TỔNG TÀI TẠI THƯỢNG: KIỀU THÊ MANG CON BỎ TRỐN


Tô Anh Thư là người cố chấp nhưng sự cố chấp của cô cũng có giới hạn.

Hiện tại, cô đã hoàn toàn thất vọng về Chu Hứa Văn.

Niềm tin của cô dành cho anh lại một lần nữa bị anh lạnh lùng giẫm đạp.

Có trách cũng chỉ trách cô quá ngốc, ngốc khi đã tổn thương bao nhiêu lần vẫn tin vào anh.
Cảm nhận được cơn mưa này sẽ khó mà ngớt ngay, Tô Anh Thư lấy ra điện thoại trong túi xách muốn gọi cho tài xế nhưng đúng lúc này điện thoại lại hết pin.
Chết tiệt, Tô Anh Thư chửi thầm trong lòng, vừa rồi sử dụng nhiều quá mà không chú ý phần trăm của pin điện thoại.
Quả nhiên là một ngày tồi tệ, chuyện trùng hợp như thế cũng có thể xảy ra được, cô đúng là quá đen đủi mà.
Dưới cơn mưa xối xả, Tô Anh Thư mệt mỏi bước từng bước, khung cảnh thê thảm này làm cô nhớ lại lần gần đây nhất mình bị Chu Hứa Văn bỏ rơi trên đường.

Hóa ra, đi một vòng lớn rồi, mọi thứ vẫn lặp lại như lúc ban đầu.


Cuộc hôn nhân của hai người bọn họ từ đầu định sẵn đã không có tương lai.
- Chu Hứa Văn, chúng ta kết thúc thật rồi...
Tô Anh Thư nở một nụ cười chua xót, dưới cơn mưa, không ai biết cô gái nhỏ bé ấy có đang khóc hay không, nhưng chắc chắn rằng lúc này trái tim của cô đã rỉ máu.

Cô không còn đủ mạnh mẽ để tiếp tục duy trì mối quan hệ này nữa, cô thật sự quá mệt mỏi rồi.
Trái tim của Tô Anh Thư như co thắt lại, cô bấu chặt bàn tay, muốn dùng cơn đau để thức tỉnh lý trí nhưng điều đó chỉ khiến cô thêm gục ngã.

Sức khỏe vừa hồi phục chưa bao lâu, lại vương phải cơn mưa lớn như thế này, tất nhiên là cơ thể không chịu nổi rồi.
Nhưng Tô Anh Thư dặn lòng mình không thể gục ngã, cô cố lê thân mình bước đi, cô bước từng bước trên con đường vắng tanh không một bóng người.

Thật may là ông trời không phụ lòng người, ở phía xa xa kia, cô thấy ánh đèn đang sáng của một căn biệt thư.
Thoáng chốc Tô Anh Thư cảm thấy kinh ngạc.

Sao lại có người sống ở nơi hẻo lánh này? Trước kia cô vẫn thường tới đây nhưng đâu có thấy một căn biệt thự lớn như vậy?
Tuy nhiên, hiện tại Tô Anh Thư làm gì còn đủ sức lực suy nghĩ nhiều vậy, cho dù có phải chết cô cũng sẽ chết sau khi trả thù được cho ông nội và mẹ mình.

Do đó, Tô Anh Thư cố gắng đi tới căn biết thự đó để nhờ giúp đỡ nhưng ông trời dường như lại muốn tiếp tục thử thách cô, giày cao gót đột ngột bị gãy, dưới cơn mưa khiến Tô Anh Thư mất thăng bằng mà ngã xuống đường.
Sức khỏe vừa mới hồi phục chưa bao lâu, cộng thêm dầm mưa được gần tiếng đồng hồ khiến Tô Anh Thư không còn đủ sức lực để đứng dậy.

Nhìn về căn biệt thự đang sáng đèn cách mình không bao xa, cô cảm thấy bất lực vô cùng.

Rõ ràng là chỉ còn một chút, một chút nữa thôi là cô có thể chạm tới rồi.

Thế nhưng, ông trời lại không tốt bụng đến vậy.
Ông trời khiến cô ngã một cái thật đau để biết được rằng, trên đời này không có gì là dễ dàng cả, đặc biệt là cuộc đời của cô, lúc nào cũng tràn ngập những chuyện xui xẻo.

Vào lúc Tô Anh Thư chuẩn bị buông xuôi thì cô nhìn thấy hình dáng cao lớn của một người đàn ông đang cầm ô đi tới chỗ mình, theo hướng của người đàn ông ấy đi tới, cô đoán tám chín phần người này là chủ nhân của căn biệt thự đang sáng đèn kia.
Một tia hy vọng len lỏi trong đầu cô, dùng toàn bộ sức lực còn lại, Tô Anh Thư hét to:
- Giúp tôi với, bên này có người bị thương.
Dường như nghe được tiếng cầu cứu của cô, tốc độ đi của người kia cũng nhanh hơn, mới có một lúc mà anh ta đã đi tới đứng trước mặt cô, tầm nhìn của bị che khuất bởi chiếc ô nên Tô Anh Thư không nhìn rõ đấy là ai.

Mà cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng không quan trọng, cô vội vàng nói:
- Làm phiền anh cho tôi mượn điện thoại gọi điện cho người nhà, điện thoại của tôi...
Lời còn chưa kịp nói hết thì Tô Anh Thư bị dọa đến sững người, cô bất ngờ được người đàn ông thần bí kia bế lên, sự việc này diễn ra quá đột ngột khiến cô hốt hoảng kêu lên:
- Này anh, anh tính làm gì vậy...!vậy....
Lúc này Tô Anh Thư đã nhìn rõ gương mặt của người kia, gương mặt quen thuộc ấy khiến cho cô càng thêm kinh ngạc mà thốt lên:
- Dương Chính Hàng, sao lại là anh?
Trái ngược với phản ứng dữ dội của cô, Dương Chính Hàng vô cùng bình tĩnh đáp:
- Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Nhưng tại sao lần nào tôi gặp cô cũng thấy cô thê thảm vậy nhỉ Tô tiểu thư?
Tô Anh Thư cứng họng, cô muốn như vậy chắc.
Dương Chính Hàng thấy cô không nói gì cũng chẳng nói tiếp, anh ta ôm chắc cô trong lòng, bước đi cũng nhanh hơn.
Lúc này Tô Anh Thư mới nhớ ra chuyện mình đang được Dương Chính Hàng bế trong lòng, gần đây scandal của Tô gia không ít, nếu bị ai chụp được thì chắc chắn to chuyện.


Cho dù cô dù đã hạ quyết tâm kết thúc với Chu Hứa Văn nhưng ngày nào họ còn trên danh nghĩa vợ chồng, thì cô sẽ dự danh dự cho cả hai.
- Hay là anh thả tôi xuống trước đi, tôi tự đi được.
Dương Chính Hàng nhìn cô, chỉ một cái liếc mắt cũng biết được Tô Anh Thư đang nghĩ gì, anh ta cười nói:
- Yên tâm, nơi này không có ai chụp hình cô đâu.

Cô còn cứ lằng nhằng thì cả hai chúng ta sẽ phải dầm mưa lâu hơn đấy.
Bị anh ta nói trúng tim đen, Tô Anh Thư liền im bặt, người ta đã không ngại trời mưa dầm mưa bế mình tìm chỗ trú, giờ cô cứ kì kèo nhiều chỉ khiến cả hai tắm mưa lâu hơn.
Tô Anh Thư cười gượng nói:
- Làm phiền anh quá.
Tuy để cho Dương Chính Hàng bế nhưng Tô Anh Thư vẫn vẫn cô giữ khoảng cách nhất có thể, có thể nói là gượng gạo vô cùng.

Đến Dương Chính Hàng cũng cảm thấy cô gái này đột nhiên quá cổ hủ đi?.


Bình luận

Truyện đang đọc