TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN XIN HÃY DỊU DÀNG


Vũ Phi Phi và Vũ Kiến Trung trở về nhà, cô ta tức giận nói với Vũ Kiến Trung.
“Bố, sao bố lại nói những câu như hôn sự này không kết cũng được như vậy, bố sẽ đắc tội phu nhân Tịch đấy.”
Vũ Kiến Trung tức giận đến mức khuôn mặt trở nên u ám, “Tịch Thần Hạn có ý gì vậy? Đã hẹn sẵn ăn cơm lại không xuất hiện, nhà họ Tịch cũng không nể mặt thị trưởng là bố đây.”
“Tưởng rằng nhà họ Tịch bọn họ có tiền có thế thì không để nhà họ Vũ vào trong mắt sao? Bọn nó có tiền có thế đi chăng nữa, nhưng không có quyền thì cũng phải nể mặt bố vài phần, không phải phu nhân Tịch còn tìm nhà họ Vũ để liên hôn sao?”
“Nhưng bố à, bố phải hiểu rõ, cậu Thần có tiền bạc và quyền lợi này.

Tuy bố là thị trưởng, nhưng không phải vẫn phải nhượng bộ trước danh môn tài phiệt sao?”
Trong mắt Vũ Kiến Trung đang chuẩn bị nổi lên một cơn gió bão.
Bây giờ nhà họ Tịch và nhà họ Cung đều muốn một miếng đất rất béo bở, chỉ cần ông ta động tay động chân một chút thì đấu giá của nhà họ Tịch và nhà họ Cung đều sẽ thất bại.
Tuy miếng đất này không thể tạo ra ảnh hưởng gì đến nhà họ Tịch, nhưng cũng có thể để ông ta trút giận.
“Kiến Trung à, Phi Phi nói không sai, nhà họ Tịch tiền và thế đều mạnh, hơn nữa Phi Phi nhà chúng ta chỉ có gả vào nhà họ Tịch thì mới một bước lên trời, đối với con đường làm quan của của ông chỉ có lợi mà không có hại, ông nhất định không được kích động.” Tôn Hồng nói.
“Đương nhiên tôi biết không thể kích động, nhưng cũng không thể để cho nhà họ Tịch cưỡi lên đầu tôi được.”
“Tuy Vũ Kiến Trung tôi ở trong mắt bọn họ chỉ là một thị trưởng nhỏ, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ bé như bọn họ tưởng.

Không nể mặt tôi khiến tôi xấu hổ trước mặt mọi người thì mọi người đều đừng muốn sống yên ổn.” Vũ Kiến Trung tức giận nói.
“Con không quan tâm, con nhất định phải gả cho cậu Thần.

Ngoài cậu Thần ra thì con không gả cho ai hết.” Vũ Phi Phi hét lên.
“Bố, nếu bố phá hỏng hôn sự của con thì con sẽ không sống nữa.”

“Im miệng! Vì một người đàn ông, con xem bây giờ con giống bộ dạng gì vậy?” Vũ Kiến Trung quát lên.
“Đúng.

Đây chính là thái độ của con, không thể gả cho anh ấy thì con sống còn có ý nghĩa gì nữa.”
Vũ Kiến Trung tức giận đến mức sắc mặt tái mét, “Phi Phi, con phải hiểu rõ còn chưa đính hôn mà cậu Thần đã đối xử với con và nhà chúng ta lạnh lùng và xa cách như vậy, con còn có muốn ngẩng đầu ở nhà họ Tịch hay không?”
“Đương nhiên là con muốn, nhưng....”
Vũ Phi Phi cắn chặt môi, cô ta khóc nức nở lên, “Cậu Thần vẫn luôn không xuất hiện, con có thể có cách gì chứ?”
Tôn Hồng nhanh chóng kéo Vũ Kiến Trung, “Được rồi Kiến Trung, đừng tức giận với Phi Phi, chúng ta vẫn là nên xem thái độ của nhà họ Tịch như thế nào trước, cho dù nói thế nào thì cũng không thể huỷ được mối hôn sự này.”
Vũ Kiến Trung khôi phục lại tâm trạng nói.
“Lúc đấy tôi cũng chỉ doạ nhà họ Tịch mà thôi để bọn họ đừng có quá đáng quá, nếu không tương lai Phi Phi gả qua đó thì không biết sẽ bị bắt nạt như thế nào.”
“Sao Phi Phi có thể bị bắt nạt được, ông xem phu nhân Tịch rất thích Phi Phi nhà chúng tôi, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Phi Phi.” Tôn Hồng nhanh chóng nháy mắt với Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi vội vàng xông lên, ôm lấy cánh tay Vũ Kiến Trung, “Bố, sao con có thể bị bắt nạt chứ! Con thực sự rất thích cậu Thần, hơn nữa cũng tin tưởng cậu Thần cũng nhất định rất yêu con, rất thương con.”
“Hì...bố, nếu đợi đến lúc cậu Thần xin lỗi trước mặt thì bố nhất định đừng lạnh mặt ra để anh ấy khó xử được không bố?”
“Vẫn là Phi Phi nhà chúng ta lợi hại, có thể gả cho một gia đình tốt như nhà họ Tịch.

Ông xem Vũ Tiểu Kiều kia, cũng là con gái của ông, nhưng chỉ tìm được một con trai của nhà giàu mới nổi, còn là con thứ.

Tương lai có thể tốt đến đâu chứ!”
“Được rồi, được rồi, đừng nhắc đến nó nữa, ngột ngạt.” Vũ Kiến Trung mất kiên nhẫn nói.
“Đúng, đúng, đúng, không nhắc nữa, không nhắc nữa.”

Tôn Hồng nháy mắt một cái, Vũ Phi Phi liền chạy đi rót một cốc trà, ỏn ẻn nói, “Bố, bố uống cốc trà nghỉ ngơi một lát, con bóp vai cho bố.”
“Uống trà cả buổi tối, còn uống trà nữa sao?” Sắc mặt Vũ Kiến Trung lại trở nên âm u.
Vũ Phi Phi nhanh chóng bưng hoa quả lại, “Bố, con đút cho bố ăn nho.”
Vũ Kiến Trung nhìn quả nho đã bóc sẵn vỏ đưa đến thì sự tức giận trong lòng ông ta cuối cùng cũng vơi đi một nửa.
“Con ấy.”
“Hì, bố....” Vũ Phi Phi ôm lấy cổ Vũ Kiến Trung, nũng nịu.
“Đợi sáng ngày con, con sẽ đến bệnh viện thăm bà nội, chỉ cần phu nhân Tịch và bà nội Tịch thích con thì cậu Thần sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của con.” Gương mặt Vũ Phi Phi quả quyết nói.
Tôn Hồng tự hào nhìn con gái, “Phi Phi của chúng ta thật thông minh! Chỉ cần người nhà họ Tịch đều thích con, đặc biệt là bà nội Tịch đức cao vọng trọng của nhà họ Tịch, chỉ cần một câu nói của bà ấy thì cậu Thần chắc chắn nghe lời con răm rắp.”
“Cậu Thần nhất định là của con.” Vũ Phi Phi cong môi lên.
Vũ Kiến Trung hừm một tiếng, “Cho dù nói thế nào thì lần này nếu Tịch Thần Hạn không cho bố một lời xin lỗi hài lòng thì bố tuyệt đối sẽ không để nhà họ Tịch yên ổn.”
“Kiến Trung, ông yên tâm đi, phu nhân Tịch đã nói rồi, đợi cậu Thần đi công tác về nhất định sẽ cho chúng ta một giải thích hài lòng.

Chúng ta chỉ cần đợi cậu Thần đích thân đến cửa xin lỗi Phi Phi mà thôi.”
Tôn Hồng tưởng tượng đẹp đẽ, bộ dạng cậu Thần cao cao tại thượng của Kinh Hoa bị con gái bà ta nắm giữ trong lòng bàn tay, nghĩ như vậy bà ta liền cười đến mức nếp nhăn ở khoé mắt hằn sâu trên mặt.
*
Ngự Hải Long Loan.
Sáng sớm.
Vũ Tiểu Kiều đang ngủ say chưa tỉnh, đột nhiên trên mặt cô ngứa ngứa, cô đưa tay lên cọ cọ mặt.

Tịch Thần Hạn thấy cô giống như một con mèo con nửa tỉnh nửa ngủ, anh không kiềm được mà bật cười.
Vũ Tiểu Kiều nghe thấy tiếng cười thì cả người cô giật mình, cô đột nhiên tỉnh lại.
“Tỉnh rồi sao?”
Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng, chiếu vào con mắt đen kịt sâu thẳm của anh, phản xạ một chùm sáng nhức mắt.
Giống như một con báo đang nhìn chằm chằm vào thú săn của nó.
Vũ Tiểu Kiều hoảng sợ, cô nhớ đến sự điên cuồng tối qua, còn có sự bá đạo và hung dữ của anh, mặt cô đột nhiên trở nên nóng rực.
Đêm qua Tịch Thần Hạn ngủ vô cùng ngon và thoải mái, vì vậy mà tâm trạng bây giờ của anh rất tốt, nụ cười trên mặt cũng rất mãn nguyện.
Anh khẽ đưa tay lên, vuốt mái tóc dài của cô, cô vừa mới tỉnh ngủ, cho nên mắt vẫn lim dim, cực giống một con mèo nhỏ đáng yêu.
Trong lòng Tịch Thần Hạn đột nhiên mềm lại, giọng nói của anh cũng rất dịu dàng.
“Ngủ ngon không?”
Vũ Tiểu Kiều gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu.
Hôm qua không phải cô ngủ mà là mệt quá mà ngủ thiếp đi được không?
Tịch Thần Hạn khẽ cười, anh ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, tâm trạng anh vừa bình tĩnh vừa ấm áp.
Anh rất thích cảm giác này.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhành vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô, khiến lông mi dày và cong vút của cô chớp loạn lên, giống như một con bướm cất cánh muốn bay.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo của ngón tay anh, trái tim cô đột nhiên lại đập mạnh, cô muốn tránh khỏi anh, nhưng anh lại đè lên người cô, khiến cô không thể cử động được.
“Tôi, tôi.....tôi rất mệt.”
Cô hoảng hốt chống đỡ khuôn ngực rắn chắc của anh.
Cô thực sự không chịu nổi anh lại làm một lần nữa.
Tịch Thần Hạn cong môi cười, “Tôi đói.”
“Đói sao? Đói rồi có thể đi ăn cơm.” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng đẩy anh ra.
“Tôi muốn ăn cô.”
“.....”

Môi anh đang di chuyển nhẹ nhành trên mặt cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngứa.
Cơ thể của Vũ Tiểu Kiều căng cứng lại, đôi mắt lim dim chưa tỉnh ngủ đột nhiên tỉnh hẳn.
“Cái đó, cái đó....”
Cô trợn trừng đôi mắt trong veo như nước dưới hồ, ảnh ngược trong đó đều là hình dáng của anh.
“Ăn tôi sẽ bị đói đấy.

Tôi, tôi....tôi nấu đồ ăn cho anh.” Cô vội vàng nói.
Bàn tay to lớn của anh di chuyển nhẹ nhàng trên người cô, anh phát hiện cơ thể cô không kiểm soát được hơi run rẩy, anh biết cô rất sợ hãi, liền cười nói.
“Nấu gì cho tôi ăn vậy? Hay là nấu mì?”
“Ừm...tôi chỉ biết nấu mì.”
Bây giờ anh thực sự đói rồi, đêm qua anh vốn chưa ăn cơm, lại tiêu hao thể lực cả buổi tối, anh sớm đã đói bụng cồn cào.
Vũ Tiểu Kiều nhìn anh không chớp mắt, cô phát hiện nụ cười trên khuôn mặt anh rất dịu dàng, trong đáy mắt đen kịt của anh lộ ra một tia sáng chói mắt, cô không kiềm được nhìn anh đến mức có chút ngớ người.
Anh thực sự là một người đàn ông rất đẹp trai.
Mỗi lần nhìn anh đều khiến trái tim của cô đập nhanh thình thịch, rất lâu sau mới có thể bình ổn lại.
“Đẹp trai không?” Tịch Thần Hạn hài hước lên tiếng, giọng nói của anh vừa lười biếng vừa mê hoặc.
Mặt Vũ Tiểu Kiều nóng rực, cô nhanh chóng cụp mắt xuống, không dám nhìn anh, hoảng hốt hỏi.
“Anh muốn ăn cái gì?”
Hỏi xong, cô liền hối hận, anh nhất định sẽ nói muốn ăn cô.
“Hay là nấu mì đi.” Cô vội vàng nói.
Nụ cười trên khoé miệng Tịch Thần Hạn càng trở nên mê hoặc hơn, ánh mắt anh lướt từ mặt đến bụng của cô.
“Được thôi, nấu mì cho tôi ăn.”


Bình luận

Truyện đang đọc