TỔNG GIÁM ĐỐC, PHU NHÂN CHẠY RỒI

"Không cần, buông tôi ra!" Trong một căn phòng nào đó của tòa biệt thự Âu Dương truyền ra tiếng rống to kiềm nén của một tiếng cô gái, làm cho những người hầu bên ngoài lưỡng lự không dám đến gần, bên trong phòng trang trí rất xa hoa, lắp đặt thiết bị tinh xảo, giờ phút này trên giường lớn đôi nam nữ đang dây dưa đấu sức xem xem cuối cùng người nào tanhg.

"Đã đưa tới cửa rồi, vì sao còn muốn tôi thả ra?" Âu Dương Lãnh nhìn cô gái bất khuất dưới thân mình cười khẽ, vẻ mặt đầy ý cười tà ác, đáng tiếc nụ cười ấy không biểu đạt trong mắt, khiến cho ánh mắt to tròn của cô gái dưới người ngấn nước.

"Anh. . . Khốn kiếp!" Vu Thiện bị tức giận không nhẹ, trên dưới bộ ngực phập phồng chạm vào cánh tay anh đang áp chế, khiến đôi mắt Âu Dương Lãnh nheo lại, cô quả nhiên trời sanh là báu vật, bản thân mình cũng chỉ cảm thấy cô thú vị mà thôi.

"Cô tức giận thật đẹp!" Giờ phút này cô ở dưới thân mình, đôi mắt quyến rũ kín đáo, bởi vì tức giận làm hai gò má cô ửng đỏ, khiến anh rất muốn hôn lên, nhưng mà bây giờ không phải lúc!

"Cút ngay, không cho phép đụng tôi!" Vu Thiện bị chọc tức, căn bản không biết bộ dạng của mình hấp dẫn anh đến cỡ nào, chỉ một lòng muốn rời khỏi lồng ngực của người này, chỉ cần nghĩ đến mình bị ba thiết kế, đưa chính mình lên trên giường của anh, cô cảm thấy tức, tại sao mình phải bị bọn họ định đoạt!

"Bây giờ đã quá muộn rồi?" Âu Dương Lãnh nhìn cô, nhếch miệng, lại gần môi cô: "Tại sao không đồng ý hôn sự?"

"Anh. . . . Không nên tới gần!" Trong lòng Vu Thiện luống cuống, chưa từng có một người đàn ông dám dựa vào gần mình như vậy, mà trái tim của mình có cảm giác giống như sắp nhảy ra, khiến cô càng tức giận hơn! Tại sao cô có thể có cảm giác với tên đàn ông ác ma này!

"Thiện nhi! Một cái tên rất hay." Trầm thấp đọc tên của cô, anh nhớ mẹ của cô thích gọi cô như vậy, giọng nói có sự kiêu ngạo của người làm mẹ, mà anh cũng cảm thấy vào lúc mình kêu nhũ danh của cô thì thân thể cô run một cái.

"Không được gọi tôi như vậy!" Vu Thiện càng thêm dùng sức giãy giụa, lại bị anh hai ba cái liền hóa giải, mà cả người cô một chút hơi sức cũng không còn, hơi thở không ổn thở dốc.

"Thiện nhi! Cần gì lãng phí hơi sức như thế? Ba cô bảo cô đến tìm tôi, không phải là sai cô phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi sao?" Âu Dương Lãnh không buông cô ra, vẫn tiếp tục áp chế, đối với cô trợn mắt giống như không nhìn thấy.

"Anh cố ý?" Vu Thiện không tốt lành gì hỏi, anh và ba hợp lại sao? Tại sao có thể? Đáy mắt cô thoáng qua bi thương, chẳng lẽ lời đồn đãi trong công ty ba là thật?

"Giao cô cho tôi." Âu Dương Lãnh bá đạo ra lệnh, nhìn thẳng người con gái dưới thân, vẻ bất khuất trên mặt cô gây nên hứng thú của anh, vốn chỉ là muốn biết cô biết bị ba lợi dụng thì sẽ có phản ứng gì, nhưng bây giờ không thể thỏa mãn anh, anh muốn thưởng thức cô.

"Không, không thể!" Vẻ mặt anh thay đổi như thế nào? Đôi mắt đều biến sắc, nhìn dáng vẻ của anh không phải là muốn hôn mình chứ? Làm thế nào đây? Cô nhất thời luống cuống, gương mặt trắng bệch.

"Wow, để cho tôi nếm thử một chút mùi vị của cô." Lúc lại gần cô, trong mũi ngửi được hơi thở thơm ngát của người con gái trên người cô thoang thoảng, đó là một mùi vị rất êm dịu, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, anh không vui, trong lòng kêu gào, muốn mình trừng phạt cô, mà anh cũng đã làm rồi, thừa dịp lúc cô còn muốn kháng nghị, che lại tất cả lời nói của cô, xâm lược tất cả ngọt ngào của cô.

"Không. . . . Ưh!" Anh ta không thể đối với mình như vậy, huống chi cô vốn không biết anh, đúng là ba ba đã không để ý đến nguyện vọng của mình, đưa mình đến nơi này, cô không thể thỏa hiệp! Nhưng hơi thở của anh đã làm cho lý trí chính mình toàn bộ tan rã, để cho cô vốn không có hơi sức phản kháng, chỉ có thể đi trầm luân cùng anh.

"Xem nào, biết điều rồi đấy." Giọng cười yếu ớt trầm thấp vang bên tai cô, làm cho lý trí của cô thu hồi lại, nghĩ đến việc anh ta vừa mới làm với mình, gương mặt đỏ lên, tại sao mình có thể trầm luân trong kỹ thuật hôn của anh ta vậy chứ!

"Cút ngay." Rốt cuộc thu hồi giọng nói của mình, cô tức giận muốn đánh người, lại phát giác mình không thể động đậy, lúc này mới phát hiện ra, mình bị anh trói lại! Trời ơi, đây là tư thế gì thế!

"Sao còn cay cú như vậy chứ, muốn mưu sát chồng sao?" Âu Dương Lãnh mặc dù giọng nói mang theo ý cười, nhưng động tác của anh lại không hợp với giọng nói, động tác nguy hiểm, bàn tay cũng đặt trên cần cổ cô, giống như lúc nào cũng có thể sẽ tự tay giết cô.

"Anh muốn gì?" Cô khẩn trương nuốt nước miếng dưới ánh mắt lãnh lẽo của anh, cô biết anh nhất định sẽ giết mình, hoảng sợ nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt mình vốn không dám thở.

"Ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân của tập đoàn Âu Dương." Nếu như không phải vì ứng phó với ông nội, chặn lại miệng của ông nội thì anh ra thủ đoạn này sao? Mà mình nghĩ đến trước tiên là cô.

"Đừng có mơ! Tôi không lấy." Vu Thiện tức giận muốn giãy giụa, bất đắc dĩ bị trói chặt quá làm cô không thể giãy dụa thoát ra, không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng cự tuyệt.

"Cũng không phải do cô, ngoan ngoãn ở chỗ này đi." Nói xong rời phòng, mặc cho cô kêu gào.

"Anh đi đâu vậy? Mau cởi trói cho tôi, nếu không thì anh cứ đợi mà coi!" Vu Thiện tức miệng mắng to, anh lại có thể bỏ lại mình ở nơi này!

Bây giờ anh không rãnh để ý tới cô, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đi tới cửa, thím Lan vừa lúc mở cửa, người đến là một người đàn ông cao lớn cường tráng làm cho gương mặt đẹp trai của anh thoáng chốc tươi cười .

"Lãnh, cậu để cho tôi đợi rất lâu rồi!" Người đàn ông cười tươi giống như ánh mặt trời, khỏi phải bàn so với nụ cười xấu xa của Âu Dương Lãnh, ánh mặt trời khỏe mạnh, chỉ là trong mắt của anh không có ít đi nụ cười.

"Thời gian này đối với cậu mà nói không coi là nhiều." Dẫn đầu xoay người mang anh đi lên phòng khách lầu hai phòng khách, khi đi ngang qua phòng của anh ở lầu hai thì vẫn như cũ nghe được tiếng Vu Thiện nhục mạ mình, nhưng anh mắt điếc tai ngơ.

"Lãnh, cô ấy là ai vậy? Sao lại ở trong phòng cậu, lại còn dám mắng cậu?" Người đàn ông mở cửa phòng ra, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nằm trên giường, không nhúc nhích mắng Âu Dương Lãnh, gò má ửng đỏ tăng thêm phần xinh đẹp.

"Âu Dương Lãnh, anh mau cởi trói cho tôi!" Nhìn thấy anh và một người đàn ông xuất hiện, mặt cô ửng đỏ, ánh mắt người đàn ông này không chút khách khí nhìn cô, giống như mình là người sao Hỏa.

"Ngoan một chút đi, cô gái." Không nhìn thấy đôi mắt cô đỏ, thúc người đàn ông tránh ra, đi đến phòng khách bên kia, bị cô vé lên ** vẫn còn bị bỏng, nhưng anh không nghĩ đoạt lấy cô nhanh như thế, trước hết để cho cô nếm chút đau khổ.

"Anh. . . Trở lại!" Thân thể của cô bị trói, cả người trừ đầu ra thì toàn thân cũng bị chăn bao trùm, trừ miệng ba có thể nói chuyện bên ngoài, toàn thân không thể động đậy! Nhìn anh rời đi, mình thật sự ở lại chỗ này sao? Làm thế nào đây? Nước mắt cô theo gương mặt chảy xuống, nhưng cô cứng rắn chịu đựng, cô tự nói với mình, nhất định phải thoát khỏi khuất nhục này!

"Lãnh, có chuyện gì xảy ra?" Người đàn ông tên Hà Tường hỏi, vừa đi theo Âu Dương Lãnh đi tới phòng khách, hôm nay anh cố ý chạy về chính là muốn thương lượng với Lãnh một ít chuyện, nhưng không nghĩ đến Lãnh lại giấu một cô gái trong nhà! Là cô gái dạng gì mà đáng giá đến độ Lãnh hao phí thời gian công sức lớn như vậy nhốt cô?

Bình luận

Truyện đang đọc