CHƯƠNG 129
Diệp Nam Huyền như vậy Trầm Mặc Ca chưa thấy bao giờ. Cô vẫn luôn cho rằng anh lạnh lùng vô tình, đến khi nhìn thấy sự bảo vệ và quan tâm của anh dành cho Sở Mộng Khê, cô mới biết người đàn ông này cũng có nhu tình, chỉ là sự nhu tình của anh không thuộc về cô mà thôi.
Bây giờ anh dùng ánh mắt tổn thương đó nhìn cô là có ý gì?
Dường như cô làm chuyện gì tội ác tày trời không thể tha thứ.
Trầm Mặc Ca đột nhiên không thể nhìn thẳng vào mắt anh nữa, cô vội vàng cúi đầu, cười nói: “Tổng giám đốc Diệp, để tôi tự làm đi.”
Nói rồi cô muốn lấy quả xoài từ trong tay Diệp Nam Huyền, vì cô đã thấy trên mu bàn tay anh bắt đầu nổi mẩn đỏ.
Nhưng Diệp Nam Huyền lại né đi, tiếp tục gọt vỏ, dáng vẻ tỉ mỉ nghiêm túc ấy tựa như trên tay anh không phải quả xoài mà là báu vật anh nâng niu nhất trên đời.
“Tổng giám đốc Diệp!”
“Im miệng!”
Diệp Nam Huyền rất muốn đè nén sự ghen tỵ và lửa giận trong lòng mình nhưng anh thật sự không nhịn nổi nữa, đột nhiên gầm lên một tiếng khiến Trầm Mặc Ca giật mình.
Người đàn ông này hormone mất cân bằng đúng không?
Vừa nãy vẫn đang yên đang lành, bây giờ lại nổi giận?
Trầm Mặc Ca dứt khoát không quan tâm anh nữa.
Đau chết anh đi!
Nhưng khoé mắt Trầm Mặc Ca lại vẫn thi thoảng nhìn về Diệp Nam Huyền,
Diệp Nam Huyền gọt vỏ xong thì dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ, lúc này mới đưa đĩa cho Trầm Mặc Ca.
Tay anh lúc này đã đỏ ứng một mảng.
Trầm Mặc Ca hơi nhíu mày, muốn làm như không thấy nhưng lại không nhịn được mà nhìn. Đĩa xoài bây giờ ăn không được mà không ăn cũng không được.
Cô vội vàng nhận lấy rồi thấp giọng nói: “Tôi tự ăn là được rồi, mu bàn tay tổng giám đốc Diệp đã đỏ rồi, vẫn nên đi khám bác sĩ đi.”
“Không đáng ngại.”
Dường như Diệp Nam Huyền không cảm thấy khó chịu, dùng giấy vệ sinh lau tay rồi lại bắt đầu gọt cho cô quả khác.
“Đủ rồi đủ rồi, tổng giám đốc Diệp, tôi không ăn được nhiều thế.”
Trầm Mặc Ca vội ngăn cản.
Càng ngày Diệp Nam Huyền càng cảm thấy từ “tổng giám đốc Diệp” này sao mà chói tai thế?
Hai người đã từng là vợ chồng thân mật nhất, thậm chí còn ngủ cùng giường ba năm, bây giờ cô quay lại chẳng những không nhận anh mà còn luôn miệng gọi anh là tổng giám đốc Diệp, lẽ nào cô bị mất trí nhớ?
“Gọi tên tôi.”
“Hả?”
Trầm Mặc Ca sững sờ, dường như không ngờ Diệp Nam Huyền lại đưa ra yêu cầu này.
Nhìn vẻ ngơ ngác này của cô, hai đầu lông mày dường như vẫn còn thần thái quen thuộc trước kia, tim Diệp Nam Huyền lại đau đướn lần nữa.
“Gọi tên tôi, tôi không quen người khác gọi là tổng giám đốc Diệp.”
“Nhưng chẳng phải trợ lý Tống cũng gọi vậy sao?”
“Em là trợ lý Tống à?”