TỔNG GIÁM ĐỐC BỊ DÃ NHÂN HÚT NGHIỆN TRONG RỪNG

Miệng thò vào trong nhục huyệt/ Đầu lưỡi đụng chạm tử cung/Quá sâu
"Hổ Tử... Ưm a...... Chậm một chút... Đầu lưỡi quá nhanh..."

Hổ Tử lúc liếm hoàn toàn không có kỹ xảo, nhưng thắng ở tốc độ đặc biệt nhanh, nhanh đến mức Thịnh Dư trong vòng một phút cũng có thể cao trào nhiều lần, tiếp tục cao trào khiến huyệt thịt của anh co rút co quắp, phun ra càng nhiều mật dịch.

Hổ Tử vui vẻ hút sạch sẽ toàn bộ mật dịch của anh, một giọt cũng không nỡ lãng phí.

Thịnh Dư nghe dưới hông mình truyền đến tiếng nước, đột nhiên cảm giác rất xấu hổ, mặc dù anh cùng Hổ Tử mỗi ngày đều làm sự tình dâm đãng như thế, nhưng có thời điểm vẫn sẽ cảm thấy có chút thẹn thùng.

Chôn khoai lang chôn trong đống lửa đều cháy rụi, Hổ Tử mới miễn cưỡng không thôi buông ra tiểu huyệt Thịnh Dư, từ dưới đất bò dậy.

Thịnh Dư mất hết sức lực, ngã vào trong ngực Hổ Tử, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, tốc độ liếm huyệt của Hổ Tử thật sự là quá mạnh, để cho người ta chịu không nổi.

Hổ Tử nắm cả eo Thịnh Dư, kéo người vào trong ngực ôm ôm, tiếp thao dùng gậy gỗ lật khoai lang trong đống lửa, khoai lang bên ngoài đều cháy mất, bất quá bên trong vẫn mềm, có thể ăn.

Hổ Tử tuyệt không sợ bỏng, tay không cầm khoai lang, lột bỏ phần cháy bên ngoài, sau đó tự tay đút cho Thịnh Dư ăn.

Thịnh Dư cắn một miếng từ tay Hổ Tử, hương vị mềm nhu thơm ngọt, tại dã ngoại có thể ăn vào đồ mỹ vị như vậy, cũng là một loại thỏa mãn.

Thịnh Dư có đôi khi cũng sẽ sinh ra một loại suy nghĩ, muốn vĩnh viễn ở lại nơi này, cảm thấy chỉ cần cùng Hổ Tử ở cùng một chỗ sẽ rất hạnh phúc thỏa mãn, nhưng vừa nghĩ đến người nhà còn đang chờ mình, trong nháy mắt ảo tưởng liền tan vỡ.

Sau khi ăn no rồi, Hổ Tử mang theo Thịnh Dư ra ngoài đi săn.

Thịnh Dư cảm giác mỗi ngày đều ăn thịt không có tư vị gì, muốn ăn chút thịt cá để cải thiện, anh nói muốn ăn cá với Hổ Tử, Hổ Tử dẫn anh đến bờ sông trước đó, gần bờ sông có bộ lạc, dã nhân trong bộ lạc nhìn thấy Hổ Tử lại đến, đều sợ hãi không dám hiện thân.

Thịnh Dư nhạy bén phát giác được bọn họ giống như đều rất sợ hãi Hổ Tử.

Cùng những dã nhân trông rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ so sánh, loại hình cao lớn mạnh mẽ như Hổ Tử, đúng là nhìn qua rất mạnh, rất dễ khiến cho người ta e ngại.

Hổ Tử đặt Thịnh Dư đặt bên cạnh bên bờ, sau đó hắn một mình đến khu nước sâu bắt cá, kỹ năng săn bắt của Hổ Tử vẫn luôn rất lợi hại, mặc kệ là con mồi hay là cá, đều có thể lập tức bắt được.

Thịnh Dư cũng chỉ ở trên bờ đợi mấy phút mà thôi, Hổ Tử đã bắt được một con cá lớn hơn đùi, Thịnh Dư ngạc nhiên đi lên sờ lên đầu cá mè lớn, cá bên trong dòng sông nguyên thủy không có bị ô nhiễm phá hư, nhất định ăn ngon.

Thịnh Dư không chút nào keo kiệt khích lệ nói: "Hổ Tử, anh thật lợi hại."

Hổ Tử ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó tiến đến trước mặt Thịnh Dư muốn được ban thưởng.

Thịnh Dư câu lên cổ của hắn, hôn lên khóe miệng của hắn.

Hổ Tử vừa lòng, hắn một tay ôm lấy Thịnh Dư, một tay nhấc cá trở về trong huyệt động, hắn giờ phút này không thể nghi ngờ là người thắng nhân sinh.

Hổ Tử hiện đang sống một cuộc sống rất thoải mái, khiến dã nhân khác rất là ghen tị.

Trong bộ lạc có dã nhân coi trọng Thịnh Dư, gã muốn chiếm Thịnh Dư thành của mình.

Nhưng Hổ Tử trông coi rất nghiêm ngặt, hắn gần như không bao giờ để Thịnh Dư rời xa mình.

Dã nhân kia ngay bên ngoài hang động lặng lẽ quan sát mấy ngày, cuối cùng tìm được cơ hội, thừa dịp Hổ Tử ra ngoài đi săn, Thịnh Dư còn đang ngủ, đã trực tiếp mang Thịnh Dư đi.

Thịnh Dư tỉnh lại nhìn thấy mình bị một dã nhân vác lên vai, anh vội vàng giằng co: "Anh muốn làm gì? Thả tôi ra."

Dã nhân kia thật đúng là ngừng lại, đã bỏ Thịnh Dư trên một tảng đá.

Thịnh Dư đứng lên muốn chạy, dã nhân trực tiếp bắt anh ấn xuống, sau đó tách ra hai chân của anh, đánh giá nhục huyệt dâm đãng giữa hai chân.

Thịnh Dư giãy dụa dùng chân trực tiếp đạp lên mặt dã nhân, anh cũng là một nam nhân, khí lực cũng không nhỏ hơn dã nhân, cho nên anh một cước đạp ra dã nhân.

Thịnh Dư từ trên tảng đá nhảy xuống, chuẩn bị đi tìm Hổ Tử.

Lúc này dã nhân kia lại nhào tới, đặt anh trên mặt đất.

Thịnh Dư nhìn xem dã nhân kia côn th*t cứng lên, biết nếu là mình không ra sức phản kháng, khả năng sẽ bị gia hỏa buồn nôn này thao.

Thịnh Dư đem hết toàn lực chống cự, ngay lúc anh sắp không còn sức lực, Hổ Tử xuất hiện.

Hổ Tử dùng tay bóp cổ tên dã nhân kia, nhấn dã nhân trên tảng đá, tiếp theo quả đấm to lớn tựa như mưa nện trên mặt dã nhân.

Hổ Tử tức giận, nắm đấm một mực không ngừng, đánh cho dã nhân kia hoàn toàn biến dạng, nhìn thấy một màn máu tanh, Thịnh Dư cũng sợ hãi.

Thịnh Dư run rẩy gọi một tiếng: "Hổ Tử..."

Hổ Tử đã đánh chết dã nhân, tàn nhẫn ném xác dã nhân sang một bên, nghiêng đầu đi nhìn về phía Thịnh Dư.

Thịnh Dư nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Hổ Tử, không khỏi sợ hãi lui về sau một bước, vừa rồi Hổ Tử thật là đáng sợ.

Hổ Tử nhìn thấy Thịnh Dư đang lùi lại, khổ sở nhíu mày.

Sau khi Thịnh Dư kịp phản ứng, chủ động bước về phía trước, dấn thân vào trong ngực Hổ Tử.

Hổ Tử nâng mông của anh, cúi đầu hôn lên.

Hổ Tử hôn hoàn toàn thô bạo như trước đây, bởi vì hắn căn bản cũng không hiểu được gì gọi là hôn môi, hắn chính là thích vị ngọt trong miệng Thịnh Dư, thích xúc cảm mềm mại của miệng Thịnh Dư, hắn thô bạo cắn xé, đồng thời tay của hắn cũng không nhàn rỗi, bàn tay mạnh mẽ xoa nắn mông Thịnh Dư.

Thịnh Dư hai chân cách mặt đất, bị ép thừa nhận Hổ Tử thô bạo.

Hôn xong, Hổ Tử thở hổn hển, đặt Thịnh Dư trên khối đá lớn kia.

Thịnh Dư biết Hổ Tử muốn làm gì, anh cũng không có phản kháng, còn thuận theo ghé vào trên tảng đá, mân mê mông của mình, dùng hai tay đẩy ra mông thịt, lộ ra cúc huyệt màu hồng phấn: "Ư... Hổ Tử..."

Hổ Tử bỗng nhiên vùi mặt vào trong mông đít Thịnh Dư, không nói hai lời miệng lớn mút vào, khi không nhìn thấy Thịnh Dư, Hổ Tử thật sự luống cuống, hắn sợ hãi Thịnh Dư cứ như vậy mà rời khỏi mình, thật sự rất sợ.

Hổ Tử giống như muốn dùng hành động chứng minh Thịnh Dư còn đang bên cạnh mình, động tác thô bạo hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, thậm chí là trực tiếp dùng răng gặm cắn trên cúc huyệt Thịnh Dư, cường độ mút vào cũng to đến kinh người, Thịnh Dư cảm giác ruột của mình cũng sắp bị Hổ Tử hút ra ngoài.

Thịnh Dư bị hút không bao lâu mắt đã ứa lệ, quay đầu lại nhìn Hổ Tử, nhỏ giọng cầu khẩn: "Ưm... Hổ Tử... Ô ô... Nhẹ một chút..."

Hổ Tử hiện tại cảm xúc cực độ không ổn định, Thịnh Dư nói gì hắn cũng không nghe thấy, hiện tại hắn hoàn toàn là chiếu theo bản năng mà làm, hắn chính là muốn thô bạo đối đãi Thịnh Dư, bởi vì hắn áp chế không nổi dã tính và huyết tính của mình.

Thịnh Dư bị hút mềm eo, không còn sức lực nằm sấp, hai chân bỗng nhiên run rẩy.

Sau khi cúc huyệt bị hút một hồi lâu, Hổ Tử buông lỏng ra cúc huyệt bị mình hút sưng đỏ, đi đến bên trên nhục huyệt trước mặt.

Nhục huyệt đã treo đầy dâm dịch, đợi Hổ Tử đến hút.

Sah khi Hổ Tử dán bờ môi đi lên, chính là từng trận mút vào như vũ bão.

Thịnh Dư lần này triệt để nằm sấp, thân thể hoàn toàn dán trên tảng đá, Hổ Tử thấy thế dùng tay bắt anh nâng lên.

"Hổ Tử... Ư a... Chậm một chút...... Ư a a...... Đừng quá nhanh...... Ưm......" Thịnh Dư loạn xạ vung mình tay, muốn đẩy đầu Hổ Tử ra, thế nhưng động tác này của mình chỉ làm Hổ Tử thêm phát bực.

Hổ Tử tựa hồ trở nên càng thêm tức giận, đầu lưỡi lập tức chui vào trong nhục huyệt.

Nhục huyệt Thịnh Dư sớm đã bị côn th*t của Hổ Tử thao mở, cho nên đầu lưỡi rất nhẹ nhàng tiến vào đến tận cùng bên trong nhất, thậm chí bờ môi Hổ Tử cũng nhét vào trong nhục huyệt.

Thịnh Dư cảm giác được giật mình, miệng Hổ Tử vậy mà cũng tiến vào trong huyệt thịt, huyệt thịt của anh chăm chú bao bọc bờ môi Hổ Tử.

Hổ Tử nhẹ nhàng mở ra miệng của mình, không cẩn thận khuếch trương nhục huyệt Thịnh Dư đến lớn hơn.

Thịnh Dư lộ ra vẻ mặt sợ hãi: "Ư... Không muốn... Miệng không thể cho vào... Hổ Tử... Ư a a a........."

Hổ Tử hút bên trong lỗ thịt, lực hút cường đại khiến Thịnh Dư toàn thân run rẩy, thật là khủng khiếp, hút nhiều như vậy, khiến anh cảm giác bụng của mình cũng xẹp xuống, dâm dịch từng cơn sóng liên tiếp mà tuôn ra, tất cả đều tiến vào trong miệng Hổ Tử.

Đầu lưỡi Hổ Tử tiếp tục vào sâu bên trong, đầu lưỡi của hắn vốn đã muốn dài hơn nhân loại hiện đại bình thường, đang cực lực xâm nhập, vậy mà đụng chạm đến tử cung Thịnh Dư, Thịnh Dư vạn phần hoảng sợ, con ngươi phóng đại mấy phần.

Bình luận

Truyện đang đọc