TÔI VAI ÁC NHƯNG TRỌNG SINH THÀNH VAI CHÍNH

Trịnh Thư Mỹ nào biết được, kiếp nạn thứ tám mươi mốt của cô là phòng mà cô Lưu nói chuẩn bị mà một phòng, mà cô và Tạ Tần phải ở chung

Nói ngủ chung cũng không hẳn, mặc dù chung phòng, vì là sàn gỗ không có giường, nên cô Lưu chuẩn bị cho bọn họ hai chiếc nệm nhỏ

Tạ Tần và Trịnh Thư Mỹ đứng ở cửa nhìn vào hai chiếc nệm nhỏ đặt cách nhau chừng hơn một cánh tay được trải gọn gàng trên sàn thì đều câm lặng

Cô Lưu nhìn họ khó xử, cô cũng chỉ biết cười trừ nói:

“Mấy đứa nhỏ càng lớn ngủ càng quấy nên không thể sắp bốn năm đứa vào một phòng được, phòng ở đây kể cả phòng của hai mẹ con cô Dương trước kia đều chia cho tụi nhỏ hết rồi, tôi thường ngủ với tụi nhỏ vì sợ nửa đêm tụi nhỏ cần, đây là phòng của cô giáo

Hai người thông cảm nhé…”

Tạ Tần nhìn Trịnh Thư Mỹ, thấy cô nhóc dường như bối rối nên anh trả lời thay:

“Hay là cô ở đây với Thư Mỹ đi, để tôi ở ngủ cùng tụi nhóc”

- Đúng đúng, anh đi qua đó ngủ đi..

Cô Lưu nhìn qua nhìn lại hai người, rồi phì cười:

“Tụi nhỏ ngủ rất xấu, có nhiều đứa còn hay tiểu đêm, cậu Tạ không thể trông được đâu” Cô Lưu nói đến đó thì quăng cho hai người hai bộ quần áo và vài vật dụng cá nhân

“Thôi, nửa khuya rồi hai người đi chơi cả tối không mệt sao, tôi phải ngủ sớm để sáng còn dậy sớm chăm tụi nhỏ, cả hai ngủ ngon nhé..”

Cô Lưu đi rồi, Trịnh Thư Mỹ dù hai chữ "ấm ức" viết to đùng trên mặt vẫn không thể làm gì hơn

Trịnh Thư Mỹ chợt có cảm giác từ đầu đến giờ cô như bị gài hết chuyện này đến chuyện khác vậy..

Cứ thấy nó không hợp lý và cấn cấn chỗ nào ấy..

“Giường tôi em cũng leo lên rồi, còn không phải đắp chung một chăn mà em vẫn thấy ngại à?”

Tạ Tần bước một chân vào trước, Trịnh Thư Mỹ ôm đồ theo sau, cô cũng không chịu thua:

“Tôi nói tôi ngại khi nào? Chẳng phải Tạ đàn anh mới là người đề nghị ngủ chung với tụi nhỏ đấy sao..?”

“Còn dám mạnh miệng đổ thừa..” Mấy câu này Trịnh Thư Mỹ bĩu môi lầm bầm trong miệng

Tạ Tần đi đến góc phòng đặt đồ dùng cô Lưu đưa xuống đất, chỉ lấy một bàn chải đánh răng lấy sẵn kem cùng khăn tắm và một bộ quần áo vắt ngang vai, anh quay sang trả lời với Trịnh Thư Mỹ:

“Tôi vì sợ người nào đó sẽ ngại mà không dám nói, dù sao tôi cũng là đàn ông, lại là người thích em, nếu tôi không lên tiếng trước thì em lại nghĩ tôi cố tình, sở khanh, hay đại loại là người không đàng hoàng gì đó thì lại oan cho tôi rồi..”

Trịnh Thư Mỹ bật cười, cô đặt đồ dùng của mình cách xa Tạ Tần một chút, trên chiếc bàn nhỏ duy nhất trong phòng, Trịnh Thư Mỹ mang nụ cười tự giễu trông khó ưa đến cùng cực nói:

“Tôi không phải người thích suy nghĩ lung tung đến vậy đâu..” Trịnh Thư Mỹ vốn định tắm trước, liếc thấy Tạ Tần đã chuẩn bị sẵn nhưng lại không nói, thế nên cô đành hỏi:

“Đàn anh tắm trước hay tôi tắm trước”

“Em muốn tắm trước không?” Tạ Tần hỏi ngược lại

- Anh như thế mà còn hỏi tôi.. Thử tôi à..!!

Trịnh Thư Mỹ lịch sự trả lời:

“Anh tắm trước đi, tôi ngồi cho bớt mồ hôi đã..”

Tạ Tần nghe thế thì đứng lên, anh ôm đồ đi ngang qua Trịnh Thư Mỹ đến bên cửa thì dừng lại, người vừa tự nhận mình không phải sở khanh kia, đẩy gọng kính bạc lên ngang mũi, quay đầu nói với Trịnh Thư Mỹ kèm theo nụ cười nhếch đầy ma mị:

“Trời tối, nhà tắm lại xa, có muốn tắm ch ung không?”

“Anh…” Trịnh Thư Mỹ vừa nghe hết câu, đôi mắt đã gần như bốc hoả, cô “anh” một chữ đã loay hoay tìm vật cưng cứng để ném cho cái tên lưu manh kia bất tỉnh nhân sự tại chỗ..

“Hahaa, tôi đùa thôi….”

Tạ Tần trêu Trịnh Thư Mỹ xong thì vui vẻ bỏ đi, Trịnh Thư Mỹ mặt đỏ tay hồng vẫn loay hoay tìm cách hạ nhiệt..

Đợi một lúc khá lâu, lâu đến nỗi Trịnh Thư Mỹ nghĩ Tạ Tần có khi nào đang đến kì thay da của rắn hay không thì Tạ Tần cũng quay lại với mùi hương khang khác, nó không giống mọi ngày cô vẫn nghe từ anh

Tạ Tần mặc đồ cô Lưu chuẩn bị, không biết cô ấy tìm đâu ra một chiếc áo phông trắng với chất liệu bình thường có thể tìm thấy ở bất kì đâu

Chưa kể phần cổ áo còn khá dãn để lộ xương quai xanh Tạ Tần ẩn hiện, kèm theo đó là chiếc quần sọt nâu mà anh chỉ mặc đến ngang đùi, Tạ Tần xuất hiện trước mắt Trịnh Thư Mỹ với mái tóc còn hơi ươn ướt và chiếc kính anh cầm trong tay

Đây là lần đầu tiên Trịnh Thư Mỹ thấy Tạ Tần không mang kính, anh có vẻ cận rất nặng, đôi mắt không đeo kính kia cứ liên tục nheo lại

Một Tạ Tần mà khiến Trịnh Thư Mỹ nhìn đến ngây ngốc..

“Tôi không mang kính nhưng tôi biết em đang nhìn tôi đấy, sao? Đẹp trai hơn Thừa Hàn Triết không?”

- Hắn ta là cháu ruột anh đấy, anh trai..!!

Tạ Tần ghẹo gan Trịnh Thư Mỹ đến nỗi khiến cô khi vừa nghe câu nói đó xong, liền ôm đồ phóng ra khỏi ghế đi thẳng ra cửa, khi đi ngang qua Tạ Tần, Trịnh Thư Mỹ còn thái độ lồi lõm trả lời:

“Ừm, đẹp, anh là đẹp nhất, đẹp thần sầu quỷ khóc, kinh hồn bạt vía luôn, Tạ đàn anh ạ..!!!”

Tạ Tần nở nụ cười xấu xa đi vào..

Trịnh Thư Mỹ mang cục tức vừa đi vừa chửi ào ào trong miệng, nào là tên điên, tên thần kinh tâm thần phân liệt lúc nắng lúc mưa…

Tất cả từ ngữ “hoa mỹ” mà cô biết được đều dồn hết lên Tạ Tần để xả cơn hoả mà Trịnh Thư Mỹ không phát hiện, dọc đường đi đều có nến thắp ở hai bên mà tim nến vẫn còn lạnh như chỉ vừa thắp vội

Trịnh Thư Mỹ đến gian sau gần nhà tắm cũng gần 12 giờ đêm, trời đặc biệt lạnh hơn, cô vốn định xuống nhà bếp tìm ấm để đun nước, nhưng khi ra đến cửa lại đổi ý quay ngược vào trong..

Vì con đường vô cùng, vô cùng tối..

Trịnh Thư Mỹ nhìn lại tuyến đường mình vừa đi, rồi lại nhìn tuyến đường mình định đi trước mặt

“Tại sao chỉ ở bên này có đốt nến nhỉ?”

“À…chắc cô Lưu chuẩn bị, cô ấy thật chu đáo mà..”

Trịnh Thư Mỹ nghĩ thế lại đành quay vào trong, tự nhủ thanh niên 18 bẻ gãy sừng trâu, chút lạnh này có đáng là gì..

Nhưng khi Trịnh Thư Mỹ nhắm mắt cho tay vào thau nước, cô ngạc nhiên đến độ vui sướng thốt lên:

“Nước ấm quá”

Còn niềm vui nào hơn niềm vui này, như mèo mù vớ được cá rán, Trịnh Thư Mỹ không cần nghĩ gì thêm đã hí hửng c ởi đồ…

….

Trịnh Thư Mỹ tắm xong quay lại Tạ Tần vẫn còn ngồi check ipad có vẻ như đang làm việc, cô không nói lời nào đi qua, rồi đi lại, cuối cùng chui vào chăn trùm lên ngang cổ mới gọi Tạ Tần

“Tạ đàn anh, tôi ngủ trước nhé” Như một lời thông báo cho phải phép

Tạ Tần chỉ “ừm” là Trịnh Thư Mỹ liền chìm vào giấc ngủ ngay…

….

“Cô giáo Mỹ Mỹ…”

“Cô giáo Mỹ Mỹ ơi dậy chưa…”

Bụp bụp…

“Cô giáo ơi…”

Trịnh Thư Mỹ nheo mắt, cô hừ một tiếng rồi kéo chăn trùm qua ngang đầu

“Cô giáo, gà đã gáy từ sáng rồi ạ, cô giáo ơi…”

Có tiếng bước chân đi đến, Trịnh Thư Mỹ nghe một giọng sữa hỏi

“Chú Tần, sao cô giáo Mỹ Mỹ ngủ nhiều thế ạ?”

“Cô giáo của tụi con hôm qua đi chơi về muộn nên hơi mệt, mấy đứa đừng gọi nữa, để cô ấy ngủ thêm một lát, nhé..”

Tạ Tần còn nói thêm: “Muốn xem tàu lửa chạy không, mấy bạn đằng kia đang xếp hình mà mấy đứa không giúp, khi xếp xong là không được xem đâu đấy..”

“Con xếp, con xếp phụ..”

“Con nữa..”

“Con nữa ạ..”

Tạ Tần hai câu đã kéo bầy ong mật ra khỏi đó, Trịnh Thư Mỹ nằm im trong chăn nghe rõ đoạn hội thoại kia thì mắt đã tỉnh như rằm

- Tạ Satan khi nói tiếng người cũng dễ nghe ấy nhỉ..?

….

Khi Trịnh Thư Mỹ ra khỏi phòng thì mặt trời đã lên khá cao, đối với người khó ngủ như cô chẳng hiểu sao lại ngủ ngon đến thế, cả đêm qua cũng không mơ thấy ác mộng hay giật mình giữa chừng

Một mạch ngủ thẳng đến sáng..

Cảm giác ngủ đủ giấc chính là như vậy sao?

Toàn cơ thể như nạp full Bana, năng lượng chạy dọc từ móng chân đến đỉnh đầu kéo cho colagen trên da mặt cô căng hết cỡ..

Thật là sướng a..

Trịnh Thư Mỹ vươn vai một cái, mặt còn ngửa lên đón ánh nắng mặt trời, cô thích thú xoay qua xoay lại chiếc eo nhỏ xinh như một bài tập thể dục đơn giản khởi động xương cốt

Lắc lư một hồi, Trịnh Thư Mỹ mới chịu thả bộ đến phòng học xem Tạ Tần và tụi nhỏ đang làm gì

“Chú Tần, cái này ráp ở đâu?”

“Đằng kia, chỗ cây xanh màu nâu”

“Chú Tần, chú Tần, cái này con không ráp vào được”

“Ở yên đó, để chú xem..”

“Chú Tần ơi, tiểu Trư làm đổ của con rồi…huhuuu”

“Tớ không cố ý mà..”

“Được rồi, đổ thì làm lại, không sao…”

“Chú Tần…”

“Chú Tần ơi….”

Trịnh Thư Mỹ từ cửa nhìn vào che miệng cười khanh khách, Tạ Satan cuối cùng cũng có ngày này….

Người tàn ác thường sống thảnh thơi, Trịnh Thư Mỹ không những không vào cùng là quay mặt bỏ đi, cô đây là trả thù Tạ Tần hôm qua đã bỏ cô lại với bầy ong kia..

Trịnh Thư Mỹ đi bộ qua phòng bếp tìm cô Lưu, giờ này chắc cô ấy đang chuẩn bị đồ ăn cho tụi nhóc

Và đúng như Trịnh Thư Mỹ đoán, cô Lưu một mình hì hục bên đống rau củ ngổn ngang, có vẻ cô thật sự bận rộn với công việc của mình


Trịnh Thư Mỹ bước vào, tiến thẳng về phía cô Lưu, xoắn tay áo, nói:


“Tôi giúp cô chỗ này nhé”


Cô Lưu như không nghĩ có người đến, vừa giật mình quay qua đã nhìn thấy Trịnh Thư Mỹ ôm bó rau ra nhặt thì hớn hở vui mừng


“Ôi, thế thì cảm ơn cô giáo vậy, tôi còn sợ không kịp bữa ăn đây”


Trịnh Thư Mỹ cảm thấy hơi ngại vì là khách ăn chùa uống chùa, còn ngủ đến tận trưa nên áy náy hỏi:


“Sao cô Lưu không gọi tôi dậy từ sớm, xin lỗi, mọi khi tôi không ngủ nhiều thế đâu, chắc do hôm qua có uống chút rượu”


Cô Lưu vẫn hì hục bên mớ thịt của mình, cô rất kiên nhẫn mà bằm chúng ra thật nhỏ để vo lại thành viên, cô Lưu cười cười lắc đầu:


“Tôi biết rồi, cô không cần phải cảm thấy có lỗi vậy đâu cô giáo, sáng sớm cậu Tạ đã dậy rất sớm giúp tôi trông tụi nhỏ rồi, cậu ấy nói cô hôm qua uống chút rượu, tối lại ngủ không ngon giấc nên nhờ tôi đừng đánh thức cô”


Bình luận

Truyện đang đọc