TÔI VAI ÁC NHƯNG TRỌNG SINH THÀNH VAI CHÍNH


Hạ Thiên càng đối đáp với Trịnh Thư Mỹ càng trở nên phấn kích, anh tiếp lời cô:
“Vậy…hôm anh vô tình tông phải em, không phải bạn học Trịnh đây cố tình gây ấn tượng đó chứ??”
Trịnh Thư Mỹ càng nghe càng thấy hàm hồ, biết rõ Hạ Thiên là người thông minh, cũng Hạ Thiên cố tình thăm dò, nhưng cô vẫn một câu hai câu đối đáp không hề khoan nhượng
“Nếu cố tình thì sao? Mà không cố tình thì sao? anh nhìn tôi xem, anh đánh giá tôi quá cao rồi Hạ Thiếu à”
Hạ Thiên phá lên cười, anh thật sự khá thích tích cách của Trịnh Thư Mỹ, lúc đầu Hạ Thiên chỉ nghĩ cô gái này thật sự đơn thuần ngốc ngếch, nhưng câu trả lời hiện tại là do anh quá phiến diện rồi
Hạ Thiên cười đủ rồi liền đứng lên, anh nói:
“Anh chỉ ghé qua xem em thế nào, nếu tỉnh rồi thì tốt, phòng y tế trường không đầy đủ thiết bị để khám cho em, tốt hơn em nên đến bệnh viện, tình trạng của em không giống áp lực học tập lắm, càng lâu sẽ càng nguy hiểm”
Hạ Thiên sau đó còn nói thêm vài lời khiến Trịnh Thư Mỹ suy nghĩ mãi:
“Người đưa em đến đây là Tạ Tần, em nói không thích cậu ta nhưng lúc đó em chọn cậu ta, nếu em còn tiếc mạng thì đừng dây vào Tạ Tần, tuy nhiên, chỉ là lời góp ý của anh, còn việc làm thế nào là lựa chọn của em”
Hạ Thiên nói xong lời muốn nói liền quẳng một câu “ Đi đây” rồi đi mất
“Tôi biết rồi, dù sao cũng cảm ơn anh”
Hạ Thiên khép cửa, chỉ còn Trịnh Thư Mỹ một mình trong phòng y tế của trường, cô nhìn ra cửa sổ, quả thật từ lúc cô tỉnh dậy mọi chuyện đã không còn diễn ra như đời trước
Có lẽ do tâm tình cô thay đổi, hoặc có lẽ do chính cô sống lại làm mọi thứ thay đổi
Tạ Tần
Đáng lý ra anh ta đã ra nước ngoài rồi mới phải
Tại sao anh ta vẫn còn ở đây?
Tại sao anh ta lại xuất hiện vào lúc đó.

.

?
Tại sao cô lại níu lấy hơi ấm từ Tạ Tần?
Người đàn ông đó, so với kẻ thông minh như Hạ Thiên còn đáng sợ hơn gấp trăm lần

!.

Buổi tối đó về kí túc xá, bạn cùng phòng đáng nhẽ luôn đối với Trịnh Thư Mỹ không mặn không nhạt thì đột nhiên thân thiết ra hẳn
Ngoài ân cần hỏi han, giúp đỡ cho vết thương sớm đã kết vẩy ở chân, họ còn nhường đồ đạc cả phòng tắm cho cô khiến Trịnh Thư Mỹ không khỏi thấy kì lạ
Mãi đến khi ngày hôm sau gặp lại Dạ Lý Huyền, Trịnh Thư Mỹ mới biết được nguyên do
“Mỹ Mỹ, cậu có xem diễn đàn của trường chưa?”
Trịnh Thư Mỹ chậm rãi lắc đầu, cô đang tập trung vào quyển sách khó lắm mới tậu được nên toàn trả lời Dạ Lý Huyền quoa loa cho có
Dạ Lý Huyền ấy vậy mà không hề để ý hay khó chịu, cô nàng mở chiếc smartphone xịn xò màu đỏ rực của mình ra lướt
Một lúc sau, Dạ Lý Huyền chìa màn hình trước mặt Trịnh Thư Mỹ, chắn giữa tầm nhìn giữa cô và hàng chữ chi chít trước mặt, vẻ mặt hớn hở
“Mỹ Mỹ, cậu xem này”
Trịnh Thư Mỹ lấy miếng note kẹp giữa trang sách đang đọc dở rồi gấp nó lại để bên cạnh, cô nhận lấy chiếc smartphone của Dạ Lý Huyền, lướt lên xuống một hồi rồi trả lại cho chủ nhân của nó
Trái với sự mong đợi của Dạ Lý Huyền, Trịnh Thư Mỹ dường như không có chút phản ứng gì với thông tin mình vừa thấy khiến đứa hóng chuyện như Dạ Lý Huyền xụ mặt trách móc:
“Mỹ Mỹ, cậu có tim không vậy??”
Trịnh Thư Mỹ nửa đùa nửa thật lắc đầu, Dạ Lý Huyền cũng nửa đùa nửa thật gật đầu công nhận
“Sau thời gian tiếp xúc với cậu, tớ khẳng định Mỹ Mỹ cậu không có tim”
“Nó mắc kẹt ở nơi khác rồi, tớ không thể mang nó theo”
Dạ Lý Huyền hạ con ngươi, liếc thấy nét mặt nghiêm túc nhìn không ra thật giả của Trịnh Thư Mỹ, tầm mắt bỗng lướt qua quyển sách tâm lí tội phạm dày cộm đặt trên bàn, cô thoáng chóc rùng mình mấy đợt
Như cảm thấy có gì quái quái, Dạ Lý Huyền liền đánh trống lãng
“Thôi không đùa với cậu nữa, Mỹ Mỹ giờ cậu nổi tiếng rồi đó, cậu thấy thế nào? Hào hứng không?”
“Hửm? Sao lại hào hứng?”
“Cậu không đọc tiêu đề à?? Lọ lem và kỵ sĩ, ba vị hoàng tử tranh giành một cô gái, cô gái giải cứu ngân hà… tớ đọc thôi còn muốn phồng mũi giúp cậu đấy
Biết bao thiếu nữ thèm khát cỡ nào cậu không biết sao, mặc dù mấy tên đó cũng không ra gì lắm ngoại trừ một chút đep trai và có chút tiền, và ngoại từ Tạ Tần ra tớ cũng không ưng hai người kia lắm
Nhưng mà, đi học nhàm chán thế, có dramma hít cũng bổ phổi hơi là đống con số của cậu và mấy hàng chữ như kinh phật kia của cậu”
Dạ Lý Huyền nói xong còn không quên liết xéo quyển sách của Trịnh Thư Mỹ

Trịnh Thư Mỹ bỗng chốc thấy kì lạ, Tạ Tần, lại là Tạ Tần, cái tên của “cậu trẻ” này dạo gần đây luôn xuất hiện bên tai của Trịnh Thư Mỹ
Hết Hạ Thiên, đến bạn cùng phòng, bạn cùng khoa, giờ đến cả Dạ Lý Huyền
Lí do gì Trịnh Thư Mỹ lại bị buộc chung với Tạ Tần mà không phải Thừa Hàn Triết như đời trước
Hay do Trịnh Thư Mỹ không bám theo Thừa Hàn Triết nữa nên mọi chuyện thay đổi.

.

Nhưng có một chuyện không thể thay đổi được.

.

Người ta thường nói, người thông minh sợ nhất người thông minh hơn mình
Đời trước cô đánh đâu liền bị Tạ Tần đánh đến đó, giống như thiên binh thiên tướng giữ cửa Thiên Môn, Trịnh Thư Mỹ dùng mưu hèn kế bẩn gì cũng không qua khỏi chiêm tinh quả nhãn của Tạ Tần được, đều bị Tạ Tần phỏng tay trên
Tạ Tần đời trước luôn là cái gai trong mắt Trịnh Thư Mỹ.

.

Thế nhưng cô cũnh chẳng nỡ đánh tan tâm hồn thiếu nữ của đứa trẻ này nên chỉ cười cười cho qua chuyện
Dạ Lý Huyền lại không hổ là đứa trẻ hiếu động, cô nàng nhanh nhảo kéo ghế sát Trịnh Thư Mỹ, cả đầu tóc bù xù cũng dúi sát vào người cô, đôi mắt long lanh hỏi:
“Mỹ Mỹ, hai người kia tớ không tò mò lắm, tớ cũng không ủng hộ, tớ vote đàn anh Tạ Tần hơn, cậu với anh ta, quan hệ thế nào ấy???”
-Anh ta là “cậu chồng” của tớ.

.


!!
“Đàn anh”
“Tớ biết, nhưng trừ cái đó ra??”
-Đối tượng giành chén cơm ngươi sống ta chết
“Cao trung có quen biết”
“A…thì ra, thanh mai trúc mã nha”
Trịnh Thư Mỹ nhàn nhạt bổ sung thêm:
“Gặp được vài lần, nói chuyện chưa quá ba câu”
Dạ Lý Huyền xìiii một cái rõ to, sau đó lại trầm ngâm mà vuốt vuốt mái tóc nổi bậc của mình
“Tớ thấy không giống như cậu nói lắm”
Trịnh Thư Mỹ lại cầm quyển sách lên, cô vừa lật sách vừa hỏi:
“Không giống thế nào?”
Dạ Lý Huyền y như người đang mắc rắm mà đánh mãi chẳng ra, cô nàng hết nghiêng đầu rồi tặc lưỡi rồi lại vò tóc, đến khi Trịnh Thư Mỹ đọc thêm hai đoạn nữa mới nghe cô nàng tinh nghịch này mơ hồ cất tiếng
“Tớ không biết nói thế nào nữa, nhưng mà hôm đó ấy, lúc cậu nắm lấy tay đàn anh Tạ tớ nghĩ chắc chắn cậu sẽ bị hất ra nhưng anh ta lại không làm vậy
Theo như tớ điều tra, đàn anh Tạ mặc dù rất dễ nói chuyện, cũng là người tốt bụng nhưng anh ta có một tật xấu cậu biết gì không?”
Trịnh Thư Mỹ vẫn đọc sách, nhẹ nhàng lắc đầu, Dạ Lý Huyền lại tiếp:
“Đàn anh Tạ không thích người khác đụng vào mình, kể cả đồ vật của anh ta cũng không hề cho người khác động tới, hoặc là anh ta vứt đi, hiển nhiên anh ta cũng chưa hề đụng vào người khác, nghe có hơi bi3n thái nhưng tin này chắc chắn 100% luôn đó”
Trịnh Thư Mỹ sống hai đời chưa từng nghe được thông tin này lúc này lại thật sự tò mò mà hỏi lại:
“Chưa từng tiếp xúc với ai luôn hả? Sao có thể?”
Dạ Lý Huyền cuối cùng cũng bắt được tín hiệu lạ ngoài gương mặt ừm ờ cho có của Trịnh Mặt Lạnh nên không khỏi hào hứng, cô nàng gật đầu chắc nịt:
“Đúng, chưa từng…tớ còn nghĩ hôm đó cậu đúng là xui tận mạng mới vớ trúng Tạ Tần, ngờ đâu anh ta chỉ mới đơ ra vài giây cậu đã lăn đùng ra ngất, rồi chẳng hiểu sao dưới sự chứng kiến của một đống người
Tạ đàn anh chưa từng động chạm vào người khác hai tay bế cậu ngon ơ đưa lên phòng y tế”
Trịnh Thư Mỹ suy nghĩ một chút rồi lại hỏi:
“Lúc tớ tỉnh lại không thấy anh ta”
“Tớ cũng không biết anh ta đi đâu, lúc đó tớ cũng hoảng quá, lúc tớ đến phòng y tế thì anh ta cũng từ trong đó đi ra, trước khi đi Tạ đàn anh hỏi tớ vết thương ở chân cậu là như thế nào”
“Cậu trả lời sao?”
“Tớ không biết, hỏi cậu cũng có nói đâu mà tớ biết, Tạ đàn anh hỏi xong thì dặn dò tớ hai ba câu chăm sóc cậu rồi bỏ đi, giờ tớ nghĩ lại, có khi nào Tạ đàn anh này để ý cậu rồi không Mỹ Mỹ”

“Để ý tớ, cậu nghĩ nhiều quá rồi, làm gì có chuyện đó”
-Bên cạnh người ta sau này còn một cô người yêu xinh đẹp tài giỏi mà tớ dù có sống lại một trăm lần nữa cũng không có cửa tranh giành được đâu Lý Huyền ngốc nghếch ạ.

.

!!!
“Không phải…tớ….


“ ay dà….

Thư Mỹ, thì ra cậu ở đây, tụi tớ tìm cậu mãi”
Một nhóm ba bốn người thoa trét đủ kiểu, nước hoa thơm phức đến nỗi đứng từ cổng trường đã bay mùi tới căntin không biết từ đâu sà xuống bên cạnh Trịnh Thư Mỹ, giọng nói ngọt như mía lùi hoàn hảo đá Dạ Lý Huyền qua một bên khiến cô nàng đen cả mặt
Trịnh Thư Mỹ nhìn biểu cảm của Dạ Lý Huyền thì nén cười, cô quay sang đám ong bướm
“Các cậu tìm tớ???"
Trịnh Thư Mỹ bề ngoài không để ý lắm, nhưng bên trong không khỏi hoài niệm khi nhìn mấy đứa trẻ trước mặt, cô là người duy nhất ở đây không thể bình phẩm thẫm mỹ của họ được
Vì nhìn họ, Trịnh Thư Mỹ nhìn thấy dáng vẻ của mình kiếp trước, trông chẳng khác gì tắc kè bông, nghĩ đến thôi Trịnh Thư Mỹ cũng cảm thấy đau mắt
“Chuyện là, khoa mình có tiệc chào đón tân sinh viên, hội trưởng nhờ tụi mình mời cậu”
Cả giọng nói nhỏ nhẹ lả lướt mà Trịnh Thư Mỹ từng thức mấy đêm liền luyện tập cũng như được coppy-paste với xác xuất chênh lệch: 98%
Trịnh Thư Mỹ rùng mình một cái rất nhẹ mới có thể bình tĩnh trả lời
“Tớ biết rồi, hôm đó tớ sẽ đến, cám ơn các cậu"
Trịnh Thư Mỹ lại cúi đầu đọc sách, Dạ Lý Huyền ngước mắt thấy đám ong bướm kia còn chưa chịu tản đi, cô nàng liền tỏ ra khó chịu như cái cách Dạ Lý Huyền vui buồn đều viết hết lên mặt
Giọng nói sặc mùi thuốc súng rất nhanh lại oang oang vang lên:
“Sao, đợi Mỹ Mỹ dắt về khoa à, quên đường hay gì?”
Trịnh Thư Mỹ nghe thì ngước mắt, quả thật người còn chưa đi, người này đá người kia như muốn nói gì đó, Trịnh Thư Mỹ dùng đôi mắt hạnh mà Dạ Lý Huyền cho là ngây thơ đơn thuần kia lườm Dạ Lý Huyền một cái như người lớn mắng trẻ con hư hỏng, rồi 180 độ quay mặt hiền từ hỏi đám trẻ yểu điệu thước tha kia:
“Còn chuyện gì nữa sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc