TÔI YÊU EM, THIÊN THẦN CỦA TÔI


- Angel ơi Angel!!!
Tiếng vỗ tay từ ngoài cửa vọng vào làm nó giật mình vội buông hắn ra. Hắn thấy vòng tay của mình rơi vào không khí, lòng chợt cảm thấy hụt hẫng. Còn 4 người kia thấy vậy thì nhịn cười đến mức nội thương rồi!
Nó khi nghe tiếng vỗ tay khuôn mặt lập tức trở nên lạnh như núi băng ngàn năm, cất tiếng:
- Luna, lần sau chị vào làm ơn có tiếng động một chút.
Luna nghe vậy thì cười ha hả:- Này! Em có vấn đề à? Đã là sát thủ thì phải như vậy chứ! Nếu có tiếng động thì còn gì là sát thủ nữa chứ!
- Chị tốt nhất đừng nên nói ra cho Black Angel biết!
- Biết rồi, biết rồi thưa đại công chúa, bệ hạ biết chắc chắn sẽ cười cho người hk còn lỗ chui xuống đất!
- Cô ta ngang hàng với em, cũng chỉ là công chúa mà thôi!
- Em quay lại đi, chắc chắn khi đó em sẽ là bệ hạ thôi! Nhưng rồi sẽ xảy ra chiến tranh mất!
Nó hừ lạnh:- Nói chuyện với chị thật mệt! Lấy em thuốc giảm đau!
-Em có chân mà!
- Đây là lệnh!
Mặc dù hk cam chịu nhưng cuối cùng Luna vẫn phải đi lấy thuốc cho nó để giảm đau vết thương ở bụng. Nó ngồi lên giường, mở chiếc laptop của mình, bắt đầu múa trên bàn phím. Nó ngước đầu lên nhìn mọi người ở cuối giường:
- Nè, đừng có đứng đó nữa, ngồi đi!
Chẳng ai bảo ai, họ đều ngồi xuống sofa..... nhìn nó. Nó thấy khó chịu khi mọi người cứ nhìn chằm chằm vào mìn nên cất tiếng nói:
- Này, mọi người kiếm cái gì chơi đi. Đừng có nhìn như vậy nữa!
Anh lúc này mới thở dài lên tiếng:
- Em hk cho tụi anh ra ngoài, tụi anh biết làm gì bây giờ?

- Làm sao em biết được?
Nói xong thì nó lại rút điện thoại gọi cho ai đó
" Này, cô gửi tư liệu cho tôi đi!"- Người kia vừa bắt máy, nó đã nhanh chóng chuyển vào chủ đề.
" Đại công chúa, cô hk cho tôi ngủ được sao? Tôi mới về, tôi rất mệt"
Sắc mặt của nó xấu xuống:" Ngủ cùng Ái phi sao?"
" Vậy cô nghĩ là ai?"
" Đưa điện thoại nhanh!"
Người nào đó đầu dây bên kia liên đưa điện thoại cho người bên cạnh còn mình thì chui vào chăn ngủ, anh ngơ ngác hk hiểu gì chỉ có thể alo
" Rain, gửi tài liệu về vụ Urani cho tôi."
" Cô là ai vậy?" - Người bên kia ngơ ngác hk hiểu gì.
Nó tức giận quát làm cho đám người ngồi trên sofa giật mình:
" Tôi còn có việc của tôi, rốt cuộc có cần tôi giúp hay hk?!"
" Cô là Fiction Angel?"
" Anh nghĩ tôi là ai nữa?! Mau gửi tư liệu qua! Tôi còn phải đi giải quyết bãi chiến trường do em gái anh bày ra!"
" Được rồi, tôi gửi ngay đây!"
Cúp máy, chỉ đợi sau vài phút đã có một tư liệu rõ ràng về vụ Urani ngày hôm trước. Nó quay người sang gọi Luna:
- Chị, ngày mai em với chị sẽ đi giải quyết cái đám nhóc kia, hk phiền chứ?
Luna cười:

- Em nghĩ chị có thể từ chối sao?
Nó gật đầu:
- Chị về đi! Em sẽ đột nhập vào camera ở đó rồi thông báo cho bọn họ có chúng ta tới thăm.
- Nghỉ ngơi đi, tối mai chị sẽ qua đón em.
Sau khi Luna đi khỏi, nó mới quay sang nhìn mọi người:- Ngày mai có việc nhờ mọi người, hk phiền chứ?
Hắn mỉm cười lại xoa đầu nó:- Hk phiên chút nào. Em nhốt tụi anh trong này, hk có việc làm mới phiền kìa.
Nó gật đầu:
- Vậy hôm nay mọi người nghỉ ngơi đi. Giường đã sắp xếp cả rồi, ngày mai cần dùng đến IQ của mọi người đấy!
Tụi hắn gật đầu rồi cũng chia giường ra ngủ, ngày mai sẽ là 1 ngày đặc biệt!
《》《》《》《》《
■ Tối hôm sau:
Nó và Luna tiến thẳng vào căn biệt thự số 24. Mới đến cổng đã bị một đám người vây lại, nó chau mày:
- Tránh ra!
Một trong số mấy tên áo đen lên tiếng:
- Tiểu thư, cô hk nên xông vào!
Nó hk quan tâm, lớn tiếng nói:
- Cậu chủ các người đâu?

- Thưa tiểu thư, mong cô về cho.- Người đàn ông kính cẩn mời nó.
- Tôi hỏi hắn ta đâu!?- Nó rít qua lẽ răng.
Tuy có hơi sợ nhưng bằng mọi cách phải bảo vệ cậu chủ vì vậy người đàn ông hk ngần ngại tiến lên nói:
- Nếu cô hk về, xin cô thứ lỗi.
Ông ta nói rồi rút khẩu súng lục nhắm thẳng vào trán nó bắn. Nó xoay người né rồi vung roi len quất thẳng vào cánh tay, với lực của nó người đàn ông làm rớt khẩu súng, rồi khụy xuống đất với bàn tay dần tím lại.
- Nói, hắn ta ở đâu!- Nó lạnh lùng
Nhưng bọn chúng quyết chết cũng hk nói, chỉ liều chết xông lên đấu với hai cô gái nhỏ nhắn kia. Nó cười lạnh, hk nói? Vậy thì ta sẽ tự tìm! Gật đầu với Luna, hai cô gái cùng xông lên. Luna cứ lần lượt rút dao đâm thẳng vào bụng, ngực hoặc cổ từng tên. Còn nó thì quất roi lên những người đàn ông, vừa quất vừa né đạn của họ, roi và dao đều tẩm độc, đương nhiên những người này khó sống sót khi đã bị đánh trúng. Chỉ sau 2 phút, tất cả những người canh ở cửa đều gục ngã, nó và Luna thuận lợi tiến vào trong.
Biệt thự này rất to, chắc chắn cậu nhóc này hk thể nào ở dưới, vậy là cả hai người cũng thẳng đến lầu hai. Chợt bên tai vang lên tiếng nói dịu dàng của hắn:
- Angel, em đừng lên lầu hai, có bẫy đấy!
- Anh đã xâm nhập rồi sao? Vậy cậu ta ở phòng nào?
- Em đi thẳng rồi rẽ trái, cuối hành lang là phòng của hắn ta.
Nó cười đáp:- Cảm ơn anh nhé!
Nó đi thẳng đến hành lang, chắc chắn bọn chúng hk ngờ hắn ở đây nên mới hk 1 chút phòng bị, trên hành lang vắng tanh không một bóng người. Nó và Luna từ từ đến thẳng căn phòng cuối dãy.
Rầm..... cánh cửa gỗ bị Luna đạp tung hk thương tiếc, bước vào căn phòng là một người con trao ngồi trên chiếc ghế tựa, xoay người về phía nó. Xung quanh là 1 vài tên lực lưỡng đang đứng nhìn nó chăm chăm. Nó quay sang cười với Luna:
- Chị lên lầu xử lí trên đó, em sẽ lo dưới đây!
Luna gật đầu rồi chạy ra khỏi phòng, lên lầu để xử lí những tên to con ở trên. Sau khi Luna đi, nó nhếch mép:
- Con trai của ông già Võ Đình Phong, Võ Đình Vũ ngươi muốn gì đây?
- Đơn giản thì cô cũng biết mà. Tôi muốn trả thù.
Nó nãy giờ cúi đầu, cuối cùng cũng ngước mặt lên nhìn hắn ta, mếu máo nói:
- Tôi hk giết cha anh việc gì anh phải trả thù tôi?
Người đối diện bất ngờ trước hành động này của nó, xoay người lại bật cười nói:

- Nếu tôi nói, tôi nhớ em thì thế nào?
Nó ngẩng mặt lên, khi nhìn thấy người ngồi trước mặt thì cười hk nổi mà khóc cũng hk xong.
Ở bên kia quan sát màn hình, Sho, Yumi và Ayako đều đã á khẩu nhìn người đó. Hắn hk nén nổi tò mò hỏi:
- Mấy cậu quen tên này sao?
Yumi chỉ vào màn hình lắp bắp:- Hắn ta...... hắn ta..... là mối tình đầu của Usagi!
Nó nghe vậy thì bật cười:
- Nhớ? Nhớ sao? Anh còn nhớ người mà anh đã bỏ rơi sao?!
Chàng trai bất ngờ trước hành động của nó, liền đứng dậy định lại gần nó an ủi theo thói quen nhưng đã bị ánh mắt nó làm cho đứng im tại chỗ.
- Anh bắn tôi, tôi hk nói, có lẽ anh hk biết nhưng...... những gì anh để lại cho tôi, tôi có thể quên? Lần đầu tôi yêu tôi vẫn còn rất ngây thơ, tin tưởng rằng anh sẽ yêu tôi suốt đời như lời anh hứa. Nhưng tất cả chỉ vì tôi là con ngốc..... là con ngốc mới tin tưởng anh!
Vũ bàng hoàng trước lời nói của nó, đứng im lặng nhìn nó. Một người như anh, có thể nói gì đây? Im lặng một lát anh mới lên tiếng:
- Em có người mới rồi sao?
Nó bật cười:- Anh vui tính quá nhỉ? Anh nghĩ tôi sẽ hk quên được anh sao? Thôi xem như chuyện này chưa từng xảy ra đi.
Nó quay người định bước đi thì bị vòng tay của ai đó ôm từ phía sau. Hơi thở của người đó phả vào cổ nó, mùi hương quen thuộc bay vào mũi nó, mùi hương mà nó 1 thời gian đã rất nhớ. Những lời nhỏ nhẹ của người đó nói bên tai nó:
- Em...... quay về với anh được hk? Anh thật sự rất nhớ em.
Nó dường như bị thôi miên bởi mùi hương đó nên quên mất cả phản khán cho đến khi nghe thấy tiếng người nào đó đang hét bên tai thì vội vàng xô hắn ta ra. Suýt chút nữa, chỉ một chút nữa thôi là.... nó đã hôn Vũ rồi!
Hắn ở bên này thì đập bàn đập ghế liên hồi gọi tên bó, chửi tên kia và đe dọa nó:
- Angel! Em dám? Em mà phản bội anh, anh sẽ giết em! Tên Võ gì gì đó chết tiệt, ngươi muốn làm gì?! Cấm ngươi đụng vào Angel của ta! Ta quyết sống chết với ngươi! Angel, em tỉnh lại cho anh, hk được để hắn hôn em! Mẹ kiếp em có nghe anh hk? ANGEL!!?!!
Nếu hk có mọi người giữ lại chắc chắn hắn đã đập nát màn hình máy tính rồi! Bàn ghế thì bay tứ tung, mọi thứ trong phòng đều rất lộn xộn.
Nó ở bên này, nghe thấy tiếng đồ vật bay vèo vèo thì dở khóc dở cười. Yuki à, máu ghen của anh, thật sự rất ghê gớm!


Bình luận

Truyện đang đọc