Sau khi thử mấy lần mà thấy không có tác dụng, Thịnh Dư đành thỏa hiệp, đặt mông trên mặt Hổ Tử, không nhúc nhích, chỉ có thể thở dốc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Hổ Tử đầu lưỡi còn đang tùy tiện mà phun trào bên trong tràng đạo, Thịnh Dư thậm chí có thể nghe được đầu lưỡi quấy tràng đạo phát ra âm thanh, ưm, quá dâm đãng, thật sự là quá dâm đãng, Thịnh Dư cũng không biết từ lúc nào mà mình trở nên dâm đãng như thế, thế mà chủ động để một dã nhân dùng đầu lưỡi đâm cúc huyệt, chỗ kia rõ ràng bẩn như vậy, chính anh cũng ghét bỏ.
Mà Hổ Tử lại không chút nào ghét bỏ, ngược lại còn đặc biệt thích liếm, hung hăng liếm láp bên trong tràng đạo, hoàn toàn không cảm thấy bên trong bẩn.
"Ha...... Hổ Tử... Đừng liếm nữa... Rất bẩn...... Ư a...... Không muốn......" Thịnh Dư hối hận, lẽ ra không nên nói cho Hổ Tử, để hắn đem đầu lưỡi cắm vào bên trong cúc huyệt của mình, anh quá xấu, vậy mà dạy Hổ Tử làm loại chuyện này.
Thịnh Dư lại kịch liệt phản kháng: "Hổ Tử...... A a... Nơi này rất bẩn đừng liếm nữa.. A a...... Đừng liếm... A ha..."
Anh thực sự quá xấu, dạy Hổ Tử liếm nơi bẩn như thế của mình, quá xấu.
Thịnh Dư nửa người trên nằm rạp trên mặt đất, nửa người dưới vẫn ngồi trên mặt Hổ Tử, anh bò về phía trước, muốn trốn thoát từ nơi này.
Động tác nằm xuống của Thịnh Dư, khiến huyệt thịt nhỏ bé trước mặt của anh hoàn toàn dính chặt vào sống mũi Hồ Tử, âm đế mẫn cảm cọ lấy mũi Hổ Tử, sảng đến tay mềm chân nhũn ra, sức lực để bò cũng không có.
Thịnh Dư tê liệt ngã xuống trên mặt đất, dưới háng của anh ép chặt vào mặt Hổ Tử.
Không biết qua bao lâu, Hổ Tử mới đem đầu lưỡi của mình rút ra.
Mà giờ khắc này Thịnh Dư đã sảng đến sắp ngất đi, trong đầu một mảnh bột nhão, cũng không biết phải suy nghĩ thế nào.
Hổ Tử nhìn Thịnh Dư đang choáng váng, ôm anh từ dưới đất, đặt ở trong ngực, ôm thật chặt như thể anh là báu vật quý hiếm, còn tri kỷ cho Thịnh Dư uống chút nước.
Thịnh Dư uống nước xong chậm rãi hồi thần, trên mặt anh một mảnh ửng hồng, xấu hổ nói với Hổ Tử: "Hổ Tử, lần sau đừng liếm đằng sau, thật bẩn, nơi đó là nơi bài tiết, không thể liếm."
Thịnh Dư cảm thấy mình rất xấu, vậy mà dẫn dụ Hổ Tử đơn thuần liếm nơi bẩn như vậy, mặc dù anh thì rất sướng rồi, nhưng loại chuyện này vẫn không thể lại để cho Hổ Tử làm, người bình thường hẳn là cũng sẽ không nguyện ý liếm lỗ bài tiết của người khác, quá ô uế.
Hổ Tử không cảm thấy bẩn, còn cảm thấy rất thơm, trên người Thịnh Dư, không có chỗ là không thơm, dù sao hắn đều thích.
Hổ Tử dùng cặp mắt sáng tỏ nóng bỏng nhìn chằm chằm Thịnh Dư, trên mặt còn nở nụ cười.
Thịnh Dư biết hắn nghe không hiểu mình nói, nghĩ thầm Hổ Tử quá đơn thuần, nếu như bị những người khác bắt đi thì làm sao bây giờ.
Thịnh Dư phát giác mình càng ngày càng thích Hổ Tử, anh giơ tay lên ôm cổ Hổ Tử, chủ động lên môi Hổ Tử.
Hổ Tử nhãn tình sáng lên, càng vui vẻ hơn.
Hổ Tử đã một mình sống trong cánh rừng này nhiều năm, kỳ thật trong cánh rừng này còn có dã nhân khác, nhưng Hổ Tử cùng bọn họ không hợp nhau, cho nên đều là độc lai độc vãng, cô độc đã quen, Thịnh Dư xuất hiện, khiến Hổ Tử cảm giác sinh hoạt trở nên tốt đẹp hơn cũng càng phong phú.
Hổ Tử muốn giữ Thịnh Dư vĩnh viễn bên cạnh mình, nhưng hắn không biết phải dùng biện pháp gì để giữ người, chỉ biết là phải luôn nhìn Thịnh Dư, không cho phép Thịnh Dư chạy loạn, nếu Thịnh Dư muốn rời đi, hắn sẽ dùng cách trói con mồi, trói Thịnh Dư lại, không cho chạy loạn.
Hổ Tử muốn giữ Thịnh Dư trong vùng rừng rậm này, mà Thịnh Dư lại muốn đưa Hổ Tử về nhà, mặc dù Hổ Tử sống bên trong khi rừng này cũng rất tốt, nhưng nơi này giấu giếm nguy cơ, mà Hổ Tử vẫn luôn ăn thịt sống, như vậy không tốt cho thân thể, trở lại hiện đại, Thịnh Dư cam đoan có thể cho Hổ Tử cuộc sống thoải mái hơn, anh có thể cho Hổ Tử mua một trang viên, để Hổ Tử ở bên trong, cũng giống như ở trong rừng vậy.
Thịnh Dư giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hổ Tử: "Hổ Tử, cùng tôi trở về có được không?"
Thịnh là thật sự muốn đưa Hổ Tử cho về nhà.
Mặc dù Thịnh Dư không biết Hổ Tử xen mình làm gì, nhưng anh đã thích Hổ Tử, anh sẽ không bỏ Hổ Tử một mình ở nơi này.
Hổ Tử không nói chuyện, lẳng lặng mà nhìn biểu cảm của Thịnh Dư, cố gắng hiểu được điều gì đó từ vẻ mặt của Thịnh Dư.
Hiện tại bọn họ vẫn là ngôn ngữ không thông, thật nhiều thứ Hổ Tử nghe không hiểu, Thịnh Dư đành phải không nghĩ chuyện này nữa, trước tiên dạy Hổ Tử nói ngôn ngữ nhân loại mới quan trọng.
Thịnh Dư nghiêng đầu tựa trong lồng ngực rộng lớn của Hổ Tử, đặc biệt ấm áp, xem như không châm lửa cũng cảm thấy thật ấm áp.
côn th*t dưới chân Hổ Tử vẫn nóng hổi, vẫn luôn cứng rắn.
Thịnh Dư đưa tay sờ lên côn th*t của Hổ Tử, phi thường tráng kiện, dài mấy chục centimet, côn th*t của anh trọn vẹn chỉ bằng một nửa, cây thịt to như thế, không biết vì sao có lực hấp dẫn rất mạnh với Thịnh Dư.
Trước đó Thịnh Dư còn ghét bỏ đồ chơi này sao lại lớn như thế, hiện tại anh muốn hảo hảo nếm thử đại nhục bổng này.
Thịnh Dư cúi đầu, hé miệng ngậm lấy côn th*t của Hổ Tử, bởi vì quá lớn, anh há miệng mở đến cực hạn, cũng chỉ có thể ngậm lấy quy đầu Hổ Tử, một đoạn thật lớn phía dưới cũng không có cách nào nuốt vào: "Ưm... Thật lớn... Ăn ngon......"
Hổ Tử lúc đầu hơi kinh ngạc, nhưng sau đó cảm giác được rất thoải mái, vẻ mặt cũng trở nên hưởng thụ.
Thịnh Dư say mê ăn côn th*t của Hổ Tử, nếu là trước kia, có người dám đem tiểu đồ chơi nhét vào miệng trong của anh, anh khẳng định sẽ đánh người kia đến nhập viện, côn th*t cũng nhất định phải cắt đi, hiện tại anh vậy mà chủ động ăn côn th*t, còn cảm thấy ăn tất ngon rất hưởng thụ, khi ăn côn th*t của Hổ Tử, anh còn nhịn không được dâm lắc lắc động mông, hai tao động phía dưới cũng bắt đầu bài tiết dâm dịch.
Hổ Tử nhìn về phía Thịnh Dư đang lắc mông mà nuốt nước miếng, hắn cũng muốn ăn nhục huyệt mỹ vị và côn th*t nhỏ của Thịnh Dư, thật sự rất muốn ăn rất muốn ăn...
Hổ Tử mê muội mà nhìn Thịnh Dư đung đưa mông, cuối cùng nhịn không được, ôm lấy mông Thịnh Dư.
Thịnh Dư còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hổ Tử treo ngược ôm lên, giờ phút này mông của anh hướng lên trên, trong miệng còn ăn đại kê ba của Hổ Tử, còn không đợi anh hoàn toàn kịp phản ứng, miệng rộng của Hổ Tử đã áp vào phía trên huyệt dâm của anh, đói khát mút vào huyệt dâm.
"Hổ Tử... Ưm... Ư a a..." Trong miệng Thịnh Dư vẫn còn nhét côn th*t, nói chuyện cũng ấp úng.
Hổ Tử bưng lấy mông lớn của Thịnh Dư, điên cuồng mút liếm tiểu huyệt xinh đẹp, thơm quá, hắn rất thích, Hổ Tử cũng không biết tại sao mình lại thích như thế, nhưng chính là thích đến không thể ngừng được.
Hổ Tử đã học được luồn đầu lưỡi vào trong huyệt, hắn thử nghiệm đem đầu lưỡi của mình ngả vào trong tao huyệt của Thịnh Dư, sau khi dùng đầu lưỡi mở ra múi thịt, có thể nhìn thấy lỗ thịt nhỏ phấn nộn, lỗ thịt nhỏ trông vô cùng xinh đẹp, màu sắc cũng đặc biệt tươi non, còn vừa đóng vừa mở, giống như là đang cố ý câu dẫn.
Hổ Tử duỗi dài đầu lưỡi của mình đâm vào.
Nhục huyệt bất thình lình ăn đầu lưỡi, kích động bài tiết ra mật dịch.
Hổ Tử nuốt mấy ngụm, ăn hết mật dịch nhục huyệt phun ra, quá thơm, vừa mê vừa say, Hổ Tử lần đầu tiên ăn vào chất lỏng ngọt như vậy, động tác mút vào cũng dừng lại không được.
"Ưm a......" Thịnh Dư có thể cảm nhận được lực hút cường đại của Hổ Tử, không bao lâu huyệt thịt của anh đã bị hút nóng bỏng, rất nhanh liền sung huyết, trở nên càng thêm đầy đặn nhiều chất lỏng, nhìn xem cũng càng gợi cảm.
Hổ Tử si mê ngửi ngửi liếm mút...... Sau khi đã ăn xong nhục huyệt, vẫn không quên vào xem tiểu cúc hoa đằng sau bị vắng vẻ, còn có côn th*t nhỏ trước mặt, đầu lưỡi lớn của Hổ Tử từ phía trước liếm đến đằng sau, lại từ đằng sau liếm đến phía trước, đem hạ thể của Thịnh Dư mỗi một góc đều liếm đến.