TRA CÔNG CHÚA HỀ HÔM NAY LẠI HÀNH TÔI

Lúc Khâu Ngôn Chí nói ra câu đó, trái tim bỗng mất kiểm soát đập mạnh liên hồi. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Rõ ràng người kể chân tướng là cậu, nhưng sự căng thẳng trào dâng như nước lũ làm lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi.

Khâu Ngôn Chí hoàn toàn không biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với điều gì.

Thế giới game lại sụp đổ lần nữa ư?

Bầu trời, mặt đất và hoa cỏ mà cậu có thể nhìn thấy có hóa thành cát bụi tan biến ngay trước mặt cậu không?

Cậu còn phải đối mặt với mảnh hư vô màu trắng vô tận ấy một mình sao?

Khâu Ngôn Chí nhìn ánh mắt của Hạ Châu. Bởi vì cậu quá hồi hộp nên giọng nói cũng trở nên hơi kỳ quái xen lẫn nỗi sợ hãi căng thẳng và cứng ngắc.

“Hạ Châu, em đã nói hết sự thật với anh rồi…”

Nhưng Hạ Châu lại im lặng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Khâu Ngôn Chí bằng con ngươi đen nhánh sâu thẳm kia. Màu đen đó dường như có thể nuốt chửng tất cả nhưng nó lại giống như mắt của người máy không có sự sống.

Sau đó, Khâu Ngôn Chí trông thấy cả thế giới này đang nứt ra, như thể có một chiếc rìu khổng lồ chém từ trên trời xuống, không nghiêng không lệch chém xuống bên người cậu. Tiếp đó, trên mặt đất xuất hiện một khe nứt khổng lồ.

Khâu Ngôn Chí hốt hoảng mở to hai mắt. Cậu nhìn thấy cái cây bên cạnh mình bị bật cả gốc lên, phần rễ chằng chịt hóa thành một đống cát bụi, sau đó tan biến theo gió. Kế tiếp là bụi cây, cỏ xanh và đá cuội dưới chân cậu.

Cát bụi kia giống như đàn châu chấu xâm lấn, những nơi chúng đi qua đều hóa thành một mảnh hư vô, như thể muốn thổi quét toàn bộ thế giới.

Đừng!

Đừng mà!

Khâu Ngôn Chí hé miệng nhưng không thể thốt được câu nào bởi nỗi sợ hãi tột độ.

Mãi cho đến khi cậu quay đầu nhìn thấy Hạ Châu, cậu như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng hốt hoảng nhào lên ôm lấy hắn, cả người sợ hãi run lẩy bẩy.

Hạ Châu duỗi tay đẩy Khâu Ngôn Chí ra nhưng cậu nhất quyết không chịu buông.

Khâu Ngôn Chí ôm chặt eo Hạ Châu, vùi đầu vào lồng ngực hắn. Nước mắt chất chứa nỗi sợ hãi cuồn cuộn tuôn rơi như nước lũ.

Cậu nói năng lộn xộn cầu xin gì đó, trong giọng nói run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở.

Ngay sau đó, cậu hoàn toàn mất đi ý thức.

Lúc Khâu Ngôn Chí tỉnh lại lần nữa đã thấy mình ở bệnh viện.

Cậu vừa mở mắt, đập vào trong mắt chính là trần nhà trắng xóa của phòng bệnh. Trong lòng cậu chợt hốt hoảng, vội vàng nhìn ngó khắp nơi. Mãi đến khi trông thấy bức tường và sàn nhà, còn có Hạ Châu đang ngồi bên mép giường, lúc này cả người cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tỉnh rồi à?”

Hạ Châu lạnh lùng nhìn cậu, sau đó rút tay của mình lại.

Bấy giờ, Khâu Ngôn Chí mới phản ứng lại, hóa ra từ nãy đến giờ cậu vẫn luôn ôm cánh tay của Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí ngơ ngác hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao em lại ở đây?”

“Cậu sốt cao rồi ngất xỉu.”

Hạ Châu nói xong, lập tức đứng dậy định bỏ đi.

“Đừng, đừng đi…” Khâu Ngôn Chí lo lắng gọi hắn lại: “Anh, anh muốn đi đâu?”

Hạ Châu không thèm để ý tới cậu, tiếp tục cất bước về phía trước.

Trong lòng Khâu Ngôn Chí thầm hoảng hốt, vội vã chạy xuống giường. Kết quả, cậu vừa mới đứng trên mặt đất thì đã có một sợi dây ngăn bước chân của cậu lại. Khâu Ngôn Chí cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mình vẫn còn đang truyền dịch.

Khâu Ngôn Chí duỗi tay rút kim trên mu bàn tay ra, vội vàng chạy tới chỗ Hạ Châu.

Hạ Châu quay đầu lại, vừa nhìn đã trông thấy máu chảy ra trên mu bàn tay trái của Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu cau mày: “Khâu Ngôn Chí, cậu đang làm gì vậy?”

“Anh muốn đi đâu thế?”

Khâu Ngôn Chí nhìn hắn đầy lo lắng.

Hạ Châu trầm ngâm giây lát rồi nói: “Anh đi vệ sinh.”

Khâu Ngôn Chí quan sát xung quanh một chút rồi chỉ vào nhà vệ sinh trong góc phòng: “… Ở đây cũng có.”

Hạ Châu nhìn cậu một cái rồi tiến lên trước hai bước đi vào nhà vệ sinh.

Lúc hắn đóng cửa, động tác hơi khựng lại một chút, tay di chuyển đến tay vặn khóa trái cửa lại.

Sau đó, Hạ Châu đi đến trước bồn rửa tay, mở nước.

Nước ào ào chảy xuống, hắn hứng mấy vốc nước liên tiếp, không ngừng táp lên trên mặt.

Dòng nước lạnh băng dội lên khuôn mặt, chảy dọc theo gò má xuống cổ khiến đầu óc hắn bình tĩnh hơn.

Hạ Châu tắt vòi nước, hai tay đỡ lấy bồn rửa, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trong gương kia.

‘Anh là một NPC.’

Khi Khâu Ngôn Chí nói chuyện này với mình, Hạ Châu đã không thể nhớ nổi tâm trạng lúc đó của hắn ra sao.

Hắn còn chưa kịp kinh ngạc hay đau khổ và tức giận thì Khâu Ngôn Chí đã ngất xỉu trước mặt mình.

Rõ ràng, Khâu Ngôn Chí mới là người tiết lộ sự thật kia, hay nói cách khác cậu mới là người xét xử, cậu đứng trên cao tuyên án tử hình cho hắn, nói rằng hắn chỉ là một NPC.

Rõ ràng, Khâu Ngôn Chí hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của hắn. Nhưng người ngất xỉu lại là Khâu Ngôn Chí.

Giống như cậu đã phải chịu đả kích rất lớn gì đó, cho dù bị ngất xỉu cũng kéo tay hắn không buông. Cả khuôn mặt trở nên ửng đỏ vì sốt cao, cơ thể cũng nóng đến kinh người.

Lúc Hạ Châu bế cậu từ trên đất lên đã nghe thấy tiếng khóc nức nở la hét cầu xin: “Hạ Châu, cứu em…”

Cứu em?

Hạ Châu cảm thấy nực cười.

Một người chơi lại đi cầu cứu một NPC ư?

Một con người lại nhờ vả một đống số liệu?

Khâu Ngôn Chí quen nói dối, lừa gạt hắn từ đầu tới cuối. Có lúc, Hạ Châu đã nghi ngờ, có phải mỗi một câu nói của cậu đều là giả, hay mỗi một việc cậu làm đều chỉ đang diễn kịch hay không?

Nhưng khi Khâu Ngôn Chí nhìn hắn bằng đôi mắt to rõ ràng kia, nói rằng đây là thế giới game thì Hạ Châu đã hiểu rõ, lần này cậu không hề nói dối.

Từ trước tới nay, Khâu Ngôn Chí đã nói dối hắn không biết bao nhiêu lần, nặn ra những lời ngọt ngào, tình nồng mật ý giả dối như vậy với hắn.

Và rồi hiện thực lại tàn khốc đến nhường nào, cậu đã tiết lộ sự thật cho hắn bằng cách tàn nhẫn nhất.

Thực sự Hạ Châu không biết nên cảm ơn cậu vì cuối cùng đã nói ra sự thật với mình, hay là phải hận cậu vì đã đối xử tàn nhẫn như vậy với mình?

Toàn bộ đầu óc của Khâu Ngôn Chí sắp biến thành một đống hồ nhão.

Cậu đờ đẫn đứng trước cửa nhà vệ sinh, cũng không biết đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy đầu mình rối tung như tơ vò.

Mãi đến khi y tá đi ngang qua trông thấy cậu, hốt hoảng chạy tới, hỏi cậu tại sao lại tự ý rút kim ra, lúc này Khâu Ngôn Chí mới tỉnh táo lại.

Y tá đẩy xe lăn tới, đưa cậu về giường. Sau đó, cô ấy còn lấy tăm bông cẩn thận lau chùi, khử sạch sẽ máu tươi trên tay cậu rồi cắm kim mới lên.

Trước khi đi, y tá còn dặn dò: “Hôm nay phải truyền ba bình dịch, cậu cứ ngoan ngoãn ở đây đi, đừng có chạy lung tung. Lúc được đưa tới đây, cậu sốt gần 40 độ, không thể qua loa được…”

Sau khi y tá rời đi, Khâu Ngôn Chí ngồi trên giường bệnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên, cậu phát hiện hình như mình có thể trông thấy rất xa.

Khâu Ngôn Chí vẫn nhớ lần trước mình chỉ có thể dựa vào Hạ Châu thì mới có thể ngắm nhìn thế giới nhưng phạm vi chỉ rất nhỏ.

Khâu Ngôn Chí chớp mắt, cậu ngẩng đầu liếc nhìn bình truyền, đưa tay gỡ nó xuống rồi xuống giường.

Tay trái cậu đang cắm ống tiêm, tay phải giơ bình truyền, từng bước đi tới bên cạnh cửa sổ.

Đúng vậy, cậu có thể nhìn thấy những nơi rất xa, rất xa.

Khâu Ngôn Chí liếc mắt về phía nhà vệ sinh, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Cậu đi lên sân thượng rồi lại đi xuống lầu, cuối cùng trở lại phòng bệnh.

Thế giới vẫn giữ nguyên dáng vẻ hoàn hảo.

Dù không có Hạ Châu ở bên cạnh, thế giới cũng không hề sụp đổ.

Có vẻ hết thảy mọi thứ cậu chứng kiến trước kia chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng hoặc ảo giác do bị sốt gây nên mà thôi.

Thật kỳ lạ!

Khâu Ngôn Chí cảm thấy lẽ ra mình phải vui mừng khôn xiết, phấn chấn tinh thần, nhưng cậu vẫn ủ rũ, không hứng thú nổi như cũ.

Có lẽ là do mình bị bệnh…

Khâu Ngôn Chí nghĩ.

Game này mô phỏng trạng thái bị ốm cũng giống quá đi!

Khi Khâu Ngôn Chí quay lại phòng bệnh thì Hạ Châu đã đi ra.

Sắc mặt Hạ Châu nhìn cậu không được tốt cho lắm rồi nói: “Cậu đi đâu thế?”

Khâu Ngôn Chí đáp: “Em ra ngoài đi dạo một chút.”

Sau đó, cậu lại đi tới trước giường bệnh, trúc trắc treo bình truyền lên vị trí cũ.

Khâu Ngôn Chí cầm bình truyền đi lại lâu như vậy nên gần đầu kim bị chảy ngược máu. Cậu bóp ống truyền dịch, muốn đẩy số máu này trở lại nhưng không thành công, sau đó buông tay mặc kệ.

Hạ Châu nhìn mu bàn tay của Khâu Ngôn Chí nhưng không làm hay nói gì cả.

Thật lâu sau, hắn mới dời tầm mắt lên khuôn mặt của cậu rồi nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu vẫn chưa nói xong.”

Khâu Ngôn Chí chớp mắt, chậm rì rì hỏi: “Anh muốn biết gì nào?”

“Tất cả.”

Giọng Hạ Châu hờ hững, vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh.

Vì vậy, Khâu Ngôn Chí bèn bắt đầu kể lại cho hắn hết thảy mọi chuyện có liên quan.

Cậu nói với hắn rằng đây là một trò chơi hẹn hò xảy ra trục trặc.

Cậu nói rằng cậu vô tình đi vào đây, hơn nữa còn lựa chọn Hạ Châu làm nhân vật công lược trong ván thứ nhất của trò chơi.

Khâu Ngôn Chí nói tới đây bỗng dừng lại một chút.

Hạ Châu hỏi: “Chọn tôi là vì trông tôi giống Tần Hạ đúng không.”

Rõ ràng là một câu hỏi nhưng lại bình tĩnh như câu trần thuật.

Khâu Ngôn Chí gật đầu.

Trong mắt Hạ Châu không hề dao động, sau đó nói: “Tiếp tục.”

Khâu Ngôn Chí tiếp tục kể.

Cậu nói với Hạ Châu rằng mình rút được thẻ kết hôn với hắn.

Cậu còn nói bản thân đã rời khỏi trò chơi nửa tháng vì tức giận, cũng như chuyện trò chơi lại xuất hiện vấn đề, cậu bị nhốt trong đây, không thể ra ngoài.

Cậu kể cho Hạ Châu biết mình đã từng phải đối mặt với khoảng hư vô trắng xóa mênh mông, cùng với việc khi Hạ Châu xuất hiện, cả thế giới sẽ mở ra trước mắt cậu một lần nữa.

Hạ Châu nhìn cậu: “Cho nên khi tôi muốn ly hôn với cậu, cậu kéo tôi nói rằng không muốn rời khỏi tôi, là vì chỉ có ở bên cạnh tôi, cậu mới có thể nhìn thấy thế giới này?”

Khâu Ngôn Chí: “Đúng vậy, khi đó em mắc chứng bệnh quáng tuyết, cũng là bởi sáng sớm hôm đó anh không ở cạnh em…”

Hạ Châu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh như cũ, bĩnh tĩnh đến đáng sợ: “Vậy bốn tháng trước khi tôi trở về, cậu đã sử dụng thẻ công cụ đúng không?”

Khâu Ngôn Chí nói: “… Là thẻ reset, dùng thẻ đó có thể trở lại thời điểm trước khi lựa chọn anh. Sau khi dùng thẻ này, em sẽ khôi phục lại thân phận người chơi. Ngoài việc không thể đăng xuất thì tất cả công năng đều hoàn hảo.”

Khâu Ngôn Chí hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Sau khi sử dụng thẻ reset, mọi thứ đều trở về vạch xuất phát. Nhưng không biết sao, anh lại không bị mất đi ký ức…”

Đôi mắt Hạ Châu đen nhánh, giọng điệu bình ổn: “Chuyện tôi nhìn thấy cậu xảy ra tai nạn ngay trước mặt cũng là do cậu động tay động chân đúng chứ?”

Khâu Ngôn Chí hơi khó khăn mở miệng: “… Là nhờ vào thẻ tách rời nhân vật, thẻ đó có thể tạo nên ảo ảnh em đã chết cho anh. Sau khi thành công, anh sẽ không đến quấy rầy em nữa.”

“Vậy cớ sao cậu quay về nói với tôi đó là ảo ảnh?”

“Là vì… là vì em không biết cách này… Em… em… không muốn anh trở nên điên cuồng.”

Hạ Châu bật cười, ánh mắt ngập tràn vẻ giễu cợt.

“Khâu Ngôn Chí, cậu biết không, với tư cách là một người chơi cậu cũng quá kém cỏi.”

Khâu Ngôn Chí biết.

Là một “người yêu”, trong miệng cậu lại toàn lời nói dối, bịa đặt.

Là một “người chơi”, cậu lại lề mà lề mề, do dự không quyết đoán.

Khâu Ngôn Chí mím chặt miệng, không thốt lên lời.

“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta thực hiện một cuộc trao đổi đi, cậu thấy sao?”

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn hắn: “Trao đổi gì?”

“Tôi giúp cậu ra khỏi trò chơi, nhưng cậu phải đồng ý với tôi…” Hạ Châu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau khi ra ngoài, cả đời này không được vào đây nữa!”

Khâu Ngôn Chí sững sờ.

Hạ Châu nhoẻn miệng cười rồi nói: “Tôi coi như cậu đã đồng ý rồi.”

Nói xong hắn lập tức xoay người rời đi.

Khâu Ngôn Chí cảm thấy trái tim trở nên buồn bực đau đớn. Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện nước trong bình đã truyền xong.

Vì thế, cậu rút mũi tiêm trên tay rồi xuống giường.

Khâu Ngôn Chí đến quầy trực của y tá ở bệnh viện, nói với một cô y tá xa lạ: “Chị y tá ơi, tôi luôn cảm thấy tim mình hơi khó chịu, hình như có vấn đề gì đó, xin hỏi phải đi đâu để kiểm tra vậy?”

Hình như cô y ta đang cúi đầu làm việc, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Khâu Ngôn Chí rồi nói: “Cậu có thể tới tầng một tòa nhà thứ ba kiểm tra điện tâm đồ.”

Khâu Ngôn Chí cảm ơn rồi chậm rì rì đi tới tháng máy.

Đại Hoàng đột nhiên xuất hiện: “Khâu Ngôn Chí, nơi này là trong game, cậu là người chơi, các cơ quan chức năng của cơ thể đều bình thường, cậu đi kiểm tra điện tâm đồ làm gì?”

Khâu Ngôn Chí dừng bước một chút, ngẩng đầu nhìn Đại Hoàng, hơi mờ mịt hỏi: “Tại sao trái tim tao lại khó chịu như vậy?”

Đại Hoàng im lặng giây lát, sau đó nói: “Thôi quên đi, cậu cứ đi kiểm tra đi.”

Khâu Ngôn Chí lại tiếp tục đi về phía trước.

Nơi này là một bệnh viện đa khoa cỡ lớn.

Khâu Ngôn Chí đang ở tòa nhà thứ nhất, còn tòa nhà thứ ba cách đó mấy trăm mét.

Cậu đi tới cửa mới phát hiện mình không mặc áo khoác, cậu lạnh rụt cổ lại. Nhưng cậu lười đi lên lấy, cứ thể đi thẳng tới tòa nhà số ba.

Khâu Ngôn Chí cúi đầu, đi dọc theo con đường lát gạch, mỗi một bước vừa khéo giẫm qua bốn viên gạch, nhấc chân hết sức chuyên chú.

“Uỳnh!”

Một âm thanh va chạm cực lớn xen lẫn tiếng hét chói tai của phụ nữ và trẻ em vang lên cách đó không xa, dọa Khâu Ngôn Chí giật bắn mình.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy một chiếc xe màu đen đụng vào một cái cây. Toàn bộ chiếc xe đều biến dạng, bốc khói.

… Là xe của Hạ Châu.

Trong lòng Khâu Ngôn Chí khẽ run, cậu vội lao nhanh tới chỗ chiếc xe kia.

Lúc cậu chạy đến bên cạnh xe, Hạ Châu đã mở cửa xe ra, bước đi khập khiễng.

Trên mặt hắn còn có vết thương mới, dường như cánh tay cũng bị thương, nhưng vì hắn mặc áo khoác màu đen nên không thấy rõ, chỉ có thể thấy rất nhiều máu tươi nhỏ giọt từ vị trí ống tay áo xuống, tạo nên một vũng máu ghê người trên mặt đất.

Khâu Ngôn Chí há miệng, cảm thấy tim mình sắp ngừng đập.

“Hạ Châu…”

Hạ Châu nhìn cậu, vết máu đỏ tươi từ trên trán, lông mày và khóe mắt của hắn chảy xuống.

“Không có việc gì.” Hạ Châu nói: “Vừa rồi tôi lơ đãng nghĩ, nếu như đụng phải liệu có xảy ra bug va chạm không?”

Hạ Châu nhếch miệng giống như đang cười.

“Khâu Ngôn Chí, hình như bây giờ tôi không thấy sợ tai nạn xe nữa rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc