TỔNG GIÁM ĐỐC, PHU NHÂN CHẠY RỒI

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Ông nội, bảo con tới làm gì ạ?” Âu Dương Lãnh kéo Vu Thiện ngồi xuống trước mặt Âu Dương Thiên, tư thế dáng điệu ưu nhã rất giống một con báo đang nhe nanh, Vu Thiện ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Âu Dương Lãnh, đối mặt với tầm mắt sắc bén của Âu Dương Thiên, không hề sợ hãi chút nào. lqdon

“Nghiệt tử? Làm tổng giám đốc không làm, chạy đi làm lão đại bang Lãnh Thiên gì đó! Vậy là sao!” Âu Dương Thiên ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ thấp giọng gào thét, cây gậy trên tay không ngừng nện xuống.

“Ông nội, đây xem như là dạy dỗ cháu?” Âu Dương Lãnh nhướng mày, liếc nhìn vẻ mặt hiếm khi tức giận của Âu Dương Thiên, trong lòng như có dòng nước ấm chảy ra. Không thể ngờ anh không phải là người nhà Âu Dương, Âu Dương Thiên vẫn quan tâm mình như vậy.

“Con mau vứt bỏ vị trí đó đi, tới tập đoàn Âu Dương làm việc!” Âu Dương Thiên có phần không được tự nhiên, Âu Dương Lãnh là ông ta nhìn anh lớn lên, mặc dù không ngờ anh không phải là người nhà Âu Dương, nhưng dù sao cũng là ông cháu ở chung ba mươi năm, lập tức vứt bỏ, ông ta không làm được.

“Ông nội, xin lỗi, tha thứ cháu không thể.” Âu Dương Lãnh lấy lại bộ dạng lạnh lùng lúc trước, ánh mắt sắc bén nhìn Âu Dương Thiên: “Phải cẩn thận người bên cạnh ông.”

“Nghiệt tử! Ngay cả lời ông nội mà cũng không nghe à!” Nhà Âu Dương ở thành phố S mấy đời đều buôn bán, chưa từng đi sai bước nhầm đường, nhất là giao thiệp với hắc đạo, đó là chuyên mua bán súng ống đạn dược cùng vận chuyển trái phép ma túy, là các hoạt động bất hợp pháp.

“Ông nội đừng quên, cháu đã không còn là người nhà Âu Dương nữa, lời của ông để nói với người cháu kia đi.” Âu Dương Lãnh đứng lên kéo Vu Thiện định rời đi, nếu như Âu Dương Thiên nhắc tới những chuyện này thì anh cảm thấy không cần phải ở lại.

“Đứng lại! Chẳng lẽ con quên con đã đồng ý gì sao?” Nhìn thấy anh đứng dậy, sắc mặt Âu Dương Thiên cực kỳ khó coi, mặc dù trước kia nó không quá nghe lời, nhưng từ chối rõ ràng ý tốt của ông ta như vậy là lần đầu tiên, tức giận khiến thân thể ông ta lắc lư không đứng vững, Vu Thiện nhìn thấy rất lo lắng.

Thân hình Âu Dương Lãnh rõ ràng chấn động, chân đột ngột dừng bước, ngực bắt đầu phập phồng kịch liệt, bàn tay kéo Vu Thiện xiết chặt, lực mạnh đến nỗi làm Vu Thiện la đau, nhưng Âu Dương Lãnh không nghe thấy.

Trên khuôn mặt anh tràn đầy hơi thở bão táp, Vu Thiện thấy run như cầy sấy, lần đầu tiên cô chứng kiến vẻ tức giận như vậy của anh, khuôn mặt tuấn tú âm u, trong đôi mắt đen kịt như ẩn chứa vô số vòng xoáy màu đen, sắp bùng nổ.

Chuyện kia ông ta còn dám nhắc lại? Nếu như không phải chính miệng đã đồng ý, anh đã sớm tiến hành trả thù, sao để Âu Dương Văn ngồi vị trí tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương chứ!

Cái tên nghiệt chủng đó! Là nó giành ba để mẹ một thân một mình đưa anh đi, vô số đêm chính tai anh nghe tiếng mẹ nức nở giữa đêm. Mặc dù là cậu cả tập đoàn Âu Dương nhưng ba lại không cần con, lúc nhỏ anh chịu đựng bao nhiêu sự khinh bỉ, bao nhiêu bắt nạt, mãi đến khi gặp được Vu Thiện và mẹ cô, anh mới biết được cần phải mạnh mẽ lên mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ người muốn bảo vệ. Nhưng lúc đó mẹ lại rời đi, không biết đi đâu, còn lại một mình anh, đến khi anh học được cách đấu tranh, thành lập bang Lãnh Thiên, mới khiến anh thoát khỏi cuộc sống không chỗ nương tựa, tuy tiếp quản lý tập đoàn Âu Dương, nhưng anh rất ghét.

Âu Dương Thiên không biết tâm tình của Âu Dương Lãnh, chỉ áy náy, yếu ớt thở dài: “Lãnh Nhi, đây là con đang trách ông nội sao? Ngày đó con cũng thấy, không phải ta không giúp con, mà là con không phải là người của nhà Âu Dương.”

“Lãnh, anh ổn không?” Vu Thiện không rảnh bận tâm đau đớn trên tay mình, vội lay cánh tay cứng ngắc của Âu Dương Lãnh, thân thể anh cứng đơ bất động khiến cô lo lắng.

“Anh không sao.” Âu Dương Lãnh lấy lại tinh thần, đoạn ký ức đen tối bị mở ra, sắc mặt anh không tốt chút nào, nhưng không giày vò cổ tay cô nữa, dịu dàng nhìn chằm chằm vào cô: “Thiện Nhi, em sẽ ở lại bên cạnh anh chứ?”

“Em sẽ, Lãnh, đã xảy ra chuyện gì?” Vu Thiện vội hỏi, hoàn toàn quên mất Âu Dương Thiên, cô quá lo lắng cho Âu Dương Lãnh.

“Ông nội, con gọi ông lần này nữa, ông cũng đã bảo con không phải là người nhà Âu Dương, cho nên lời của ông, con không thể đồng ý.” Âu Dương Lãnh dần khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, mới xoay mặt đối mặt với Âu Dương Thiên, gằn từng chữ nói.

“Con…! Chẳng lẽ con muốn lấy lại vị trí tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương mới cam lòng rời khỏi bang phái kia?” Âu Dương Thiên ngược lại hạ giọng, vì ý tứ của Âu Dương Lãnh, nó muốn làm gì?

“Ông nội Âu Dương, dựa vào đâu mà nói như vậy? Ông không hiểu tâm tình Lãnh!” Vu Thiện vốn muốn im lặng, nhưng nghe thấy Âu Dương Thiên luôn chỉ trích Lãnh, cô không nhịn được.

“Cô tính làm gì đó, dám lên tiếng!” Từ trước đến giờ Âu Dương Thiên không thích Vu Thiện, ngay cả một cô gái nhỏ như vậy cũng dám chống đối ông ta, vậy cơn tức này sao chịu được, giận đến toàn thân run rẩy.

“Ông thân là thế hệ trước, thì không thể thông cảm cho anh ấy sao?” Vu Thiện nói tiếp, bọn họ chỉ thấy thái độ bên ngoài của Âu Dương Lãnh, nhưng mấy ai nhìn thấu nội tâm của anh! Mặc dù cô không biết anh lúc nhỏ, nhưng từ khi bọn họ ở chung rồi cùng nói chuyện, cô biết rõ Âu Dương Lãnh tuyệt đối không dễ chịu.

“Cô nhóc thối, ở đây không đến lượt cô nói chuyện!” Âu Dương Thiên bị Vu Thiện nói cho nghẹn không nói nên lời, con mắt hung dữ trừng Vu Thiện, hận không thể đẩy Vu Thiện đi ra ngoài.

“Ông nội, lời cô ấy cũng là lời con muốn nói, Thiện Nhi là bà xã của cháu, xin ông tôn trọng một chút.” Âu Dương Lãnh lạnh lùng nói, anh không cho phép bất kỳ người nào chĩa ác ý vào cô.

“Lãnh!” Trong lòng Vu Thiện tràn đầy vui mừng, lần đầu tiên anh bảo vệ cho mình trước mặt ông nội.

“Phản, phản rồi! Lãnh Nhi, dù thế nào cũng là ông nội của con, con lại…” Âu Dương Thiên tức giận không nói nên lời, run rẩy chỉ vào Âu Dương Lãnh và Vu Thiện.

“Lãnh, đừng như vậy.” Vu Thiện có chút lo lắng nhìn Âu Dương Thiên phía đối diện dường như tức giận không ít, lần đầu tiên chứng kiến bộ dạng tức sùi bọt mép của ông ta, có phần lo ông ta lớn tuổi như vậy có thể tức giận dẫn tới nội thương hay không? Bàn tay nhỏ bé kéo Âu Dương Lãnh, ý bảo anh đừng chọc giận Âu Dương Thiên nữa. 

Ngay lúc bầu không khí cứng đờ, điện thoại Vu Thiện kịp thời vang lên, mọi ánh mắt đều tập trung điện thoại trong túi Vu Thiện, Âu Dương Thiên đèn cơn tức, hừ một tiếng ngồi trở lại vị trí lúc nãy của mình, nét mặt già nua xoay sang nhìn bên kia.

Âu Dương Lãnh cũng ý thức được hôm nay mình quá nóng giận, không thèm che giấu chút nào, dần dần thu bớt cơn tức, liếc mắt nhìn Vu Thiện ngơ ngác cầm điện thoại: “Thiện Nhi? Sao vậy?” Vu Thiện mờ mọt liếc anh một cái, vẻ mờ mịt trong mắt khiến mắt Âu Dương Lãnh đau nhói, năm đó anh cũng như thế này.

“Em không biết, chỉ cảm thấy rất không yên lòng.” Vu Thiện nhìn điện thoại, cảm giác trong đầu dường như có thứ gì đó phải mất đi rất mãnh liệt, cả người ngỡ ngàng.

“A lô?” Vu Thiện nghe máy, tay cô đang run rẩy, là quản gia nhà họ Vu gọi tới, cô biết có chuyện xảy ra.

“Cô cả, mời cô nhanh chóng về nhà, ông chủ sắp không được!” Quản gia hít thở dồn dập, nói xong một lèo, bên kia là tiếng động hỗn loạn.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Vu Thiện lập tức căng thẳng hỏi, cả người bất an, cảm giác nguy cơ tràn ngập trong lòng cô.

“Toàn thân ông chủ co quắp!” Quản gia vẫn còn chưa nói xong điện thoại đã bị cắt ngang, Vu Thiện đoán bọn Vu Long làm.

Sắc mặt cô  trắng bệch: “A lô? Quản gia?”

“Thiện Nhi, xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Lãnh thấy vẻ mặt cô không bình thường vội hỏi, đưa tay ôm chặt Vu Thiện: “Có anh ở đây.”

“Ba có chuyện!” Vu Thiện lấy lại tinh thần, ngay cả Âu Dương Lãnh nói gì đó cũng không biết, người vội vã chạy về phía cửa ra, tay cầm điện thoại trắng bệch.

“Không sao, có anh ở đây.” Âu Dương Lãnh lặp lại lần nữa, ôm lấy cô rời đi, ngay cả chào hỏi Âu Dương Thiên ra về cũng quên mất, còn Âu Dương Thiên nhìn bọn họ như có điều suy nghĩ, cũng không ngăn cản.

Rất nhanh tới nhà họ Vu, vẫn có hai pho tượng đứng canh ở cửa ra vào, nhưng không ngăn bọn họ lại, mặc bọn họ trực tiếp đi vào, Vu Thiện không rảnh để ý mấy người này, cô dứt khoát đi qua những người giúp việc đang bận rộn kia, xông thẳng vào phòng Vu Thành.

Đinh Hoa và Vu Long Vu Hổ đứng canh giữ bên giường, vừa thấy Vu Thiện xuất hiện, ba tầm mắt không giống nhau xuyên thẳng vào Vu Thiện, Vu Thiện hoàn toàn không nhìn bọn họ, trực tiếp đi tới trước giường Vu Thành.

Đinh Hoa hung ác trừng mắt nhìn quản gia đã báo cho Vu Thiện, quản gia trốn tránh, trong lòng biết việc hôm nay làm, chắc chắn Đinh Hoa sẽ tìm cơ hội dạy dỗ mình, nhưng ông vẫn không hối hận.

Vu Long và Vu Hổ muốn cản Vu Thiện tới gần, bị ánh mắt âm u lạnh lẽo của Âu Dương Lãnh ngăn cản, sợ tới mức không dám tiến lên, đành nhìn Vu Thiện đi vào trước giường, bác sĩ đang kiểm tra cho Vu Thành, Vu Thiện vội hỏi: “Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi?” Nước mắt đã bắt đầu rơi xuống.

“Ơ, biết ông ta là ba cô rồi hả? Lúc ung dung tự tại vui vẻ, sao không nhớ tới?” Đinh Hoa lạnh lùng trào phóng đâm chọt, bà ta không nhìn nổi bộ dạng gái ngoan của Vu Thiện, như vậy sẽ khiến bà ta cảm thấy nguy cơ trỗi dậy, chỉ còn thiếu chút nữa thôi.

“Bà…” Vu Thiện không ngờ đã đến nước này Đinh Hoa còn phải chế nhạo mình, nếu như không phải do bà ta, mình sẽ biến mất một năm ư?

“Tình hình người bệnh không tốt, phải nhập viện.” Bác sĩ thăm khám một lúc, lắc đầu tỏ vẻ bất lực, tháo ống tai nghe bệnh xuống, thương tiếc nói.

“Cái gì?” Vu Thiện còn chưa kịp nói lại Đinh Hoa, nghe bác sĩ tuyên bố, vội vàng nói: “Vậy đưa đi bệnh viện!”

“Không được!” Đinh Hoa nhanh hơn một bước ngăn cản, sắc mặt thoáng chốc nổi lên nguy hiểm, liếc mắt tựa như biết mình nói sai, cúi đầu, ngược lại bên ngoài cười thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Không cần đi, ở nhà tĩnh dưỡng là được rồi.”

Vu Long và Vu Hổ cũng đồng thời nói: “Thân thể ba rất khỏe, không cần đi bệnh viện.” Nói đùa à, Vu Thành có kết quả này là do bọn hắn tạo thành, nếu như nhập viện, đây không phải là sẽ lộ à!

“Đó là ba!” Vu Thiện không thể tưởng tượng nổi nhìn bọn hắn, ánh mắt xa lạ mang theo lửa giận bắn thẳng vào bọn hắn, “Sao các người có thể máu lạnh như vậy! Đó là ba ruột của mấy người!” Bọn hắn làm hại ba biến thành như vậy, thế mà còn không đưa đi bệnh viện!

“Ơ, đau lòng à? Cô đã sớm bị đuổi khỏi nhà họ Vu, chỗ này không đến lượt cô hoa chân múa tay!” Đinh Hoa đuổi cô đi: “Người đâu, đưa cô Vu ra ngoài!” Bà ta sợ Âu Dương Lãnh, nhưng bà ta không sợ Vu Thiện!

“Dạ!” Bảo vệ ở cửa lập tức đi tới, nhưng lúc nhìn thấy Âu Dương Lãnh lạnh lùng thì dừng bước, không quên thân phận của Âu Dương Lãnh.

Âu Dương Lãnh đã sớm dặn Hắc Tử phái người đi tới đây, anh đã sớm biết Đinh Hoa sẽ không dễ dàng thả người như vậy, vì Đinh Hoa đã kê đơn cho Vu Thành, còn người của anh đã sớm phân tích là có rất nhiều chất có hại, cho nên Vu Thành đơn giản chỉ khó chịu mà thôi.

Hắc Tử dẫn vài người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen tới, dồn ép mấy người bảo vệ đứng ở cửa không dám nhúc nhích, dưới con mắt cực hận của Đinh Hoa, bon họ dẫn Vu Thành rời đi.

Đinh Hoa chỉ có thể oán hận trừng mắt liếc nhìn Vu Thiện, giờ phút này bà ta bị chuyện Âu Dương Lãnh mang người tới làm chấn động không dám nói lời nào, ánh mắt càng thêm hận liếc nhìn quản gia, hận không thể cắt da của quản gia.

Vu Thiện cảm kích nhìn Âu Dương Lãnh, lần đầu tiên cảm kích anh như vậy, nhưng vừa nghĩ tới mẹ, vành mắt cô bắt đầu đỏ, Âu Dương Lãnh cho rằng cô đang lo cho Vu Thành, an ủi cô: “Không sao, ba sẽ nhập bệnh viện tốt nhất để điều trị.”

Mặc dù trước đó đã chuẩn bị hết biện pháp đề phòng, nhưng phóng viên nhạy cảm vẫn biết tin tức giám đốc Vu thị nhập viện, rất nhiều phóng viên xô đẩy đi đến, chen chúc đứng ở cửa bệnh viện không chịu rời đi.

Bị đàn em Hắc Tử dẫn từ bang Lãnh Thiên tới ngăn cản, không thể đi vào, rất nhiều phóng viên tập trung nghe ngóng ở ngõ bên cạnh, tìm hiểu rất nhiều tin tức, nhất là nhìn thấy tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Âu Dương xuất hiện, càng sôi sùng sục như thủy triều.

Trong phòng bệnh cao cấp trên tầng 13, Vu Thiện luôn ở cùng Vu Thành, nhìn trên người Vu Thành cắm đầy máy móc, lòng cô xoắn vào nhau. Đây là người đàn ông chưa từng quan tâm tới mình, giờ phút này bộ dạng không hề tức giận nằm trên giường, thật sự khó nhìn, nhất là trông thấy hai đầu lông mày ông nhíu chặt, chịu đau đớn thống khổ lắm sao?

Âu Dương Lãnh đi tới chứng kiến bộ dạng nhíu mày của cô, cho rằng cô đang đau lòng, ôm lấy vai cô: “Thiện Nhi, không sao, đừng lo lắng.”

“Dạ, em biết.” Nghe bác sĩ nói Vu Thành không việc gì, cô cũng không lo lắng, nhưng cảm khái, nhìn người đàn ông cao lớn năm đó đã ngã xuống, đáng tiếc mẹ không chứng kiến bộ dạng này của ông.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Vu Thiện loáng thoáng nghe tiếng động dưới lầu truyền tới, khi cô đưa Vu Thành tới bệnh viện, cô biết nhất định phóng viên sẽ tới bệnh viện, chỉ là không ngờ sẽ nhanh như vậy.

“Phóng viên ở dưới lầu, không sao, Hắc Tử đang ở đó.” Âu Dương Lãnh muốn lợi dụng chuyện lần này bức ép Đinh Hoa hành động, như vậy mới có thể tấn công nhất cử nhất động của bọn họ.

“Dạ, vậy em cần phải làm gì?” Đã gần tới giao hẹn một tuần, cô chưa làm gì cả.

“Chăm sóc tốt cho mình là được rồi.” Âu Dương Lãnh khẽ thổi hơi vào tai cô, ý đồ khiến suy nghĩ cô hỗn loạn, anh cần phải làm một số việc.

“Dạ, được.” Vu Thiện gật đầu, thời gian này không thích tranh giành, cũng không có tâm tư nghĩ nhiều như vậy, dựa vào trước ngực Âu Dương Lãnh, cảm giác rất yên tâm. 

**********

“Cái gì? Con nói Vu Thành tỉnh lại?” Trên mặt Đinh Hoa tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn Vu Long, người đàn ông kia mới nhập viện một ngày mà thôi, sao có thể tỉnh lại? Làm sao có thể!

“Vâng đúng, chính mắt con trông thấy, dường như ông ta đang nói gì đó với Vu Thiện.” Vu Long kể lại chuyện mình đứng ở cửa phòng bệnh nhìn thấy cho Đinh Hoa nghe, lúc ấy hắn ta cũng không tin lão già nửa sống nửa chết nằm trên giường nửa năm kia, vào bệnh viện một ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Nếu như không phải sợ Vu Thành nhìn thấy mình, hắn thật sự muốn xông vào, bóp chết Vu Thành! Vì Vu Thành tỉnh lại, kế hoạch của bọn hắn sẽ bị tan vỡ. 

“Không thể nào, ông ta đã sắp chết!” Vu Hổ không tin, trước khi đi bệnh viện bác sĩ đã nói, Vu Thành không sống được, làm sao có thể tỉnh lại!

“Đúng rồi, sao có thể như vậy?” Đinh Hoa không ngừng đi qua đi lại, không thể tin Vu Thành tỉnh lại, nếu để người đàn ông kia biết bà ta sẽ bị hành hạ thê thảm, ông ta muốn Vu thị như vậy cơ mà!

“Không tin mấy người đi nhìn đi.” Vu Long tức giận nói, hắn ta vừa tới bệnh viện lập tức bị phóng viên vây lấy, thật vất vả xông lên lầu 13, muốn xác định Vu Thành thế nào nhưng lại sợ.

“Nếu như ông ta tỉnh lại, Vu thị sẽ rơi vào tay Vu Thiện!” Không được, đây là mình cố gắng một năm có được, sao có thể chắp tay dâng cho người khác!

“Vậy bây giờ phải làm gì?” Mặc dù Vu Hổ không tin nhưng cũng muốn cố gắng, một công ty Vu thị lớn như vậy, đủ hắn ta vui chơi cả đời.

“Mẹ, chúng ta chỉ có thể ra tay độc ác thôi.” Vu Long làm dấu cắt đầu, Vu Long là người độc ác tàn nhẫn, đã sớm muốn diệt trừ Vu Thành, một mình nắm lấy Vu thị.

“Đợi một chút, hỏi qua ba các con rồi nói sau.” Người đàn ông kia xem con quan trọng hơn thứ khác, bà ta không dám nói đùa trong chuyện con cái.

“Nhưng, như vậy thì bỏ lỡ cơ hội.” Vu Long lo lắng, ngày mai chính là ngày cuối của hẹn ước một tuần, thời gian không còn kịp.

“Gấp cái gì? Đừng quên ba con làm gì?” Đinh Hoa quát lớn, thế lực hắc đạo của người đàn ông kia cũng không thể khinh thường, bảo ông ấy ra tay không phải nhanh sao!

“Đúng vậy, cũng đã đến nước này, ba nên ra mặt.” Vu Hổ nói đến ba rất vui vẻ, gần một tháng không nhìn thấy ba, mỗi lần hẹn gặp được ba đều có vô số người đẹp nhảy vào ngực, cảm giác sướng không thể tả.

“Nhưng…” Vu Long vẫn muốn chính mình ra tay, lần trước đó Vu Thiện tránh được, nhưng Vu Thành không có vận may như thế, thử hỏi một bệnh nhân, có thể đi được đâu? Lê quý đôn

“Long, con bình tĩnh đừng nóng, chuyện này giao cho mẹ.” Đinh Hoa làm yên lòng hắn ta, đứa con trai này dù thông minh nhưng tính tình nóng vội nhất định sẽ chịu thiệt thòi.

“Dạ.” Vu Long đồng ý, nhưng trong lòng không nghĩ như vậy, hắn ta cần nhanh chóng chứng minh mình, đến lúc đó Vu thị sẽ là của hắn ta.

Đinh Hoa thấy hắn ta đã đồng ý, thỏa mãn gật đầu đi ra ngoài gọi điện thoại, Vu Hổ thì về phòng mình nằm xuống giường lớn, trong khoảng thời gian này mệt muốn chết, còn vẻ mặt Vu Long trầm tư, trong đầu nghĩ nên làm thế nào đưa Vu Thành vào chỗ chết.

Đến đêm, xung quanh bệnh viện yên tĩnh, trong phòng bệnh kia ngoài Vu Thành thì không ai ở lại, ngay cả cửa ra vào cũng không đóng khiến người trong bóng tối càng thêm phấn khởi.

Vì Âu Dương Lãnh đau lòng Vu Thiện nên không cho cô ở lại phòng bệnh, bảo cô về nhà Âu Dương nghỉ ngơi, chỉ để lại mấy người tuần tra ở dưới lầu bệnh viện.

Còn Vu Thiện quá mệt mỏi, hơn nữa có người Âu Dương Lãnh phái ở đó nên cô không mấy lo lắng theo Âu Dương Lãnh về nhà.

Hẹn ước một tuần đã đến, trong khoảng thời gian này Vu Thiện rất muốn làm gì đó, nhưng đều bị một câu của Âu Dương Lãnh là không thể để cô quá mệt mỏi, từ chối cô nhúng tay vào, nên cô càng có thời gian nói chuyện phiếm với Thượng Quan Thanh.

Hàng ngày, Vu Thiện ngoại trừ chăm sóc cho Vu Thành ra thì cũng nhín chút thời gian tới cao ốc Vu thị quan sát tình hình, tình hình quá tệ nhưng Âu Dương Lãnh an ủi cô, bảo cô đừng lo lắng, hơn nữa cái hẹn một tuần đã đến.

Trong thời gian này Lam Ngọc và Lam Nguyệt có ghé thăm cô, Lam Ngọc là quan tâm tới tình huống cơ thể cô, còn Lam Nguyệt phần lớn đều là châm chọc khiêu khích, thật sự là rất đố kỵ với Vu Thiện. Cô ta lờ mờ phát hiện Âu Dương Văn không bình thường với Vu Thiện, nếu không phải lúc nào Âu Dương Lãnh cũng ở đó, cô ta thật sự không nhịn được muốn hỏi Vu Thiện cho rõ, cô có ý gì!

Hết chương 106

Bình luận

Truyện đang đọc