TỔNG GIÁM ĐỐC, PHU NHÂN CHẠY RỒI

Edit: Ngọc Hân

“Hừ, không phải là ỷ có tiền, dám giành phụ nữ với ông, không muốn sống hả!” Người đàn ông dẫn đầu lảo đảo nhìn đám người Âu Dương Lãnh nói, ngón tay chỉ vào Âu Dương Lãnh, hắn ta thấy người đàn ông đứng trước mặt mình cả người toát ra dáng dấp vương giả, giống như tuyệt đối không sợ hắn ta.

“Đúng vậy, đồ không biết sống chết, đại ca, chúng ta đánh bọn họ đi!” Mấy tên đàn em sau lưng cũng la hét, đuôi mắt vẫn nhắm vào mấy cô gái bị dọa sợ, mấy cô thật xinh đẹp.

Âu Dương Lãnh đẩy Vu Thiện ra phía sau lưng, tư thế bảo vệ đứng trước người Vu Thiện, lạnh lùng nhìn những người đàn ông trước mặt: “Các người muốn cùng tiến lên?” Giọng nói rất điên cuồng ngạo mạn.

“Lãnh, cậu muốn đích thân ra tay?” Lăng Lâm kinh ngạc hỏi, anh ta không ngờ rằng Âu Dương Lãnh lại muốn động thủ.

“Dĩ nhiên không thể thiếu mình.” Nguyên Minh nói, một đêm này anh ta muốn vận động, ngoại trừ trên giường, đánh nhau cũng là vận động hạng nhất.

“Quên đi, mình không muốn đánh.” Trang Nhạc liếc mắt nhìn hiện trường, không có hứng thú thu hồi tầm mắt, tối nay anh ta không muốn đánh nhau.

“Cũng quá không có tình nghĩa, nhưng mình thích xem…” Bộ dạng Mộc Khai bất cần đời khiến người ta nhìn rất muốn đá anh ta, nhưng bây giờ không ai để ý đến anh ta.

Vu Thiện được Âu Dương Lãnh che chở phía sau, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài, thấy mấy người đàn ông cao lớn bộ dạng lưu manh vây quanh Âu Dương Lãnh, tư thế giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau, bọn họ đánh nhau ở đây? Không phải chứ?

“Các người chán sống rồi, thế mà coi thường chúng tôi, các anh em, lên.” Tên đàn ông bị bọn họ xem nhẹ, cảm giác oai phong của mình mất hết, khiến hắn không còn chút mặt mũi nào trước mặt các anh em, nhưng người đàn ông trước mắt cả người có tác phong mạnh mẽ, thật đúng là khiến mình hoảng sợ.

Khi hắn ta ra lệnh một tiếng, mấy người đàn ông sau lưng quả thực vọt tới trước mặt Âu Dương Lãnh và Nguyên Minh, giơ quả đấm lao thẳng vào Âu Dương Lãnh và Nguyên Minh. Âu Dương Lãnh nhìn cú đấm loạn xạ không bài bản trước mặt, chỉ mang theo Vu Thiện lùi về sau từng bước, tránh sự công kích. Còn Nguyên Minh hoàn toàn không nương tay, từng cú đấm đấm thẳng vào trên người tên đàn ông kia, mấy người phụ nữ bị tình cảnh trước mắt dọa cho sợ đến sớm vùi mặt trốn vào trong góc phòng, hoảng hốt lo sợ kêu thét.

“Ối trời, đau quá.” Gã đàn ông cầm đầu cũng tham gia đánh, chỉ là hắn ta không may mắn, bị quả đấm của Nguyên Minh đấm trúng gương mặt, đau đến hắn ta kêu oa oa, sống mũi bị gãy ngang, đang gào thét ầm ĩ.

Thật ra thì hiện trường chỉ có một mình Nguyên Minh đánh, thấy bộ dạng anh ta đánh thành thạo, không chút nào thèm để ý những gã đàn ông kia vào trong mắt, đánh cho những gã đó không còn chút sức lực đánh trả.

Âu Dương Lãnh mang theo Vu Thiện thoát khỏi sự công kích của gã kia, sau đó đứng tại chỗ xem Nguyên Minh đánh lộn. Đừng thấy bộ dạng ngày thường của Nguyên Minh như công tử bột, lúc đánh nhau không chút lưu tình. Vu Thiện nhìn thấy hiện trường đã bị bao trùm không khí ngột ngạt, bất giác nhíu mày, còn Âu Dương Lãnh cũng chú ý tới chi tiết nhỏ này, lập tức che chở cho Vu Thiện, không để cô bị ảnh hưởng.

Mấy gã đàn ông kia sao có thể là đối thủ của Nguyên Minh, chỉ một lát năm sáu gã đàn ông đều ngã xuống đất không dậy nổi, nằm trên đất không ngừng kêu đau rên rỉ. Nhưng Nguyên Minh ngay cả ống tay áo cũng không dính bẩn, hơi thở bình ổn, chỉ là tóc tai có chút lộn xộn, lại càng khiến anh ta tăng thêm sức hấp dẫn điên cuồng.

“Minh, lâu không gặp, thân thủ tốt lắm.” Trang Nhạc và Mộc Khai ở bên cạnh thổi sáo xem cuộc vui, nhìn cảnh tượng trước mắt, gương mặt tuấn tú cười vui vẻ. Đám người bọn họ từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ, những tên lưu manh này sao có thể là đối thủ của bọn họ được, chỉ một mình Nguyên Minh là đã có thể đối phó.

“Hừ, một đám phế vật vô dụng, thật đúng là làm bẩn tay tôi!” Nguyên Minh khinh thường vỗ vỗ quần áo không bị nhàu mấy, vẻ mặt khinh miệt, khiến Vu Thiện nhìn rất khó chịu, nhưng cô cũng không thể hiện gì.

“Minh, còn chưa đủ à?” Nói chuyện là Trang Nhạc, mắt xếch mê người của anh ta nhìn mấy gã đàn ông nằm trên đất rên rỉ, chán ghét nheo mắt lại: “Không cần khách khí, cần tìm những người này để cho cậu hạ hỏa?”

“Đủ rồi, quản lý, đưa bọn chúng ra ngoài, đừng làm bẩn mắt bọn tôi.” Lăng Lâm kịp thời xuất hiện, anh ta liếc nhìn Âu Dương Lãnh vẫn không tỏ ý gì, từ trước tới giờ vẻ mặt Âu Dương Lãnh lúc nào cũng không chút thay đổi, giống như tình cảnh trước mắt không liên quan đến chuyện của anh. Vu Thiện nhận ra lúc Lăng Lâm gọi Âu Dương Lãnh, thân thể anh mất tự nhiên khẽ động một cái.

“Vâng, thật xin lỗi.” Quản lý và bảo vệ đứng ở cửa nhìn lập tức tiến lên, lôi những gã đàn ông vẫn còn đang kêu đau đi ra ngoài, mấy gã đàn ông khác cũng không dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn bị kéo ra ngoài. Còn quản lý nhìn thấy hai bên trở lại bình thường, trong lòng thầm cao hứng, cách làm của mình đúng quá, ít nhất ông ta không đắc tội với người của hai bên. Còn bảo vệ càng thêm bội phục quản lý, quản lý đúng là khéo léo, như vậy là có thể tránh khỏi việc bị đứng trên đầu gió ngọn sóng.

“Thật mất hứng.” Mộc Khai vẫn bộ dạng bất cần đời như cũ, tròng mắt quét một vòng hiện trường đã bị đảo lộn, nhìn thấy mấy người phụ nữ vẫn núp trong góc, trong lòng khinh bỉ, thật vô dụng, lần nữa liếc mắt nhìn Vu Thiện bên cạnh Âu Dương Lãnh, sắc mặt cô vẫn như thường, không bị hù dọa.

Quả nhiên cô rất dũng cảm, nhìn thấy Minh đánh nhau, mấy gã đàn ông kia cũng bị đánh cho mặt hoàn toàn biến dạng, hình ảnh máu tanh như vậy, mà cô chỉ đứng phía sau Lãnh, bộ dạng chẳng bị hù dọa chút nào, thật không biết có phải nên khen cô có tinh thần can đảm không nữa!

Hết chương 39

Bình luận

Truyện đang đọc