TỔNG TÀI TẠI THƯỢNG: KIỀU THÊ MANG CON BỎ TRỐN


Sao vậy ông xã? Anh có gì căn dặn em sao?
Ý thức về sự sống của Tô Anh Thư vô cùng cao, mặc dù bình thường cô rất hiếm khi gọi anh là ông xã, kể cả khi diễn kịch trước mặt người ngoài nhưng những lúc cần thiết thì dù những cái không quen cũng thành quen, bảo cô gọi anh là cha còn được.

Bởi vì dù sao Chu Hứa Văn cũng tốt hơn lão già Tô Tri Huân kia.
Chu Hứa Văn ngẩn người, anh không ngờ cô lại gọi anh như vậy, thế là anh ho mấy cái định thần lại:
- Khụ, khụ,...!Đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi, Tô Anh Thư.
Đã diễn thì phải diễn tới nơi tới trốn, Tô Anh Thư tròn mắt nhìn anh, trong cặp mắt trong suốt ấy tràn ngập sự ngây thơ, hồn nhiên.
- Hả? Anh nói gì vậy em không hiểu?
Chu Hứa Văn đen mặt, cô diễn thế này có hơi lố rồi, anh quả thực nhìn không nổi, trong ánh mắt mang theo sự chán ghét, anh nhấc tay ra khỏi vai cô, duy trì khoảng cách giữa hai người:
- Tô Anh Thư nghiêm túc đi, tôi hiện tại không muốn diễn kịch với cô.

Đúng là chồng cô, vô cùng dứt khoát không bao giờ lằng nhằng, hạ màn cái là không thèm nhận vợ luôn, Tô Anh Thư nhếch môi, nghiêm túc đáp lời:
- Vừa rồi không phải anh thích diễn lắm còn? Diễn tới mức đuổi người ta chạy mất rồi.
Dựa vào đâu mà Chu Hứa Văn muốn diễn lúc nào thì cô phải làm theo anh lúc ấy, cô là Chu phu nhân người người ngưỡng mộ, hai người bọn họ cũng ký hợp đồng hôn nhân, rõ ràng là ngang bằng nhau về quyền lợi.
Lúc trước cô chịu nhẫn nhịn không cãi cọ với anh đơn giản bởi vì chưa có đủ thế lực, nhưng hiện tại cha mẹ chồng đã cho cô một cái thang để trèo lên thì Tô Anh Thư này không cần phải luồn cúi với bất kỳ ai, kể cả Chu Hứa Văn.
- Tô Anh Thư, cô đừng quá phận.
Chu Hứa Văn nhíu mày, sự thay đổi đột ngột của Tô Anh Thư trong thời gian qua anh đều nhận ra, anh không muốn làm rõ ràng phần lớn bởi vì anh biết sự ra đi của đứa bé kia là một mất mát lớn đối với cô, còn anh trước đó lại chẳng biết gì cả.
Tô Anh Thư liếc Chu Hứa Văn, cái tên này chính là bị sự nhu nhược lúc trước của cô chiều hư, lười biếng dựa lưng vào thành giường, cô chầm chậm nói:
- Chu tổng, đây không phải MJ, tôi cũng chưa phải nhân viên của anh.
Quả thực là trở mặt nhanh hơn trở bàn tay, Chu Hứa Văn trước đó còn nghĩ Tô Anh Thư là chú thỏ con ngoan ngoãn, nhưng bây giờ mới thấy là bản thân đã nuôi con một hồ ly trong nhà.
Nhưng anh thích con người hiện tại của cô hơn, nó chân thực hơn dáng vẻ yếu đuối và ngoan ngoãn mà cô luôn bày ra bên ngoài.
- Tô Anh Thư, tôi không mong chúng ta cãi nhau vì người đàn ông kia, như vậy không đáng.
Tô Anh Thư hừ một tiếng, cô cũng đâu muốn cãi nhau với anh, chẳng qua là cái gương mặt lạnh tanh của Chu Hứa Văn gây chiến quá.
- Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, không phải vòng vo mãi thế.

Cái tên cáo già Chu Hứa Văn này chắc chắn là đã đánh hơi ra cô cùng Dương Chính Hàng có qua lại, vừa rồi mải làm mình làm mẩy với anh mà quên mất phải tìm lý do giải thích cho sự xuất hiện của Dương Chính Hàng ở phòng bệnh của cô.
- Tôi nói trước, anh đừng có suy nghĩ vớ vẩn.

Mặc dù tôi với anh hay cãi vã nhưng tôi vẫn nhớ rõ những điều khoản và số tiền bồi thường khổng lồ trong bản hợp đồng kia.
Chu Hứa Văn lườm cô, nữ nhân này kể từ lúc được sống là chính mình liền có những phát ngôn mà anh không thể tưởng tượng nổi, viện hàn lâm khoa học và nghệ thuật nợ cô một tượng Oscar vì vai diễn vợ hiền dâu thảo quá xuất sắc suốt hai năm.
- Cô quen biết anh ta?

Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nếu cô không nói thì Chu Hứa Văn cũng điều tra ra nên Tô Anh Thư mỉm cười, vô cùng bình tĩnh giải thích cặn kẽ quá trình mình quen biết Dương Chính Hàng:
- Cái hôm anh vứt tôi lại bên đường là anh ta cứu tôi, hôm nay anh ta tới bệnh viện thăm bạn thì tình cờ thấy tôi đi lại bất tiện nên ra tay cứu giúp một phen.

Nói ra, tôi còn đang nợ Dương tiên sinh hai ân tình lớn.
Nổi giận, có giỏi thì anh nổi giận đi xem nào.

Nếu không phải tên khốn nhà anh vứt cô lại thì cô làm sao quen biết được với Dương Chính Hàng.
Phụ nữ là sinh vật thù giai, không những thế, một khi đã ghim thì chỉ cần thích là đem ra nói đi nói lại đến khi nào chán thì thôi, đây cũng chính là chân lý sống mà anh rút ra được từ những lần cha anh cãi nhau với mẹ.
Chu Hứa Văn gượng cười, không biết cô còn mang chuyện này ra nói bao nhiêu lần nữa:
- Chuyện hôm đó cho tôi xin lỗi.
Tô Anh Thư trợn mắt, biểu cảm này chính là quá nỗi kinh ngạc, trong một tháng Chu tổng cao cao tại thượng nói xin lỗi với cô hơn chục lần, loại cảm giác thành tựu này khiến cô vui vẻ, hào phóng vỗ vỗ cánh tay anh:
- Không sao, tôi là người độ lượng.
Ngay lập tức Chu Hứa Văn nghiêm mặt lại, trong anh mắt hiện rõ hai chữ "thức thời".

Nụ cười trên môi Tô Anh Thư chợt tắt:
- Thôi nào, tôi chỉ nói đùa một chút thôi mà anh nghiêm túc quá vậy.
Mạng sống quan trọng, Tô Anh Thư gãi gãi mũi đầy ái ngại.

Cái tên Chu Hứa Văn này mắc bệnh sạch sẽ vô cùng nặng, nhìn xung quanh phòng bệnh của cô là biết, anh ta bắt Giang Văn đi mua một đống đồ dùng mới tới về để thay lại tất cả vật dụng có trong phòng bệnh, ngay cả là lọ hoa cũng không tha.
Nếu Chu Hứa Văn không phải thái tử gia nhà họ Chu thì cô tin rằng chẳng gia đình nào nuôi nổi anh.
- Sau này hạn chế qua lại với anh ta, tốt nhất là cô đừng gặp luôn.
- Ừm.
Mà khoan, mắt của Tô Anh Thư sáng lên, cô cười cợt hỏi:
- Anh ghen à?.


Bình luận

Truyện đang đọc