Dùng đầu lưỡi làm sạch nhục huyệt vừa thao xong/Nhét khoai vào trong nhục huyệt cho dã nhân ăn
Thám hiểm viên cũng có chút sợ hãi Hổ Tử, dù sao Hổ Tử nhân cao mã đại, anh ta vừa nhìn đã biết mình khẳng định đánh không lại, bất quá thấy Thịnh Dư có thể giao lưu cùng dã nhân này, sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt: "Thịnh tổng, anh không sao chứ."
"Tôi không sao, cậu chờ một lát, tôi sẽ trấn an Hổ Tử."
Nói xong, Thịnh Dư ôm đầu Hổ Tử hôn mấy cái, cố gắng dần dần để Hổ Tử bình tĩnh lại.
Hổ Tử dần dần thu lại vẻ mặt hung thần ác sát của mình, cúi đầu đáp lại nụ hôn của Thịnh Dư, hai người cứ như vậy không coi ai ra gì hôn.
Thám hiểm viên thấy cảnh này cũng bối rối, không ngờ rằng Thịnh Dư vậy mà cùng một dã nhân phát triển ra quan hệ mập mờ, bất quá dã nhân này ngược lại rất đẹp trai, cũng khó trách sẽ được coi trọng.
Hôn xong, cảm xúc của Hổ Tử đã tốt hơn nhiều, Thịnh Dư liền để thám hiểm viên ngồi xuống hảo hảo trò chuyện.
Thám hiểm viên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mắt thường có thể thấy anh ta gầy đi rất nhiều, ở trong rừng, anh ta chưa từng được ăn một bữa cơm no, trái lại Thịnh Dư còn giống như mập hơn, được dã nhân ôm vào trong ngực tỉ mỉ che chở.
Thịnh Dư nhìn thám hiểm viên hỏi: "Cậu đến đây như thế nào tới nơi này."
"Thịnh tổng lúc anh bị bệnh hôn mê, mấy người chúng tôi vốn định ra ngoài tìm đồ ăn, rồi sẽ tụ hợp trong hang động, nhưng trong rừng đột nhiên nổi lên sương mù, mấy người chúng tôi bị tách ra, đi tới đi lui, cũng không biết mình ở đâu."
Thịnh Dư còn tưởng rằng bọn họ bỏ rơi mình, thì ra không có, chỉ là bị chia cắt mà thôi.
Thám hiểm viên lại uyển chuyển hỏi thăm: "Thịnh tổng, anh cùng dã nhân này là chuyện gì xảy ra?"
"Là Hổ Tử đã cứu tôi, nếu không tôi đã sớm chết đói." Nói xong, Thịnh Dư lại quay đầu hôn Hổ Tử một ngụm, Hổ Tử được hôn trong lòng đắc ý.
Thám hiểm viên cười cười, tiếp theo lại hỏi: "Có gì ăn không, Đã lâu rồi tôi chưa ăn gì, sắp chết đói rồi."
Thịnh Dư cũng đói bụng, anh cầm lấy tay Hổ Tử đang đặt trên bụng của mình, Hổ Tử lập tức hiểu ý của anh.
Sau đó Hổ Tử ôm Thịnh Dư ra ngoài săn đêm, chỉ chốc lát sau, mang về con mồi hoa quả còn có khoai lang, chủng loại rất phong phú đầy đủ.
Thám hiểm viên cũng không lo quả có bẩn hay không, trực tiếp cầm lên gặm, ăn đến lang thôn hổ yết, về sau lại ăn thịt nướng và khoai nướng.
Thám hiểm viên cảm kích nhìn Thịnh Dư và Hổ Tử: "Thịnh tổng, chúng ta lúc nào thì rời khỏi khu rừng này."
"Qua một đoạn thời gian nữa đi." Ít nhất phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể rời khỏi nơi này.
Thám hiểm viên gật đầu, bởi vì đêm đã khuya, cho nên sớm cuộn tròn nghỉ ngơi trên đống cỏ khô.
Thịnh Dư bên này còn chưa ngủ, Hổ Tử vẫn luôn dùng ngón tay móc huyệt thịt của anh, nhục bổng cũng đã chống phía trên nhục huyệt, tùy thời đều chuẩn bị tiến vào chỗ sâu nhất.
Thịnh Dư trở ngại bên cạnh còn có người lạ, không muốn cùng Hổ Tử làm loại chuyện này, uốn éo mông né tránh, nhưng Hổ Tử không buông tha, hai bàn tay to chụp lấy mông của anh, sau đó dùng đại nhục bổng ma sát phía trên huyệt dâm.
Sau khi huyệt dâm đụng chạm đại nhục bổng, không ngừng chảy ra lên tao thủy, tựa hồ cũng rất muốn phải nhanh lên một chút ăn vào côn th*t.
Cuối cùng Thịnh Dư ỡm ờ chuẩn cho Hổ Tử nhét côn th*t vào.
côn th*t của Hổ Tử lập tức trượt vào bên trong lỗ thịt, thọt đến chỗ sâu nhất.
Hổ Tử cũng mảy may không biết kiềm chế, lập tức bắt đầu mạnh mẽ đâm thọc.
"Ư a... Hổ Tử... Chậm một chút... Ư a có người..." Thịnh Dư hết sức khắc chế tiếng rên rỉ của mình, không muốn để cho thám hiểm viên bên cạnh nghe được.
Mà Hổ Tử thì không chút kiêng kỵ dùng côn th*t ma sát lỗ thịt, mỗi lần sâu sắc đâm vào, đều sẽ phát ra tiếng va chạm mãnh liệt, nhục thể ba ba ba âm thanh bên trong huyệt động rất là vang dội, âm thanh lớn như vậy làm sao có thể không đánh thức người, thám hiểm viên căn bản là không ngủ được, nhưng anh ta cũng không dám mở mắt, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy gì.
"A a a a... Hổ Tử... Không muốn mạnh như thế... Ah a a......" Ngay lúc đầu Thịnh Dư còn có thể khắc chế bản thân một chút, thế nhưng về sau không cách nào tiếp tục kiềm chế, tiếng rên rỉ cũng càng lúc càng lớn, đứng cách năm mét cũng có thể nghe được tiếng gào dâm đãng của anh.
Thịnh Dư dần dần trầm mê trong nhục dục: "Ư a a... Hổ Tử thật tuyệt...... Đúng a... côn th*t thật lớn... A a thật lớn......"
Lỗ thịt của Thịnh Dư chăm chú cắn chặt côn th*t Hổ Tử, thẳng đến khi Hổ Tử bắn toàn bộ tinh dịch vào trong tử cung.
Thịnh Dư cũng đồng thời xuất tinh theo, một dòng tinh dịch màu ngà sữa phun lên cơ bụng Hổ Tử.
Hổ Tử đem côn th*t của mình rút ra, sau đó cúi đầu, ngậm mút côn th*t nhỏ của Thịnh Dư, hút hết tinh dịch còn sót lại côn th*t.
Thịnh Dư nằm đó, giơ chân lên gác trên vai Hổ Tử, để Hổ Tử dùng môi lưỡi giúp anh dọn dẹp dâm dịch ở hạ thể: "Ưm...... Hổ Tử...... Phía dưới a...... Phía dưới ngứa......"
Hổ Tử nghe rõ, lúc này buông ra côn th*t nhỏ, đi liếm tiểu huyệt.
Nhục huyệt bị hắn thao đến không thể khép lại, nhìn qua tựa như là một lỗ đen nhỏ tròn trịa, bên trong động không ngừng tuôn ra tinh dịch màu ngà sữa, đây đều là do Hổ Tử bắn vào bên trong, Hổ Tử không chút ngần ngại giúp đỡ Thịnh Dư liếm sạch sẽ.
Thịnh Dư đặt tay lên đầu Hổ Tử nhẹ nhàng vuốt ve: "Ưm... Hổ Tử..."
Mỗi khi bọn họ làm xong, Hổ Tử đều sẽ dùng đầu lưỡi giúp anh dọn dẹp sạch sẽ hạ thể, điểm này chỉ sợ không có bao nhiêu nam nhân có thể làm được, đây cũng là nguyên nhân Thịnh Dư thích Hổ Tử đến như vậy, mặc dù Hổ Tử nhìn qua tương đối dã man thô lỗ, nhưng cũng có thời điểm cẩn thận.
Thịnh Dư cảm giác là mình may mắn, đi lạc trong rừng rậm, chẳng những không mất mạng, còn nhặt được một bạn trai tốt như vậy, anh thật quá may mắn.
Hổ Tử từng chút từng chút liếm láp lấy hạ thể của anh, giúp hai cái huyệt của anh đều liếm sạch sẽ, Thịnh Dư cảm giác có chút buồn ngủ: "Hổ Tử... Đủ rồi... Ưm......"
Hổ Tử còn chưa muốn ngừng, Thịnh Dư biết hắn rất quật cường, không tiếp tục thuyết phục, nhắm mắt lại trực tiếp ngủ.
Trời còn chưa tảng sáng, thám hiểm viên kia đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy dã nhân đang chui đầu vào dưới hông Thịnh Dư, đang liếm láp thứ gì đó, đồng thời phát ra tiếng vang rất lớn.
Hổ Tử cũng không biết đã liếm bao lâu, Thịnh Dư mơ mơ màng màng cảm giác có chút khó chịu, xoay người muốn né tránh, nhưng sau khi anh lật người qua, Hổ Tử đẩy mông của anh ra tiếp tục liếm, có thể nhìn ra được Hổ Tử thật sự rất thích hai nhục huyệt của Thịnh Dư.
Hổ Tử phát giác được có người đang nhìn trộm, quay đầu lại, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía thám hiểm viên.
Thám hiểm viên bị ánh mắt như mãnh thú của hắn làm cho giật nảy mình, vội vàng dời ánh mắt.
Hổ Tử quay đầu lại, tiếp tục chôn mặt trong mông đít của Thịnh Dư, đầu lưỡi chăm chỉ không ngừng liếm láp trên cúc huyệt, mỗi một phiến nếp gấp đều liếm cho sưng đỏ, như là đóa hoa nở rộ, sau khi liếm xong, sẽ còn mút vào, đem dịch ruột non bên trong đều cho hút ra.
Thám hiểm viên lần đầu tiên nhìn thấy người cùng giới làm loại chuyện này, anh ta rất không hiểu lỗ đít đến cùng có gì tốt mà liếm, chỗ kia rõ ràng bẩn như vậy, sao có thể liếm được chứ, nhưng trên thực tế từ biểu hiện của Hổ Tử, lỗ đít chính là thật đáng để liếm, quả thực yêu thích không bỏ được.
Ngay trước khi Thịnh Dư chuẩn bị tỉnh lại, Hổ Tử mới cuống quít ngẩng đầu, sau đó ôm Thịnh Dư nằm trên cỏ khô, giả vờ ra vẻ chuyện gì cũng chưa từng làm.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thám hiểm viên thật đúng là không tin một dã nhân nguyên lai cũng có nhiều thủ đoạn như vậy.
Thịnh Dư tỉnh lại, cảm giác mông của mình nóng bỏng, giống như là bị ma sát quá độ, không cần sờ cũng biết khẳng định đã sưng lên.
Thịnh Dư buồn bực lên tiếng, chất vấn Hổ Tử: "Hổ Tử, anh liếm bao lâu..."
Hổ Tử vô tội nhìn anh, giống như đang nói, hắn cũng không có liếm bao lâu, nhưng mà có quỷ mới tin hắn.
Thịnh Dư tựa trong ngực Hổ Tử nghỉ ngơi ròng rã nửa giờ, mới miễn cưỡng đứng lên.
Thám hiểm viên đang nướng khoai, nhìn thấy Thịnh Dư đã tỉnh, đưa qua khoai lang đã nướng chín.
Hổ Tử một tay đoạt lại khoai lang, hắn muốn tự tay cho Thịnh Dư ăn, tính chiếm hữu cực cao.
Sau khi thám hiểm viên ăn no, lấy ra dụng cụ trong túi của mình, sửa chữa, nếu sửa được, như vậy bọn họ có thể càng nhanh ra khỏi rừng rậm.
Thám hiểm viên ở chỗ này sửa chữa dụng cụ, Thịnh Dư cùng Hổ Tử ở bên kia lại không biết xấu hổ không biết thẹn.
Hổ Tử giống như một con sư tử lớn đang động dục, thời thời khắc khắc đều muốn, mà bản thân Thịnh Dư bản thân cũng rất dâm đãng, cho nên không có cách nào từ chối Hổ Tử, cuối cùng luôn luôn ỡm ờ đáp ứng.
Hổ Tử còn chưa ăn gì, chỉ muốn ăn mật dịch trong nhục huyệt của Thịnh Dư, đối với đồ ăn khác hắn cũng không có chút hứng thú nào.
Thế nhưng không ăn thì làm sao được, không thể đói chết, thế là Thịnh Dư lột vỏ khoai lang, sau đó ngay trước mặt Hổ Tử nhét vào trong nhục huyệt của mình.
"A......" Thịnh Dư từng chút một đẩy khoai lang vào trong nhục huyệt của mình, củ khoai lang tuyệt không nhỏ, cho nên ăn có chút tốn sức.
Hổ Tử ghé vào dưới hông Thịnh Dư, không chớp mắt nhìn chằm chằm nhục huyệt Thịnh Dư, tận mắt nhìn nhục huyệt nuốt khoai lang như thế nào.
Bởi vì có dâm dịch bôi trơn, cho nên tiến vào coi như thuận lợi, chưa từng xuất hiện tình huống bị kẹp lại.
Sau khi nhét vào, thịnh dư đem mông của mình hạ thấp xuống, ngồi trên mặt Hổ Tử, tự mình dùng nhục huyệt cho Hổ Tử ăn khoai lang.
Hổ Tử đã kích động há mồm chờ ăn.
Thám hiểm viên bên kia căn bản không dám nhìn tình huống bên này như thế nào, anh ta sợ dã nhân sẽ đột nhiên nổi giận, xông đến đánh người, cho nên anh ta chỉ nghe được một chút âm thanh dâm đãng, không nghĩ tới là âm thanh rên rỉ kiều mị của Thịnh tổng.
"Ưm...... Hổ Tử... Cho anh ăn khoai lang...... Ư a......" Thịnh Dư đem nhục huyệt của mình đặt trên cánh môi Hổ Tử, thẳng đến hoàn toàn dán vào.
Hổ Tử cắn xuống một phần nhỏ nhô bên ngoài nhục huyệt ăn hết.