“Ting” – –
Một tin nhắn WeChat mới được gửi qua,
[1]: Đường Nhã An mới khai trương một quán bar, tối đi chơi không?
“Biểu cảm gì đấy?” Ôn Tri Hứa bưng một mâm cánh gà rán với chai coca từ phòng bếp đi ra, liếc mắt thấy Văn Tầm Xuyên đứng chết trân nhìn màn hình điện thoại như bị điểm huyệt, mặt vặn vẹo đi. Anh đặt mâm gà lên bàn ăn, xoa tay lên tạp dề, lơ đãng gọi một tiếng, “Có gì nghiêm trọng à?”
Văn Tầm Xuyên giấu đầu lòi đuôi lắc đầu, vội vàng tắt màn hình điện thoại,quăng lại trên bàn, “Không có gì. Tin nhắn rác thôi.” Gã đánh trống lảng, gắp cánh gà lên cắn một miếng, dựng ngón tay cái lên khen, “Đầu bếp 5 sao.”
“Đây là cơm nhà, đừng xạo sự nữa, ăn đi.” Ôn Tri Hứa cười, kẹp một cái cánh gà, lột da bỏ xương rồi lấy thịt gà thơm lừng đưa xuống cho con collie nãy giờ vẫn dán sát vào ghế ăn chực.
“Quá tốt, lâu quá tôi không được ăn cơm nhà.” Văn Tầm Xuyên lại gắp thêm một cái cánh, cười, “Ngày nào cũng phải ăn cơm hộp, giờ nghĩ đến là đã muốn nhợn trong bụng.”
Ôn Tri Hứa ngạc nhiên, “Không phải hôm qua ông vừa về nhà à?”
“Ừ,” Văn Tầm Xuyên thở dài, nhưng mà vừa cầm đũa hai ông bà già đã lật bàn.”
“… Lại chuyện giới tính à?”
“Thôi đừng nhắc tới nữa, ăn mất ngon.” Văn Tầm Xuyên phẩy tay, cúi đầu tiếp tục tập trung gặm cánh gà.
Con Collie ăn xong thịt gà thì phe phẩy cái đuôi lại gần cọ cọ lên Văn Tầm Xuyên tiếp tục xin ăn, gã buồn bực vỗ nhẹ đầu nó, “Hỏi cha mày đó.”
Ôn Tri Hứa bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đổ thức ăn chó vào bát nhựa đặt trước mặt nó.
Hạ Lâm Chu vừa mới tắm rửa xong, lau tóc từ phòng tắm đi ra. Hắn tiện tay cầm điện thoại nhìn thoáng qua, khung thoại vẫn chỉ nằm chình ình lời nhắn của hắn, Văn Tầm Xuyên vẫn chưa chịu trả lời.
Hắn đành gõ một dấu chấm hỏi gửi qua, lần này thì có tin nhắn lại rất nhanh: Một dấu chấm than to tướng, cộng thêm một chú thích lạnh như băng từ hệ thống:
[Tin đã gửi đi nhưng đối phương từ chối nhận.]
Hạ Lâm Chu sống hai mươi ba năm, chưa từng bị người ta từ chối như thế, hắn kéo khăn lông trên đầu xuống, đen mặt mắng một câu, Mẹ nó, chơi lạt mềm buộc chặt đến nghiện rồi?
Cứ nghĩ đến việc gương mặt Văn Tầm Xuyên làm hắn rất thích, nhưng suy nghĩ và tính cách thì lên xuống thất thường, Hạ Lâm Chu không khỏi phiền não.
Hạ Lâm Chu hắn trước giờ không thiếu tiền, không thiếu bạn giường, càng không thiếu người theo đuổi, hắn chỉ thiếu duy nhất một cái, chính là kiên nhẫn. (tưởng thiếu não =]]]) Dù cho gương mặt đẹp cỡ nào, nhìn lâu rồi cũng nhàm thôi!
Văn Tầm Xuyên chẳng phải ỷ vào cái mặt đẹp kia mà chơi hắn sao! Hắn không hầu đâu!
Hạ Lâm Chu nóng nảy bấm mấy cái trên điện thoại.
[Bạn có xác nhận xoá “Xuyên” trong danh sách bạn bè, đồng thời xóa hết lịch sử trò chuyện?]
Văn Tầm Xuyên đang chuẩn bị mở cửa, di động trong túi đột ngột vang lên. Gã vừa nhấn nghe cuộc gọi vừa mở cửa dẫn con Collie vào nhà, ngồi xổm cạnh nó vỗ vỗ đầu, “Về tới nhà rồi cục cưng.”
Gã đóng cửa lại, đầu dây bên kia nãy giờ vẫn không nói câu nào, Văn Tầm Xuyên mất kiên nhẫn hỏi, “Alo? Ai vậy?”
“…. “cục cưng”?” Đầu dây bên kia rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, giọng nghe rất khó chịu, “Không phải anh nói không dẫn người về nhà sao?”
Bên kia chất vấn làm Văn Tầm Xuyên không thoải mái lắm, gã không trả lời mà cau mày hỏi, “Sao cậu có được số của tôi?”
“Tìm số của anh không khó.” Hạ Lâm Chu bỗng dưng tức giận, “Có phải anh…. Thôi, dẹp mẹ đi!”
Không đợi Văn Tầm Xuyên kịp nói câu nào, hắn đã cúp máy. Văn Tầm Xuyên chẳng hiểu gì nhìn cuộc gọi kết thúc, thản nhiên nhét điện thoại vào lại túi quần, giành hết sự vui vẻ vào việc đùa giỡn với bé Xuân Mai, “Cục cưng à, ra đây chơi với bố nuôi nào!”
[Bạn có xác nhận xoá “Xuyên” trong danh sách bạn bè, đồng thời xóa hết lịch sử trò chuyện?]
Nhìn thông báo nhắc nhở trên điện thoại, Hạ Lâm Chu không do dự nhấn “xác nhận”. Xoá kết bạn WeChat xong, lăn qua lăn lại mấy vòng, bèn lôi điện thoại ra xóa luôn số Văn Tầm Xuyên.
Tích một cục giận to tướng trong bụng không có chỗ xả, Hạ Lâm Chu ném điện thoại lên giường, mở tủ thay quần áo định lên cái quán bar mới khai trương ở Nhã An vui chơi một trận. Nhưng đến khi hắn mặc xong quần áo rồi, đứng trước gương, lại đột nhiên nhận ra hắn chẳng có tâm tình nào ra ngoài.
Con mẹ nó.
Đàn ông đều là một bọn thối tha!