CHƯƠNG 125
Sự sùng bái của Nghê Nghê với Trầm Tử An khiến cậu bé rất thoả mãn.
“Nghê Nghê, thời gian không còn sớm nữa, con mau ngủ đi, mẹ với anh cũng phải ăn cơm đây.”
“Vâng, chào anh và mẹ nha.”
Sau khi Nghê Nghê cúp máy, Trầm Mặc Ca không kìm được nước mắt, che miệng, nước mắt đảo vòng quanh.
Mễ Tiểu Anh vỗ lưng cô, an ủi: “Mọi chuyện sẽ tốt thôi, tớ tin ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu, Nghê Nghê còn nhỏ như thế lại đáng yêu, mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp thôi.”
“Tại tớ, đều tại tớ. Là tớ không bảo vệ tốt cho Nghê Nghê, nếu khi ấy tớ có thể bảo vệ được con thì con bé cũng không đến mức vừa sinh ra đã phải ở bệnh viện. Tớ biết rõ hơn ai hết, Nghê Nghê rất ngưỡng mộ các bạn nhỏ khoẻ mạnh, thậm chí đến cửa lớn bệnh viện con bé cũng chưa được bước ra mấy lần.”
“Được rồi, Mặc Ca, muốn trách thì phải trách tên đàn ông thối tha kia, không liên quan đến cậu, cậu đã cố hết sức rồi. Nếu có sai thì cũng chỉ là cậu yêu người đàn ông đó mà thôi. Bây giờ cậu đã là mẹ, vì con, cậu cũng phải kiên cường, không phải sao?”
Lời của Mễ Tiểu Anh khiến Trầm Mặc Ca gật đầu mạnh.
Đúng thế.
Cô phải kiên cường!
Cô phải khiến Diệp Nam Huyền trả giá mới xứng đáng với hai con.
Mặc dù Trầm Tử An không biết Mễ Tiểu Anh và Trầm Mặc Ca nói chuyện gì nhưng ánh mắt cậu cũng khá nghiêm nghị, ít đi một chút sự ngây thơ và non nớt mà trẻ con tuổi này nên có.
Ăn cơm xong, Mễ Tiểu Anh đưa Trầm Tử An đi, hộ tá chăm sóc đặc biệt mà Diệp Nam Huyền thuê đi vào chăm sóc Trầm Mặc Ca. Cô cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cũng không quân tâm đối phương là ai, dứt khoát đắp chăn đi ngủ.
Mơ mơ màng màng qua một ngày, bản báo cáo giám định cha con bên phía viện trưởng Trương đã có, Diệp Nam Huyền vô cùng sốt ruột đích thân chạy tới.
“Viện trưởng Trương, báo cáo đâu?”
Viện trưởng Trương không ngờ Diệp Nam Huyền sẽ đích thân tới nên có chút căng thẳng.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi vừa mới làm xong, vốn định tìm người đưa tới cho anh, sao anh lại đích thân tới đây vậy?”
“Không cần, đưa bản báo cáo cho tôi là được.”
Diệp Nam Huyền nóng lòng nhìn viện trưởng Trương.
Viện trưởng Trương đưa bản báo cáo cho anh.
Diệp Nam Huyền đột nhiên vô cùng kích động, thậm chí có chút không biết nên mở từ đâu.
Có phải không?
Nếu không phải thì sao?
Nhưng anh lại vô cùng nóng lòng muốn biết kết quả này.
“Tổng giám đốc Diệp?”
Viện trưởng Trương thấy anh đứng ngây ra đó như kẻ ngốc thì không khỏi lên tiếng gọi.
Lúc này Diệp Nam Huyền mới như tỉnh lại từ trong giấc mơ.
“Ồ, tôi đi trước đây.”
Anh cầm báo cáo rồi xoay người, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Nam Huyền về xe, nhìn bản báo cáo giám định rồi châm một điếu thuốc. Bây giờ anh rất cần một điếu nicotin để xoa dịu tâm tình.
Trong làn khói mịt mờ không ai nhìn rõ mặt anh, cũng không nhìn rõ vẻ mặt anh.