TỔNG GIÁM ĐỐC ĐỘC ÁC TUYỆT TÌNH

Trong lúc lộn xộn, vừa rồi hắn thở một hơi khói kia, làm tóc bay khỏi gương mặt cô, con mắt trong suốt lấp lánh trong lúc lơ đãng lộ ra.

May là, trong xe tối tăm, khiến hắn không thể nhìn thấy dung mạo cô, nhưng con mắt lấp trong suốt lấp lánh đột nhiên hiện ra kia làm hắn nửa giây giật mình, con mắt đen sâu thẳm nhắm lại, môi của hắn đã phủ lên môi cô – –

Dùng tư thái của một người đàn ông chinh phục một người phụ nữ;

Dùng tư thái của người thống giữ đùa bỡn người bị thống giữ;

Dùng tư thái của một ác ma chiếm hữu một thiên sứ;

Thậm, là dùng tư thái của một người báo thù.....

Môi của hắn bá đạo mà chiếm lấy đôi môi ngọt ngào đang run rẩy của cô, giống nụ hôn của ba năm trước đây, hắn luôn hành động bất ngờ lúc cô không kịp phòng bị mà xâm chiếm nơi cánh môi yếu ớt của cô.

Tường Vi kinh hãi, đêm nay, tiên sinh vậy mà hôn cô hai lần! Nhưng may mắn chính là, lần này tiên sinh không nhả khói vào miệng cô, ngược lại..... “A.....”

Hắn điên cuồng mà thỏa sức mút cắn đôi môi của cô, cường độ khiến cô hơi đau đau, cô muốn chùn bước, tiếc rằng căn bản không thể thoát khỏi kìm kẹp của hắn, mãi cho đến – –

“A – – ”

Cô kêu to một tiếng!

Dường như cảm nhận được mùi vị máu tanh, từ khóe môi cô chảy ra.

Đau nhói kia làm tê liệt dây thần kinh cô, một giây trước cô còn gần như chìm hơi thở thuộc về riêng hắn, một giây sau đó hắn liền dễ dàng mà cắn nát cánh môi yêu ớt của cô!

“Gâu gâu!” Tiểu Khả Liên nhạy cảm cũng đã nhận ra, nhưng nó yếu đuối bất lực chỉ có thể run rẩy kêu lên trong ngực Tường Vi.

Trong bóng tối, con mắt sắc bén hơi lóe lên, cảm nhận được mùi vị máu nơi khóe môi cô, hắn vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm, vừa lòng mà mút lấy cánh môi cô, sau đó, đưa điếu thuốc trên tay lên miệng, hung hăng hút một ngụm, thong dong nhả ra một đám khói trắng.

Sau đó, mở nút khóa trung tâm, cửa xe 'cạch' một tiếng mở ra.

“Xuống xe.” Tiếng nói khàn khàn vang vọng trong xe, không có một chút độ ấm.

Tường Vi nén nhịn đau nhức ở khóe môi, hơi cúi người, ôm Tiểu Khả Liên mà hoảng loạn bước ra khỏi xe.

Khi đôi chân trần vừa dẫm lên mặt đất lạnh buốt, thì gió đêm thổi tới, thân thể mỏng manh không khỏi rùng mình một cái, lúc này mới chợt tự phát giác rằng chân mình dơ bẩn đã làm bẩn chiếc xe đắt tiền của tiên sinh.

Đứng bên cạnh xe, Tường Vi cúi đầu, câu nói tràn ngập áy náy: “Thật xin lổi..... Làm bẩn xe của ngài.”

Lông mày nhíu lại, con mắt hắn hiện lên một tia nghiền ngẫm, sau khi hắn cắn nát môi cô, nhưng cô vẫn đứng đó nói xin lỗi hắn!

Trong bóng tối ngưng mắt nhìn chằm chằm hình dáng khái quát của cô, sau một lúc lâu, giọng nói từ tính trầm thấp chậm rãi nói – –

“Nhớ kỹ mùi vị này.”

Hắn muốn cô nhớ kỹ mùi vị máu tanh, nụ hôn này, mới chỉ là bắt đầu thôi.

Sau đó, 'cạch' một tiếng, cửa xe tự động đóng lại, bánh xe lướt trên mặt đất, quay ngoặt một cái hướng về phía đường cũ mà đi xa....

Thân thể Tường Vi cô độc đứng thẳng, một tay ôm Tiểu Khả Liên, tay còn lại không kìm được lướt nhẹ qua bờ môi vừa bị hắn hôn, sau đó là tiếng thở dài trầm thấp lượn vòng trong màn đêm.

Hai bên trái phải cây cối được cắt tỉa chỉnh chu, trên bầu trời điểm sáng lập lòe, cô không khỏi nhó tới đêm năm cô mười ba tuổi đó, nhếch nhác như vậy gặp tiên sinh tại bể bơi, đêm hôm nay.... Ngài ấy nói, nhớ kỹ vị bị này.

Là mùi vị nào?

Trong lòng chảy ra một dòng nghi hoặc, mang theo chút bất an, trong đầu nhớ lại đôi mắt giống như con báo của tiên sinh, tiên sinh...... Đến cùng là người như thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc