:
“Nó vốn định đi du học, nhưng đột nhiên lại không muốn đi nữa”
“Chẳng phải từ năm nhất cậu đã muốn đi rồi sao? Sao tự nhiên lại thay đổi quyết định nhỉ?”
Tạ Bối Lam đánh mắt với con trai trêu chọc:
“Con đi mà hỏi cậu trẻ của con ấy”
Thừa Hàn Triết bĩu môi rút người lại ngồi ngay ngắn trên ghế:
“Con mới không hỏi”
Kiều Nguyệt bên cạnh nghe rõ cuộc nói chuyện, lòng cô vui như mở hội, tâm tư thiếu nữ mới lớn liền không kiềm nổi mà đánh bạo lên tiếng:
“Anh Tần, vì sao anh lại không đi du học nữa, chẳng phải từ năm nhất anh đã muốn đi rồi sao?”
Cả gia đình từ già đến trẻ đều trố mắt nhìn thiếu nữ xinh xắn ngồi phía xa, ánh mắt trong trẻo nhìn Tạ Tần đó dù có vô phép thế nào cũng không thể trách được
Mà cái lí do đó, cả Tạ Từ Hải còn chưa mở miệng hỏi nên không khỏi liếc mắt sang thăm dò con trai út của mình
Tạ Tần hơi dừng động tác, nhưng chỉ là thoáng qua, anh đẩy nhẹ gọng kính bạc sáng loá che đi đôi mày có hơi nhíu lại, rất nhanh sau đó cứ như không có gì mà đáp Kiều Nguyệt:
“Không phải nên gọi như Hàn Triết sao?”
Kiều Nguyệt đơ người, theo bối phận hiện tại cô phải gọi Tạ Tần là cậu, nhưng đương nhiên cô không muốn vậy, thế nên chỉ sượng mặt, giả vờ như cô đang mắc cỡ mà ngượng ngùng trả lời:
“Cũng…cũng chưa phải là gì nên gọi thế thì có hơi….


Thừa Hàn Triết ngồi bên cạnh cũng đỏ cả mặt, nhưng vẫn ra dáng anh hùng cứu mỹ nhân, cậu nén tâm thức đang không ngừng kêu réo, nghênh mặt giải vây
“Cậu trẻ, cậu đừng khó khăn với Nguyệt Nguyệt như thế, tụi con vẫn còn nhỏ mà”
“Cậu nhớ không nhầm sinh nhật 18 tuổi của hai đứa qua rồi mà, thế vẫn tính là nhỏ à?”
“Cậu…”
“Thôi được rồi, được rồi, không gọi thì không gọi, Tần, con đừng chọc cháu mình nữa”
Tạ Tần nhún vai ra hiệu đã hiểu, như thể anh chỉ thuận miệng chọc Kiều Nguyệt và Thừa Hàn Triết cho vui nhà vui cửa, mọi người rất nhanh lại bàn đề vấn đề khác không chú ý đến

Nhưng thật ra nếu tinh ý sẽ phát hiện Tạ Tần là cố ý không muốn trả lời câu hỏi của Kiều Nguyệt
Còn về lí do tại sao anh thay đổi quyết định vào phút chót.

.

Một ánh mắt bi thương đến cùng cực hiện lên trong đầu Tạ Tần, nó khiến anh như nghẹn ở cổ, mỗi lần nghĩ đến hít thở đều không thông
Tạ Từ Hải lại gọi Tạ Tần từ trong suy nghĩ ra, vẻ mặt say sưa rất nhanh liền biến mất, anh nhướn mày tỏ ý lắng nghe Tạ Từ Hải nói
“Mẹ con ở đi du lịch thôi cũng hơn một tháng rồi vẫn chưa có ý định về, Tần, con gọi bà ấy thử xem”
“Mẹ vừa gọi con lúc tối, mẹ bảo tầm nửa tháng nữa sẽ về, nhắn mọi người không cần lo lắng”
Tạ Từ Hải vẻ mặt thoáng đổi
“Tại sao ta gọi bà ấy không nghe máy, lại gọi cho con, đi du lịch cũng không cho ta theo, hừ.

.


Tạ Tần ung dung nhấp cốc nước, lắc đầu:
“Con cũng không biết…”
Mấy âm cuối của người đàn ông trung niên nửa đời hô mưa gọi gió, oanh tạc trên thương trường giờ phút nhắc về vợ mình còn nghe rõ sự trách móc, hờn dỗi, tên bộp chộp như Thừa Hàn Triết liền nhân cơ hội phình gan trêu chọc
“Ông ngoại, ông nhớ bà ngoại lắm rồi phải không?”
“Nói năng linh tinh”
“Ấy…ấy…nhớ thì nói nhớ, có làm sao đâu, ông không cần phải mắc cỡ đâu nha….


“Tiểu….

Triết…khụ khụuuu”

Mặc dù là mắng, nhưng Tạ Từ Hải vẫn không giấu được vẻ mặt có chút chột dạ, ông liên tục ho khan khiến người giúp việc phải rót nước cho ông mấy đợt
Còn những người trên bàn ăn bấy giờ đều không kiềm nổi nụ cười trên môi, khiến khung cảnh gia đình quyền thế trong mắt thế gian lại thêm mấy phần gần gũi, tươi vui ấm áp
….

.

Trịnh Thư Mỹ cuối cùng vẫn phải để Hạ Thiên đưa đến trường, vết thương nặng hơn cô nghĩ, càng lâu càng đau nhiều hơn khiến thời gian cô hoàn tất việc báo danh đến yên ổn đứng trước ký túc xá đã tối hẳn
Hạ Thiên vốn muốn đưa Trịnh Thư Mỹ về tận kí túc xá, nhưng cô một mực từ chối nên Hạ Thiên đành đưa đến trước cổng rồi quay về.

.

Trịnh Thư Mỹ cố nhích chân cùng đồ đạc của mình qua cửa lớn, mồ hôi trên trán đã đổ lấm tấm, một phần vì cả ngày cô đã rong ruổi ngoài đường, một phần vì đau, khi chiếc xe của Hạ Thiên khuất bóng hẳn, Trịnh Thư Mỹ liền ngồi sụp xuống khẽ rên vài tiếng
-Ký Túc Xá Nữ Trường Đại Học X
Chữ lớn màu đỏ rực giữa đêm đen kiến người đi qua đường không khỏi ngẩn đầu nhìn mấy lần
Trịnh Thư Mỹ thở ra một hơi, lấy đà nhấc đồ lên định bụng đi qua, trời xui đất khiến cô lại đụng phải một người đang hấp tấp chạy tới
Bam…
“A…bạn học, thật sự rất xin lỗi”
“! !.

!!!”
“Bạn học à….

ấy…ây dàaaa.

.

trách tôi không có mắt mà.

.


Ngồi xe gần ba giờ đồng hồ, đi trên vỉa hè cũng bị xe đạp tông trúng, ôm đống đồ lĩnh kĩnh đi chỗ nọ chỗ kia từ trưa đến tận tối, chỉ một chân nữa đã vào đến ổ thì lại bị người khác đụng trúng
Trịnh Thư Mỹ dù có tâm chẳng tốt lành đi nữa giờ này cơ thể vừa mệt vừa đau vừa đói cũng chẳng thể mắng người, cô ngước mắt nhìn cô gái ăn mặt sành điệu với đôi boot cao đến gối, tóc cắt layer ngắn nhuộm màu xanh khói tôn lên nước da trắng sứ

Chưa kể ở mũi còn xỏ khuyên, màu bạc lấp lánh trong đêm tối như tô thêm phần sắc sảo cho gương mặt cá tính của cô gái này
Trịnh Thư Mỹ chỉ nhàn nhạt liết mắt nhìn qua rồi mệt mỏi đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng chỉ nhặt đồ của mình, Dạ Lý Huyền biết là lỗi của bản thân nên vô cùng áy náy, cô mặc dù ngoại hình có hơi chống đối xã hội nhưng là người biết đúng sai, Dạ Lý Huyền biết lỗi này là của mình, đối phương lại im ỉm chẳng thèm quan tâm khiến cô này không khỏi chột dạ
Nghĩ sao làm vậy, Dạ Lý Huyền là lao đến túm lấy Trịnh Thư Mỹ, định bụng sẽ thật lòng xin lỗi cô nhưng chỉ vừa nắm được khuỷ tay, Trịnh Thư Mỹ mặt mài uể oải khẽ kêu một tiếng, Dạ Lý Huyền bị doạ, lập tức buông tay không ngừng luyên thuyên phủ nhận
“Tôi.

.

tôi chỉ đụng nhẹ thôi mà…”
“Không phải gãy tay rồi chứ.

???”
“Tôi thề, tôi té còn nặng hơn nhưng đâu có sao đâu.

.


“À.

.

bạn học, không phải tôi cố tình rủ bỏ trách nhiệm của mình…nhưng mà…”
“Không phải, là tôi bị trước đó” Thấy Dạ Lý Huyền còn lang mang về câu trả lời của mình, Trịnh Thư Mỹ lại nói thêm:
“Buổi trưa tôi bị người khác thả dóc bằng xe đạp tông trúng, có vài chỗ bị xay xát nhẹ, do di chuyển nên quần áo va chạm vào tôi cũng chưa kịp xử lí chúng, không phải lỗi của cậu đâu”
Dạ Lý Huyền nghe một loạt vận xui của Trịnh Thư Mỹ còn tưởng mình nghe nhầm, cô cũng không phải người biết ăn nói nên chẳng biết mở miệng thế nào
Nhìn cô gái gương mặt trong trẻo, lại hiền lành ít nói mang cả người thương tích chắc chắn bị tên cầm thú kia tông trúng rồi chạy mất mới thành ra như vậy, Dạ Lý Huyền một thân nghĩa khí nhìn Trịnh Thư Mỹ một hồi, bỗng nhiên dâng lên cảm giác muốn che chở
Đôi mắt hạnh cụp xuống vì mệt mỏi, chán nản của Trịnh Thư Mỹ trong mắt Dạ Lý Huyền giây phút này lại trở thành uất ức, cam chịu…
Từ đầu đến chân là một bộ dáng đáng để người ta thương.

.

.


Bình luận

Truyện đang đọc