TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN XIN HÃY DỊU DÀNG


Vũ Tiểu Kiểu tưởng rằng mình vẫn chưa tỉnh ngủ, cô day day cái cổ đau mỏi của mình.
“An An, đêm qua mình ngủ ở ghế sofa, có lẽ là do tư thế ngủ không đúng, bây giờ toàn thân mình vô cùng đau nhức, cho nên mình nghe nhầm cậu đang nói cái gì đúng không?
An Tử Dụ kinh ngạc thốt lên, “Cậu không nghe nhầm, cậu nhanh chóng xem tin tức đi.”
Vũ Tiểu Kiều nghi hoặc chau mày, “Một nhân vật cỏn con như mình sao có thể lên trang nhất được chứ?”
Ngắt điện thoại, Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng mở phần tin tức trên điện thoại.
Một tiêu đề nổi bật trên trang nhất là “Cậu Thần của Kinh Hoa bí mật nuôi tiêu tam ở bên ngoài”!
Tin tức này được đăng lên vào lúc 12 giờ đêm, tin này sau khi được đăng tải thì lượng chia sẻ trong nháy mắt đã vượt quá mấy triệu lượt chia sẻ, trong một đêm thì bây giờ đã đạt đến mấy chục triệu lượt xem.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng kích vào tin tức, cô nhìn thấy hình ảnh đính kèm theo bên trong thì não của cô lập tức kêu “vo ve” một tiếng.
Tuy những bức ảnh đó không rõ ràng, nhưng mặt của cô và Tịch Thần Hạn thì vẫn có thể nhận ra được.
Trong đó còn có một bức ảnh tư thế mập mờ của Tịch Thần Hạn đang ôm chặt lấy cô.
Còn bối cảnh của những bức ảnh này chính là cửa của Ngự Hải Long Loan.

Là hình cắt từ trong video khi trời mưa Tịch Thần Hạn ôm cô trở về căn hộ.
Trước đó trong video được đăng lên trên mạng là Tịch Thần Hạn đêm khuya gây mê thiếu nữ, nhưng trong video đó chỉ nhìn thấy đường nét sơ qua của Tịch Thần Hạn và không hề lộ ra mặt cô.
Nhưng bây giờ gương mặt của cô đã hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.
Truyền thông và các trang mạng lớn của thành phố Kinh Hoa đều đang đua nhau đưa tin tức này.
Mọi người đều đang bàn tán và tìm kiếm sôi nổi, người phụ nữ trong bức ảnh rốt cuộc là ai?
Bây giờ Vũ Phi Phi và Tịch Thần Hạn sắp kết hôn, xảy ra chuyện đột ngột như thế này thì đám phóng viên sẽ điên cuồng muốn lấy được tin tức đầu tiên.

Tốc độ của truyền thông từ trước đến nay đều rất nhanh.
Bây giờ trường đại học Strickland nơi Vũ Tiểu Kiều học cũng đã bị rất nhiều phóng viên bao vây.
An Tử Dụ lại gọi điện thoại đến, “Kiều Kiều, bây giờ cậu tuyệt đối đừng trở về trường, bên ngoài cửa ký túc xá của chúng ta đều có phóng viên.”
“.....”
“Chuyện này rất rõ ràng là nhắm vào cậu, nếu không phóng viên sẽ không nhanh như vậy mà tìm thấy trường đại học nơi cậu theo học, chắc chắc có người thao tác tất cả mọi thứ ở sau lưng.”
“Kiều Kiều, rốt cuộc cậu đã đắc tội với ai vậy?”
“Nhất định là tên khốn khiếp Cung Cảnh Hào.

Chỉ có anh ta mới có những thứ này.”
Tên biến thái đó!
Ác ma!
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì vậy?
“Kiều Kiều, còn có bệnh viện, đám phóng viên đó chắc chắn rất nhanh sẽ tìm đến bệnh viện, đám phóng viên ăn cả xương người đó sẽ ăn đến tận xương cốt của cậu, ăn đến mức ngay cả bã cũng không còn.”
“Tốt nhất cậu nên tìm một chỗ nào đó trước để trốn vào, mình tìm được cơ hội sẽ ra ngoài tìm cậu.”
Sắc mặt Vũ Tiểu Kiều trở nên nhợt nhạt.
Cô có thể trốn vào đâu được chứ?
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô chưa từng gặp chuyện như thế này, cô nhất thời trở tay không kịp.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Cô thấy anh trai cô vẫn còn ngủ trên giường, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Cô thấy ở không xa có một nhà kho, cô vội vàng trốn vào đó, cô khoá cửa từ bên trong.
Cô dựa vào cửa, không ngừng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, giống như là hai y tá từ hành lang bên ngoài đi qua.
“Sao bên ngoài toàn là phóng viên vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Cô còn không biết sao? Chính là em gái của bệnh nhân phòng bệnh này, cái cô Vũ Tiểu Kiều đó, cô đó chính người ở trong bức ảnh mập mờ cùng cậu Thần của Kinh Hoa, bị paparazzi chụp được.”
“Trời ơi, là sự thật sao?”
“Sự thật chính xác 100% luôn! Nhưng nhìn dáng người ở trong ảnh, chắc là chuyện tin đồn cậu Thần gây mê thiếu nữ ngày trước.
“Hoá ra Vũ Tiểu Kiều được cậu Thần gây mê à!”
“Haha, rốt cuộc là được gây mê, hay là cô ta rắp tâm tiếp cận, ai mà biết được chứ.”
“Theo mình thấy, đám phóng viên rất nhanh sau sẽ tìm thấy phòng bệnh.

Trong bệnh viện sắp náo nhiệt rồi.”
Vũ Tiểu Kiều toàn thân sợ hãi.
Nếu đám phóng viên xông vào trong phòng bệnh của anh trai thì nhất định sẽ khiến anh trai cô sợ hãi.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng mở cửa phòng kho ra, cô muốn trở về bảo vệ anh trai, nhưng lại phát hiện đầu bên kia của hành lang đã có hai phóng viên cầm máy ảnh đang tìm cô ở khắp nơi.
Vũ Tiểu Kiều bị doạ đến mức toàn thân căng cứng, “Tôi ở đây!”

Cô hét với hai phóng viên kia xong liền nhanh chóng quay người xông vào thang bộ chạy thẳng lên lầu.
“Ở bên kia, mau đuổi theo!” Mấy vị phóng viên liên đuổi theo về hướng cầu thang bộ.
Đường Khải Hiên cũng đọc được tin tức, hơn nữa cũng nghe thấy nhân viên y tá trong bệnh viện đang bàn tán sôi nổi, anh ta nhanh chóng triệu tập một hội nghị khẩn cấp toàn bệnh viện và lấy thân phận phó viện trưởng để ra lệnh.
“Bắt đầu từ bây giờ, ai cũng không được phép tiết lộ bất cứ thông tin gì của bệnh nhân trong bệnh viện, bao gồm cả người nhà của bệnh nhân.
“Đây là bệnh viện chứ không phải là phòng làm việc báo chí hàng tuần để tán phét.”
“Tôi hy vọng tất cả nhân viên trong bệnh viện phải làm tốt công việc của việc, đừng mất đi thiên chức làm việc của một bác sĩ hay y tá.”
Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống.
Bọn họ đều biết, Đường Khải Hiên là muốn tất cả bệnh viện phải bảo vệ bí mật tung tích của Vũ Tiểu Kiều, không được tiết lộ cho phóng viên.
Tuy Đường Khải Hiên là phó viện trưởng của bệnh viện, nhưng lại vừa trẻ trung vừa ưu tú, viện trưởng Tôn cũng thường xuyên hành động theo Đường Khải Hiên, chuyện gì cũng hỏi ý kiến của Đường Khải Hiên, cả bệnh viện cũng vì vậy mà coi Đường Khải Hiên là lãnh đạo cao nhất của bệnh viện.
“Vâng, thưa phó viện trưởng!”
“Chúng tôi nhất định giữ kín như bưng.”
Nhân viên y tá trong bệnh viện giữ kín miệng, nhân viên bảo vệ của bệnh viện cũng ở cửa chính chặn không cho phóng viên xông vào bệnh viện, nhưng cũng có phóng viên nhân cơ hội sơ hở mà xông vào, sau đó lượn ra lượn vào trong bệnh viện.
Vũ Tiểu Kiều nhạy một mạch đến tầng cao nhất, cô mệt đến mức thở hổn hển, phóng viên đuổi theo cô, vẫn bám riết không chịu buông tha.
Bà nội Tịch nằm ở tầng cao nhất, chỗ này có vệ sĩ trông coi.
Bình thường Vũ Tiểu Kiều thường xuyên đến mát xa cho bà lão, vệ sĩ sẽ không chặn cô lại.
Cô thuận lợi đi vào tầng cao nhất, nhưng mấy người phóng viên kia lại bị vệ sĩ chặn lại sau đó bị đuổi thẳng xuống.
Đám phóng viên biết chỗ này là chỗ phòng bệnh của bà nội Tịch nên không dám lỗ mãng, chỉ có thể chán nản rời khỏi tầng cao nhất, đến tầng dưới canh trừng cô.
“Người phụ kia có tin đồn tình ái với cậu Thần, sao lão phu nhân nhà họ Tịch lại bảo vệ cô ta như vậy, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
“Tôi cũng không biết, vợ chưa cưới của cậu Thần, không phải là con gái của thị trưởng- Vũ Phi Phi sao?”
Mắt của đám phóng viên đột nhiên sáng bừng lên, “Tuy chúng ta không biết chân tướng sự việc, nhưng chuyện này nhất định là một tin tức rất có giá trị.”
Vũ Tiểu Kiều tìm một góc ở trong hành lang trốn vào trong.

Nhịp tim của cô bây giờ đang đập điên cuồng, khuôn mặt cô cũng tái mét.
Cô đột nhiên nhìn thấy ở trên nền gạch của hành lang phản chiếu một bóng người, khiến cô bị doạ đến mức nhanh chóng ôm lấy mặt, nín thở, cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Là phóng viên sao?
Cô bị phóng viên túm được rồi sao?
Có một đôi tay túm lấy cổ tay của cô, làm cho cô sợ đến mức càng run rẩy hơn.
“Là ta!”
Một giọng nói già nua truyền đến, quả thật là một giọng nói bùi tai nhất khi con người ta ở bước đường cùng.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt mong đợi nhìn bà nội Tịch.
“Tin tức cô và Hạn Nhi, rốt cuộc là như thế nào?” Bà nội Tịch nghiêm giọng hỏi.
Vũ Tiểu Kiều cắn lấy môi, cúi đầu xuống, “Cháu....”
“Lẽ nào cô thật sự giống như bọn họ nói, vì muốn leo cao mà không từ thủ đoạn sao?” Giọng nói của bà lão trở nên nặng nề.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lắc đầu, “Không phải đâu lão phu nhân.

Thực ra hôm đó là.....cháu, cháu....cơ thể cháu không khoẻ, suýt nữa bị xe của cậu Thần đâm vào, cho nên cậu Thần mới giúp đỡ cháu.”
“Lão phu nhân, điều cháu nói là sự thật.

Cháu và cậu Thần chỉ là tình cờ gặp nhau, cháu vốn không có ý rắp tâm tiếp cận anh ấy.” Cô rưng rưng nước mắt nhìn bà nội Tịch, ánh mắt đó đột nhiên khiến bà nội Tịch mềm lòng.
Nhưng bà nội Tịch vẫn trợn trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó vẫn không biết làm thế nào mà lại than thở một hơi.
“Đi theo ta đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc