CHƯƠNG 2
“Trầm Mặc Ca, ba năm trước lúc cô dựa vào thủ đoạn bò lên giường tôi, khiến tôi không thể không cưới cô, cô nên biết cuộc hôn nhân này tôi không thể cho cô tình cảm cô muốn. Tôi cảnh cáo cô, đứa nhỏ trong bụng Sở Mộng Khê cực kỳ quý giá, là ruột thịt của nhà họ Diệp chúng tôi, nếu cô dám làm chuyện bỉ ổi gì với cô ấy, cô đừng trách tôi không nghĩ tới tình cảm vợ chồng.”
Nói xong, Diệp Nam Huyền hất tay cô ra.
Trầm Mặc Ca không thể đứng vững, lảo đảo suýt chút té ngã, cô vội vàng đỡ lấy vách tường bên cạnh, giấy khám thai trong tay rơi xuống ngay trước mặt Diệp Nam Huyền.
“Cô mang thai rồi?”
Đáy mắt Diệp Nam Huyền thoáng hiện lên nét kinh ngạc.
Trầm Mặc Ca lại bật cười, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
“Anh để ý sao? Ba năm trước tôi từng giải thích với anh, nhưng anh không tin. Cho dù tôi đào tim móc phổi với anh, anh cũng nhắm mắt làm ngơ. Bây giờ mối tình đầu của anh còn sinh con cho anh rồi. Diệp Nam Huyền, tôi yêu anh, nhưng tôi cũng có lòng tự trọng và kiêu ngạo! Đứa nhỏ này tôi sẽ phá, hai chúng ta cũng nên kết thúc thôi.”
Tim Trầm Mặc Ca như bị dao cắt, lại dứt khoát xoay người rời đi.
Ánh mắt Diệp Nam Huyền chợt trở nên nặng nề.
Anh bước nhanh lên bế lấy Trầm Mặc Ca, đi nhanh ra ngoài bệnh viện.
“Trầm Mặc Ca, cô cho rằng mình là ai? Ép tôi cưới cô là cô, bây giờ nói không cần đứa nhỏ cũng là cô, cô thật sự cho rằng Diệp Nam Huyền tôi dễ chịu, mặc cho cô đùa bỡn trong lòng bàn tay đúng không? Tôi cho cô biết, đứa nhỏ này phá hay giữ là do tôi quyết định!”
“Diệp Nam Huyền, anh buông tôi ra! Đây vốn là con của tôi, không liên quan gì đến anh cả!”
Trầm Mặc Ca tức giận liên tục giãy dụa, lại không thoát khỏi trói buộc của anh.
“Con của cô? Không có tôi, cô có thể sinh sản vô tính sao? Trầm Mặc Ca, tốt nhất cô đừng gây chuyện với tôi vào lúc này!”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Diệp Nam Huyền đột nhiên nheo lại, hơi thở ác liệt khiến người ta khó thở lập tức bao phủ khắp xung quanh, khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
Đúng lúc này, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
Vì tiện nghe máy, Diệp Nam Huyền buông Trầm Mặc Ca xuống, nhưng một tay vẫn giữ lấy cô, cực kỳ bá đạo.
Trầm Mặc Ca không nhịn được hơi đau khổ.
Lần nào cô cũng có một loại ảo giác, cảm thấy ít nhiều gì Diệp Nam Huyền cũng có để ý đến mình, giống như bây giờ vậy.
“Cậu nói gì? Anh Lạc muốn tự sát? Trông chừng cô ấy, tôi đến ngay!”
Diệp Nam Huyền đột nhiên trở nên căng thẳng, trái tim vừa có chút ấm áp của Trầm Mặc Ca cũng bắt đầu lạnh đi.
“Trầm Mặc Ca, cô về trước đi, chuyện này tôi sẽ nói với cô sau.”
Diệp Nam Huyền cúp máy, nhíu chặt mày với nhau, trong mắt rõ ràng mang theo lo lắng và sốt ruột, những cảm xúc này cũng không phải cho người làm vợ là cô.
Trầm Mặc Ca lạnh lùng đẩy anh ra.
“Anh đi đi, dù sao cô ta quan trọng hơn với anh.”
Nhưng trái tim cô lại đang chảy máu.
Diệp Nam Huyền còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì cả, chỉ bắt xe taxi, đưa cô lên xe rồi vội vã rời khỏi.
Trầm Mặc Ca không nhịn được cười khổ.