TỔNG TÀI TẠI THƯỢNG: KIỀU THÊ MANG CON BỎ TRỐN


Lúc ra Tô Anh Thư cùng Chu Hứa Văn ra khỏi bệnh viện, sắc trời cũng đã chuyển màu, màn đêm bao phủ thành phố Z.
Trên xe, Chu Hứa Văn tập trung lái xe còn Tô Anh Thư thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa, thành phố Z về đêm rất phồn hoa, nơi này là một trung những trung tâm kinh tế lớn nhất cả nước.

Nhưng hôm nay cô nào còn tâm trạng thưởng thức nó, lúc này lòng cô rối như tơ vò.
Rốt cuộc thì là kẻ nào đang muốn hãm hại Tô gia?
Chu Hứa Văn dừng đen đỏ, theo phản xạ quay qua nhìn Tô Anh Thư, suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói:
- Giang Văn đang đi điều tra rồi, sẽ sớm có kết quả thôi.

Cô không cần phải suy nghĩ nhiều quá.
Tô Anh Thư thoáng giật mình, sau đó cười trừ:
- Anh không thấy những chuyện xảy ra gần đây quá trùng hợp sao? Dường như tất cả đã được sắp xếp từ trước.
Chu Hứa Văn lẳng lặng nhìn cô, cho tới khi đèn chuẩn bị sang màu xanh mới nói:
- Kế hoạch dù có tỉ mỉ đến mức nào cũng có khe hở.


Yên tâm, có tôi ở đây không ai động được vào một ngón tay của em đâu.
Vừa dứt lời xe cũng nổ máy, Chu Hứa Văn rất chăm chú lái xe, song có lẽ anh vẫn nhận ra ánh nhìn chăm chú của Tô Anh Thư.
Những lời mà Chu Hứa Văn nói ra tuy có hơi cục súc nhưng lại cho Tô Anh Thư một cảm giác ấm áp khó tả.

Cả cuộc đời này của Tô Anh Thư làm gì cũng sai, nhận nhầm kẻ thù là mẹ suốt 16 năm, không quan tâm tới sức khỏe của ông nội,...
Việc duy nhất mà cô cảm thấy rằng đến lúc này mình làm đúng đó là nghe lời ông nội kết hôn với Chu Hứa Văn.
Mặc dù cuộc hôn nhân của hai người bọn họ bắt đầu không mấy vui vẻ nhưng thời gian đã chứng minh được rằng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Tô Anh Thư bất giác cong môi cười một cách hạnh phúc, cô nhìn Chu Hứa Văn nói:
- Cuối tuần này anh có rảnh không?
Chu Hứa Văn đang tập trung nhìn đường, song vẫn đáp lời cô:
- Tạm thời trước mắt chắc là rảnh bởi vì chưa có lịch trình gì.

Có chuyện gì sao?
Bất giác Tô Anh Thư cảm thấy hai người họ nói chuyện cứ như một cặp vợ chồng già vậy, lạnh nhạt cũng không phải lạnh nhạt mà nói nồng nhiệt thì càng không đúng, chỉ là đã hiểu nhau đến mức chỉ cần đối phương mở lời là biết người kia cần gì.
Mặc dù là vậy nhưng Tô Anh Thư vẫn có chút do dự, mối quan hệ của bọn họ vừa tốt lên chưa bao lâu, làm vậy có gấp gáp quá không?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Tô Anh Thư vẫn quyết định nói ra:
- Cũng không có gì, cuối tuần là giỗ của ông nội, tôi muốn dắt anh tới thăm ông.
Đáp lại sự mong chờ Tô Anh Thư là một sự im lặng đến ngại ngùng, Tô Anh Thư cũng không nghĩ rằng Chu Hứa Văn sẽ đồng ý với yêu cầu vô lý này.

Bởi từ lúc không nội mất tới giờ, trừ tang lễ của ông ra, cô chưa từng dắt anh tới mộ ông bao giờ.

Mà nói đúng hơn là khoảng thời gian trước số lần bọn họ gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, lấy đâu ra cơ hội để tìm anh.
Chỉ là Tô Anh Thư tài nào cũng không ngờ được, tên này đồng ý cũng chẳng đồng ý, mà từ chối cũng chẳng từ chối, cứ im thin thít khiến cô xấu khổ đến mức muốn độn thổ.
Tô Anh Thư thở dài, đúng là cô đã kỳ vọng quá nhiều vào mối quan hệ này, ngại ngùng mở miệng nói:
- Thật ra anh không cầ...n....
- Được, tôi sẽ sắp xếp thời gian.

Tô Anh Thư kinh ngạc không dám tin vào tai mình, ngờ nghệch hỏi lại:
- Anh nói thật?
Chu Hứa Văn dường như không ngờ tới câu hỏi của Tô Anh Thư, nheo mắt quay sang nhìn cô, trầm giọng hỏi:
- Tô không đáng tin vậy sao?
Tô Anh Thư là con người thành thật, ngay thẳng, chưa đến ba giây đã buột miệng nói:
- Ừ...mm....
Nhưng nhanh chóng cô đã nhận ra sai lầm của mình, vội vàng sửa lại:
- Anh rất là đáng tin.
Chu Hứa Văn liếc cô, có kẻ điếc mới không nghe ra chữ "ừm" kia, song anh cũng lười so đo với cô gái gốc này, lạnh nhạt nói:
- Ngày mai tôi phải đi công tác, thời gian này cô cứ ở cùng cha vợ đi, tiện thể chăm sóc cho ông luôn.
Tô Anh Thư kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh báo cáo lịch trình công việc với cô, quả thực là điều hiếm có khó tìm.

Nhưng nhanh chóng cô đã nhận ra điểm không đúng lắm trong lời nói của anh, nghi hoặc hỏi:
- Anh phải đi công tác vậy cuối tuần?
- Sớm thì thứ sáu còn chậm nhất là tối thứ bảy tôi sẽ về nước.
Tô Anh Thự gật gù:
- Vậy thì tốt rồi.

Tôi còn tưởng mình làm phiền tới lịch trình của anh.

Chu Hứa Văn nhướng mày, sau đó nhếch môi, một nụ cười thoáng qua trong một cái chớp mắt, anh nói:
- Bà xã đại nhân dạo gần đây quản lý tôi gắt quá, sắp tới có cần phải làm đơn xin phép đi ra ngoài không?
Tô Anh Thư bật cười thành tiếng, cong môi cười nói:
- Vậy anh nói xem có cần không, ông xã yêu dấu?
- Tất cả đều nghe theo lệnh của bà xã đại nhân.
Đệch mợ, Tô Anh Thư suýt xỉu vì quá ngọt, giọng của Chu Hứa Văn cực kì ấm, không bàn tới nhan sắc, chỉ cần nghe giọng nói của anh thôi cũng đủ khiến con người ta rụng trứng.
Tô Anh Thư dơ ngón tay cái thành hình nút like, vô cùng sảng khoái nói:
- Đỉnh! Chu tổng mãi đỉnh!
Cùng diễn kịch mấy năm qua nhưng trình độ diễn xuất của cô còn thua kém Chu Hứa Văn nhiều.

Chẳng qua là anh giàu sẵn rồi, cũng không đam mê nghệ thuật.

Nếu không bước chân vào làng giải thích sẽ là một ngôi sao lớn..


Bình luận

Truyện đang đọc