TRA CÔNG CHÚA HỀ HÔM NAY LẠI HÀNH TÔI

Nghe thấy giọng nói này.

Người đàn ông đang ngồi trong góc mới từ từ ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc trông thấy Khâu Ngôn Chí, vẻ mặt hắn chợt hiện lên nét hoang mang, tựa như không biết nên phản ứng thế nào.

[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Xảy ra tình trạng khẩn cấp! Hiệu quả thẻ chức năng bị quấy nhiễu! Xin mời người chơi mau chóng rời khỏi nhân vật mục tiêu!] Giọng nữ máy móc lạnh băng truyền đến.

Khâu Ngôn Chí không thèm quan tâm. Cậu đứng thẳng người, đi về phía Hạ Châu.

“Hạ Châu…”

Hạ Châu lặng lẽ nhìn Khâu Ngôn Chí đi từng bước một đến bên mình, sau đó hỏi: “Em là linh hồn ư?”

Khâu Ngôn Chí vươn tay nắm chặt lấy tay Hạ Châu, khẽ đáp: “Em không phải ma quỷ, em là Khâu Ngôn Chí.”

Hạ Châu lặng yên ngắm Khâu Ngôn Chí thật lâu, sau đó mới đưa tay sờ lên gò má cậu, cười nói: “Cảm ơn em chịu xuất hiện trong giấc mơ của anh.”

Nước mắt Khâu Ngôn Chí tức khắc rơi xuống.

“Đừng khóc.” Hạ Châu dịu dàng lau khô nước mắt cho cậu, “Đã vào giấc mơ của anh rồi thì đừng khóc, được không em?”

Khâu Ngôn Chí lắc đầu, nắm thật chặt bàn tay đang vuốt ve gương mặt mình, giọng nói cậu khàn đến mức không còn rõ ràng nữa: “Không phải mơ, không phải mơ đâu anh! Hạ Châu, em là người. Em không chết, Hạ Châu! Em còn sống mà, Hạ Châu…”

Hạ Châu kiên nhẫn dỗ dành cậu, hắn lại dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt cho cậu: “Được, được, em còn sống, em đừng khóc, được không…”

Khâu Ngôn Chí nắm lấy tay phải của hắn, cắn một cái không mạnh cũng không nhẹ: “Đau không?”

Hạ Châu hơi sửng sốt, rồi gật đầu: “Đau.”

Khâu Ngôn Chí lại hỏi: “Vậy đây là mơ ư?”

Hạ Châu do dự một lúc mới ngơ ngác lắc đầu: “Hình như không phải.”

Rồi hắn lại quay đầu nhìn vào chỗ bên cạnh: “Thế nhưng… rõ ràng em đang ở đây.”

Khâu Ngôn Chí nhìn lướt qua, chỗ mà Hạ Châu chỉ chẳng có gì cả nhưng cậu biết, trong mắt hắn, nơi đó đang đặt “tro cốt của cậu”.

Khâu Ngôn Chí hỏi: “Anh nhìn thấy gì?”

Hạ Châu: “Em.”

Khâu Ngôn Chí vươn tay qua: “Vậy bây giờ anh đang nhìn thấy gì?”

Hạ Châu: “Tay em… đặt trên… hũ tro cốt… của em.”

Khâu Ngôn Chí đành dời tay xuống một tý: “Vậy bây giờ?”

“Tay em… xuyên qua.”

Khâu Ngôn Chí: “Điều này có nghĩa là?”

Hạ Châu trợn trừng hai mắt, ngập ngừng đáp: “Nghĩa là… em… là linh hồn?”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Khâu Ngôn Chí tiếp tục nắm lấy tay Hạ Châu, xuyên qua “hộp tro cốt” kia: “Không chỉ riêng em, anh cũng có thể xuyên qua mà. Bây giờ anh đã hiểu điều này có nghĩa là gì rồi chứ?”

“… Đã hiểu.”

Rốt cuộc Khâu Ngôn Chí cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cậu thấy Hạ Châu nhìn về phía mình, chậm rãi mở to mắt: “… Anh cũng… là hồn ma.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Đây chính là cái tên thần kinh lạnh lùng tàn nhẫn điên cuồng quái gở vừa cười khẩy vừa nói muốn lấy dao gọt đầu ông đây chứ không phải một kẻ vừa ngốc vừa dốt phản ứng chậm chạp đầu chứa đầy nước lã hả?!!!

Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, đáp: “Không, là có nghĩa hộp tro cốt kia là đồ giả, không có thật!”

Hạ Châu: “Không có thật?”

Đúng lúc này, giọng nữ máy móc lạnh lẽo lại vang lên lời cảnh cáo.

[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Hiệu quả thẻ chức năng bị gián đoạn nghiêm trọng! Xin mời người chơi lập tức tránh xa nhân vật mục tiêu! Xin mời người chơi lập tức tránh xa nhân vật mục tiêu! Nếu người chơi tiếp tục cản trở, thẻ cách ly nhân vật phiền toái lập tức bị vô hiệu hóa, người chơi phải tự chịu trách nhiệm với bất kỳ hành động bất bình thường của NPC!]

Khâu Ngôn Chí lại làm như không nghe thấy gì cả. Cậu nhìn Hạ Châu, nói:

“Đúng vậy, không có thật.”

Hạ Châu hơi hoang mang: “…Vậy thứ anh nhìn thấy là cái gì?”

“Là ảo giác của anh.” Khâu Ngôn Chí khẽ đáp, “Em không bị tai nạn xe, em cũng không chết. Anh xem, em đang ở đây, em vẫn khỏe mạnh.”

“…Em vẫn khỏe mạnh, là ảo giác của anh.” Hạ Châu lẩm bẩm nói.

Vẻ mặt Hạ Châu vô cùng mờ mịt mê man. Hắn nhìn Khâu Ngôn Chí rồi nhìn sang hũ tro cốt, dường như vẫn chưa thể tiêu hóa nổi sự thật.

Khâu Ngôn Chí dìu hắn đứng dậy, nói: “Hạ Châu, chúng ta đi ngủ đi. Ngủ một giấc dậy sẽ tốt thôi…”

Hạ Châu lặng yên đi theo cậu về phòng ngủ.

“Khâu Ngôn Chí, vụ tai nạn xe kia của em chỉ là ảo giác của anh thôi ư?” Hạ Châu nằm trên giường, ngẩng đầu hỏi.

Khâu Ngôn Chí đắp chăn cho hắn, nói: “Anh cũng có thể nghĩ rằng, đó chỉ là một cơn ác mộng.”

“Khâu Ngôn Chí!” Hạ Châu dõi theo cậu, lại nói, “Ngủ cùng anh đi.”

Khâu Ngôn Chí vén chăn lên, nằm xuống bên hắn.

Hạ Châu ôm chầm cậu vào lòng, giữ lấy thật chặt, tựa như muốn khảm cậu vào tận sâu máu thịt mình.

May là hắn ngủ rất nhanh.

*

Đèn trong phòng đều đã tắt hết, nguồn sáng duy nhất chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu xuyên qua cửa sổ, lờ mờ soi tỏ viền mặt Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí lẳng lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của hắn, đoán chừng mình điên rồi mới chạy đến tìm Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí cũng đã dự liệu sẵn về sự hối hận sẽ ập đến ngay khi bình minh tới, hối hận vì hanh động sốc nổi và lỗ mãng của mình.

Nhưng lúc này đây, toàn thân cậu vùi trong lòng Hạ Châu, lắng nghe tiếng tim đập của người ấy, nhắm hai mắt lại.

Cậu rất buồn ngủ, nhưng trong đầu không thể xóa đi hình ảnh Hạ Châu ôm thi thể cậu mà khóc.

Ai đó từng nói, phàm là kẻ càng nắm giữ thành công thì càng sợ hãi cái chết, bởi vì hắn sợ sẽ mất đi những gì mình đang nắm giữ.

Nhưng rõ ràng Khâu Ngôn Chí chỉ có hai bàn tay trắng, mà cậu vẫn sợ tử vong.

Nỗi sợ này bắt đầu từ 10 năm trước.

Khâu Ngôn Chí vẫn nhớ rõ, hôm ấy là Tết Âm lịch, hàng xóm láng giềng ai ai cũng náo nhiệt vui vẻ, phụ nữ thì làm sủi cảo trong bếp, đàn ông dán câu đối xuân lên cổng, đám trẻ nhỏ đốt mấy viên pháo năm đồng khiến cả con ngõ nhỏ đều âm vang tiếng pháo đùng đùng.

Riêng Khâu Ngôn Chí bị mẹ kéo lên nóc nhà, bà ấy nói với cậu rằng, Tiểu Viễn, chết chung với mẹ được không?

Lúc ấy, mẹ đã nở nụ cười. Bà cười lên vốn dĩ rất đẹp, thế nhưng trên mặt đã bị vạch vài nhát, động tác cười khiến thịt lòi ngổn ngang, khiến người ta sợ hãi.

Vì thế, Khâu Ngôn Chí lùi lại một bước.

Một mình mẹ nhảy khỏi mái nhà.

Khi Khâu Ngôn Chí leo xuống mái, đi từng bước một đến bên thi thể bà thì xung quanh đã có một đám người bâu lại.

Có người nói, thật đáng sợ, thật kinh khủng.

Có người nói, suýt tý nữa thì rơi trúng người khác rồi, vì sao người phụ nữ này không chết trong nhà đi?

Có người nói, hình như người chết là Qua Nhược Thục.

Còn có người nói, chết là tốt.

Qua Nhược Thục này chính là người phụ nữ sống ở nhà số 76, dãy thứ 2, tầng 3, tòa nhà phía Đông. Nghe nói đã ly hôn chồng ba năm rồi, hôm trước vừa gặp lại thì xảy ra cãi vã, chẳng những vô vàn đắc ý nói rằng đứa trẻ không phải con ông ta, còn nói là phải đưa đứa bé đi tìm người cha ruột giàu có nào đó. Sau khi người đàn ông kia biết chuyện thì rạch mặt cô ta, gã còn suýt đánh cô ta tới chết, người phụ nữ này báo công an tống gã vào tù. Trước khi người phụ nữ kia bị rạch mặt, cô ta suốt ngày chải chuốt lả lơi hệt như yêu tinh để dụ dỗ đàn ông, đã vậy ngày nào cũng bắt đứa con đi trộm quần áo trang sức trong trung tâm thương mại. Đứa con bị bắt, cô ta cũng không đến đồn công an đón nó về. Sau khi bị hủy dung, cô ta chỉ biết ru rú trong nhà đánh con trai, nửa đêm hôm qua vẫn còn vừa khóc vừa kêu như đồ điên, khiến con tôi sợ quá khóc toáng lên. Giờ cô ta chết rồi, coi như đã được yên tĩnh.

“Cuối cùng người đàn bà này cũng chết.”

Mọi người đều nói vậy.

Sau đó, cậu bỗng nghe thấy chính mình cũng nói hệt như thế.

“… Cuối cùng mẹ cũng chết rồi.”

Cậu lạnh lùng, tàn nhẫn thốt ra câu nói kia trong lòng, nói từng từ từng tiếng một.

Đến khi kịp phản ứng rốt cuộc mình muốn làm gì, Khâu Ngôn Chí ngẩn ngơ ngồi yên một chỗ. Cậu cảm thấy ghét bỏ bản thân, cảm thấy dơ bẩn như lũ giòi bọ.

Từ hôm ấy trở đi.

Cậu bắt đầu sợ hãi cái chết.

Cậu không sợ việc bản thân chết đi.

Cậu sợ sau khi mình chết, có người quăng cho cậu ánh mắt lạnh lùng rồi xoay người đi, hay có người sẽ oán thán rằng máu của cậu khiến cửa nhà họ ô uế, hay có người nói rằng cái chết của cậu khiến một ngày tốt đẹp bỗng thành xui rủi, có người thì đứng trước mắt thi thể cậu, tựa như thở dài:

— Cuối cùng thì kẻ này cũng chết.

Hạ Châu đã cho cậu biết.

Thì ra bản thân của 10 năm sau vẫn còn e ngại cái chết.

Nhưng đó là bởi sợ có người đau lòng, sợ có người khổ sở, sợ có người quỳ gối bên thi thể cậu mà khóc đứt ruột gan, lại sợ có người ôm tro cốt cậu vùi mình vào góc nhà tăm tối, sợ có người vì mình chết đi mà… suýt chút nữa đã khiến người ấy rối loạn tinh thần.

Khâu Ngôn Chí khẽ khàng cọ hai cái lên ngực Hạ Châu, vòng tay ôm lấy eo hắn, chìm vào giấc ngủ.

*

Khâu Ngôn Chí cảm thấy như đã ngủ rất lâu, lâu đến mức cả người bải hoải.

Dù đã tỉnh ngủ rồi nhưng khi mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng rỡ ràng, lại khép mắt lại, vùi vào lòng người kia, biếng nhác hệt chú mèo.

Hạ Châu khép hờ mắt ôm chặt mèo nhỏ trong lòng, bởi mới tỉnh ngủ nên giọng nói hơi khàn khàn: “Khâu Ngôn Chí, anh mơ thấy một giấc mộng rất dài.”

Khâu Ngôn Chí vẫn còn buồn ngủ lắm, cậu lầm bầm: “… Ừm… Mơ thấy gì?”

Hạ Châu đặt một nụ hôn lên trán Khâu Ngôn Chí, khàn giọng đáp: “Anh mơ thấy… Anh xuyên qua thời gian trở về bốn tháng trước, em tỏ vẻ không nhận ra anh, còn không muốn kết hôn với anh. Em đánh anh ngất xỉu, trộm mất tài liệu của anh, còn cắn anh bị thương, cuối cùng, ở trước mặt anh mà gặp phải tai nạn xe…”

Trong nháy mắt, Khâu Ngôn Chí lập tức tỉnh táo, không hề có chút buồn ngủ nào nữa.

Đừng nói là buồn ngủ hay gì, bây giờ cả người cậu đều bị đông cứng ngắc như tảng đá luôn rồi, đến cả cọng tóc có khi cũng dựng thẳng lên được luôn ấy chứ.

Cậu nên giải thích thế nào với Hạ Châu về tình hình này bây giờ?!

Chẳng lẽ nói, ngài Hạ thân mến, chuyện anh ngược dòng thời gian về bốn tháng trước là thật, em không nhận ra anh là thật, em không muốn kết hôn với anh, đánh ngất anh, trộm tài liệu và cắn anh bị thương đều là thật, chỉ riêng việc anh nhìn thấy em chết mới là giả?

Không sai, anh có thể tiếp tục xem việc em đã chết như một giấc mộng cũng được.

Nhưng vấn đề là phải giải thích thế nào với ngài Hạ đây rằng, đánh anh bất tỉnh, trộm tài liệu, cắn bị thương, rồi còn không muốn kết hôn với anh, nhưng vì sao bây giờ lại đang ễnh người nằm trên giường anh?!!!

Hạ Châu gác cằm lên đầu Khâu Ngôn Chí, cọ hai cái, hỏi: “Hm? Sao em không nói gì?”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Biểu cảm của Khâu Ngôn Chí đờ ra, cậu cẩn thận đẩy người Hạ Châu.

Hạ Châu hơi lười biếng giơ tay lên, để mặc cậu tránh. Hắn ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn chí, định hỏi cậu tính làm gì.

Lời còn chưa ra khỏi miệng, ánh mắt đã rơi xuống cổ Khâu Ngôn Chí.

Vẻ mặt hắn dần dần trở nên cứng đờ.

Sau đó hắn vươn tay, đột ngột giật miếng băng cá nhân trên cổ Khâu Ngôn Chí xuống, đập vào mắt là vết cắn trông có vẻ rất đau.

Lúc trên giường, Hạ Châu thường thích cắn Khâu Ngôn Chí, hắn cũng rất thích cắn ở vị trí này, thế nhưng hắn đâu phải là biến thái, sao có thể cắn cậu đến mức đầm đìa máu me thế được!

Chỉ có một lần hắn dữ tợn cắn lên vị trí này để lại một vết thương đẫm máu.

… Là trong “giấc mộng” kia.

Tầm mắt Hạ Châu từ từ dời xuống, trên tay phải đang cầm miếng băng cá nhân, cũng nhìn thấy… vết cắn mà Khâu Ngôn Chí để lại, vết cắn đã xuất hiện trong mơ.

Khâu Ngôn Chí thấy tình hình càng lúc càng bất ổn bèn cuống quít che đi vết cắn trên cổ mình. Cậu nhảy xuống giường, nhanh chóng xỏ giày vào, chuẩn bị bỏ trốn.

Kết quả, cậu mới chỉ đi có một bước đã bị người ta ôm lên kéo về giường.

“Khâu Ngôn Chí!”

Hạ Châu xoay người đè lên cậu, hai cánh kiềm giữ cổ tay Khâu Ngôn Chí.

“… Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra với em?”

Nội tâm Khâu Ngôn Chí hốt hoảng đến mức không kiềm nổi, nhưng cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Anh thấy sao?”

Hạ Châu nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, trái tim Khâu Ngôn Chí đập binh binh trong lồng ngực, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi lạnh. Hạ Châu buông Khâu Ngôn Chí ra, ngồi lại trên giường.

Hắn khổ sở nhíu mày, vươn tay ấn chặt lấy huyệt Thái Dương.

Khâu Ngôn Chí cẩn trọng hỏi dò: “Hạ Châu, chuyện ngày hôm qua… anh còn nhớ được bao nhiêu?”

“Anh nhớ bị em đánh ngất xỉu.”

“Sau đó thì sao?”

Hạ Châu nhắm chặt mắt ôm lấy đầu, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra: “… Sau đó… Sau đó anh nhìn thấy em bị tai nạn xe, thế nhưng… nhưng có ai đó nói với anh… đó là giả.”

Khâu Ngôn Chí im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng nói:

“Ngài Hạ thân mến, xin lỗi, em đã phạm sai lầm.”

Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, nói tiếp: “Hôm qua, vì quá bối rối hoang mang nên mới đánh anh bất tỉnh, em vô cùng xin lỗi, nhưng mà…”

“Nhưng mà?”

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hạ Châu, thận trọng trả lời: “Nhưng mà sau khi anh ngất đi… hình như anh thấy ảo giác… thần kinh hơi không bình thường… Em sợ anh sẽ gặp chuyện bất trắc nên mới đưa anh về nhà.”

“Vậy sao em lại ngủ trên giường anh?”

“Hôm qua anh cứ kéo em mãi… không cho em đi.”

Hạ Châu lạnh lùng nhìn xoáy vào cậu: “Em cho là anh sẽ tin lời em ư?”

Khâu Ngôn Chí trợn tròn mắt: “Nhưng em nói thật mà!”

Hạ Châu nhắm mắt lại, qua một hồi lâu mới lại mở mắt ra.

Cuối cùng chỉ nói một câu: “Em đi đi.”

Khâu Ngôn Chí thở dài, cầm áo khoác bên cạnh lên rồi xoay lưng đi thẳng.

“Khâu Ngôn Chí!”

Hạ Châu bỗng nhiên gọi tên cậu.

Khâu Ngôn Chí dừng bước, quay đầu nhìn hắn.

Hạ Châu cũng ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.

“Em có biết là, mỗi khi em nói dối đều sẽ liếm môi không?”

Toàn thân Khâu Ngôn Chí cứng ngắc, đờ ra tại chỗ.

*

Một ngày mùa xuân của mười năm trước.

Cậu đang trên đường về nhà thì Cục Rác Nhỏ bỗng nhiên đạp xe đến chặn lại: “Hạ Viễn, cho tôi thuê phòng ở nhà cậu được không? Tôi có thể trả tiền thuê nhà cho cậu.”

Khâu Ngôn Chí nói: “Không được, nhà tôi không có phòng dư.”

“Cậu lại xạo tôi!” Cục Rác Nhỏ đáp.

“Tôi không có!”

“Hạ Viễn, cậu có biết khi cậu nói dối sẽ làm một động tác rất mờ ám không?”

Khâu Ngôn Chí trợn trừng hai mắt: “Có gì mờ ám?”

“Tôi không nói cho cậu biết đâu. Tôi nói rồi, sau này không muốn nhìn thấy cậu nói dối nữa.”

“Tên Tần rác rưởi này, chắc chắn cậu lừa tôi rồi!”

“Tôi không giống cậu, tôi không lừa cậu đâu!”

“Thế rốt cuộc là động tác gì? Cậu nói nhanh đi!”

“Tôi không nói là không nói…” Cục Rác Nhỏ cưỡi xe đạp chạy xa tít, nhưng sau đó lại nhanh chóng quay đầu về, cười với Khâu Ngôn Chí: “Nhóc nói xạo, lên đây. Tôi đưa cậu về nhà.”

… Thì ra động tác mờ ám kia là liếm môi.

Khâu Ngôn chí thầm nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc