Văn Tầm Xuyên vươn tay tắt đồng hồ báo thức, ngồi dậy khỏi giường, còn ngái ngủ ngáp dài một cái, lê dép lẹp xẹp vào phòng tắm.
Gã đánh răng rửa mặt xong xuôi từ phòng tắm ra, mắt vô tình liếc đến cửa sổ, thấy có người nằm đó bỗng ngẩn ra. Một hồi lâu sau gã mới nhớ cái tên nằm đó chính là “bảo mẫu cho chó” hôm qua gã mới vừa thuê được.
Gã ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, 7 giờ 20. Còn 40 phút nữa là đến giờ dẫn chó đi dạo rồi, nhưng một người một chó nằm chen chúc trên cái giường gấp này vẫn chưa có dấu hiệu gì là sắp sửa tỉnh lại.
Gã đi lại, giơ tay nhẹ gõ gõ đầu Xuân Mai một chút, con Collie ngẩng đầu híp mắt liếc gã một cái rồi lại nhắm mắt vùi đầu vào cổ Hạ Lâm Chu ngủ tiếp. Hắn cũng cọ cọ lên đầu chó, chẳng muốn tỉnh.
Văn Tầm Xuyên lại giơ tay gõ gõ đầu Hạ Lâm Chu, “Này! Tỉnh!”
Hạ Lâm Chu gạt tay gã, miệng lẩm bẩm, “Ngoan, đừng phá.”
“Hạ Lâm Chu!” Văn Tầm Xuyên nhẫn nại kêu lần thứ hai, Hạ Lâm Chu vẫn không nhúc nhích, còn Xuân Mai trong lồng ngực hắn thì giơ chân bịt tai lại như ngại gã ồn ào.
Văn Tầm Xuyên cũng chẳng thèm đôi co với hai tên người chó lì lợm này nữa, gã xoay người thay quần áo đi làm, nghĩ xem lát nữa ra ngoài thì xốc chăn lên luôn hay dội vào mặt hai tên này một chậu nước lạnh.
Lúc gã thay trang phục chỉnh tề từ phòng ngủ ra, định dùng bạo lực đánh thức Hạ Lâm Chu, thì ánh mắt gã lại vô tình nhìn thấy một thứ khác trên đầu giường. Gã điềm nhiên xách chìa khoá ra cửa.
“Hê!! Bạn ơi!! Sao lâu quá tôi không thấy bạn!”
“Hê!! Bạn ơi!! nếu là bạn cho tôi chào cái nha!!”
“Hê!! Bạn ơi!! Sao lâu quá tôi không thấy bạn!”
“Hê!! Bạn ơi!! nếu là bạn cho tôi chào cái nha!!”
(*) Nhạc mở đầu phim “Võ Lâm ngoại truyện.” Là một bài rap tên “Đã lâu không gặp”, nghe rất trẻ trâu =]]]
nghe thử, 4 câu đầu á =]]]
Bài nhạc đinh tai nhức óc dõng dạc hùng hồn vang lên thành công biến nhân vật trong mộng xuân của Hạ Lâm Chu thành mặt Yến Tiểu Lục thật. Hắn tung chăn bật dậy, đẩy con Xuân Mai đang rú lên lồng lộn như bị động kinh ra, cuống cuồng ôm bộ loa xoay xoay bấm bấm hai ba vòng vẫn không tắt được nhạc. Hắn đành phải bất đắc dĩ lấy di động gọi Văn Tầm Xuyên.
Điện thoại vừa thông đã nghe tiếng Văn Tầm Xuyên cười há há bên đầu dây, “Sao, ngủ ngon không?”
Hạ Lâm Chu bịt một bên lỗ tai nhíu mày quát, “*** con mẹ anh Văn Tầm Xuyên! Cái quỷ loa này của anh tắt làm sao? Tôi không tìm thấy nút!”
Văn Tầm Xuyên đứng sau bình phong phòng khám, vừa mặc áo blouse vừa nhàn nhã trả lời, “Loa đó phải dùng điện thoại của tôi tắt mới được.”
Bài nhạc rap tẩy não “feat” tiếng Xuân Mai sủa ỏm tỏi khiến màng nhĩ Hạ Lâm Chu như muốn lủng lỗ chỗ, hắn quát lên, “Tắt nhanh cho tôi!!!”
Văn Tầm Xuyên vẫn rất thong thả thay xong quần áo, mới cầm điện thoại tắt loa từ xa. Đầu dây bên kia truyền ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Lâm Chu buông phịch người xuống ghế, “Văn Tầm Xuyên, anh thật sự là bị điên rồi đó!”
“Ồ vậy hả?” Văn Tầm Xuyên vui vẻ tiếp thu câu chửi của hắn như đang nghe người khác khen ngợi. Gã ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “8h20 rồi.”
Dĩ nhiên cậu ấm não tàn Hạ Lâm Chu quên sạch sành sanh cái hợp đồng vừa ký tối qua, “Ừ, thì sao?”
Văn Tầm Xuyên không nói gì, gã kéo ngăn tủ lấy khăn ướt khám chữa bệnh ra lau tay, để một ít thời gian cho Hạ Lâm Chu “sám hối.”
“Hả? Sao im lìm vậy? Câm rồi à?” Hạ Lâm Chu bực bội, “Mẹ, gọi điện không trả lời, đồ điên!” Nói xong hắn cúp máy ngay lập tức.
Khoảng 30 giây sau, di động của Văn Tầm Xuyên lai vang lên.
Hạ Lâm Chu nghiến răng nghiến lợi, “Văn-Tầm-Xuyên!!!”
“Gì?” Văn Tầm Xuyên nghe nhạc vọng vào từ đầu dây bên kia, cũng bị tẩy não hát thầm theo trong bụng: Đến đây đi, khui một bầu rượu ngon! Nói đi, dạo này vất vả ghê! Khó lắm mới kiếm được tri kỷ, thông minh hay ngu ngốc, nam nữ tình trường, dắt tràng quải bụng… ( vẫn là cái bài rap nhạc phim ạ =]]])
“Tắt ngay cái nhạc đi! Điếc con mẹ nó tai rồi!!”
Văn Tầm Xuyên vẫn ung dung hát cho hết đoạn nhạc mới tiếc nuối tắt. Gã nhắc nhở, “Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ lại có chuyện gì cậu….”
Còn chưa nói xong Hạ Lâm Chu đã bực bội cắt ngang, “Gì, chỉ dùng mỗi cái bồn tắm của anh tối hôm qua một lần, anh nhỏ nhen đến vậy sao?”
Văn Tầm Xuyên mỉm cười, nhưng ánh mắt tối lại, “Bồn tắm?”
Nhắc tới từ khoá “tối hôm qua”, Hạ Lâm Chu lúc này mới sực nhớ đến chuyện Xuân Mai, “À à à, dắt chó đi dạo phải không? Sao không nói thẳng ra cho rồi, quanh quanh co co, thôi đi nha, bai!” Sau đó hắn cúp máy ngay lập tức không để Văn Tầm Xuyên kịp chất vấn câu nào.
Lại không đến 30 giây sau, di động Văn Tầm Xuyên lại vang lên. Gã cố ý để chuông đổ hơn 10 lần, mới lười biếng nhấc máy, “Alo?”
Đầu dây bên kia hít sâu một hơi, rất gượng ép nói, “Anh Xuyên, em sai rồi, anh tắt nhạc đi giùm em. Em đi chà bồn tắm ngay đây.”
Văn Tầm Xuyên dứt khoát tắt hẳn nhạc. Hạ Lâm Chu vẫn còn sang chấn tâm lý, lắp bắp hỏi, “Anh không mở nữa chứ hả?………Anh cười cái gì đó?”
“Cười cậu ngu.”
Đánh giá của Văn Tầm Xuyên với Hạ Lâm Chu càng thêm chuẩn không cần chỉnh, trước trán thằng nhãi này dán hẳn một chữ to in hoa mạ vàng: Ngu ngốc.
Là cái loại ngu ngốc đến mức không tìm thấy nút tắt loa nhạc cũng không biết đi rút dây điện ra.
Hạ Lâm Chu nhăn mặt, cảm thấy hơi quê độ, đang định mở mồm vặc lại thì Văn Tầm Xuyên lại nói tiếp, “À đúng rồi, hợp đồng bổ sung thêm một mục.”
“Thêm nữa hả?”
“Ừ,” Văn Tầm Xuyên xoa xoa thái dương như cố gắng bóp hết mấy hình ảnh sáng nay gã thấy được ra khỏi đầu, nhưng nó chỉ lại càng hiện về thêm rõ ràng.
Nắng sớm xuyên qua bức màn vải trắng nhàn nhạt, đánh lên khuôn mặt góc cạnh đang vùi một nửa vào bộ lông dài của con chó Collie. Chăn rớt một nửa xuống đất, chỉ vắt lại một mảnh nhỏ quanh hông, các múi cơ bụng bóng loáng săn chắc ẩn hiện dưới lớp chăn…
“Thêm cái gì?”
Giọng Hạ Lâm Chu đánh tan suy nghĩ của Văn Tầm Xuyên làm gã tự nhiên thấy chột dạ, khụ khụ vài tiếng nói, “Không được ngủ khoả thân.”
“…. Tôi không có quần áo khác để thay.” Hạ Lâm Chu cúi đầu nhìn cái quần boxer trên hông mình, “Mà tôi cũng có khoả thân đâu?”
Văn Tầm Xuyên thở dài, “Tủ quần áo của tôi có gì cậu mặc được thì tự lấy đi.”
“Rồi OK.”
“Cúp máy đây, nhớ dẫn Xuân Mai đi dạo đó.”
Văn Tầm Xuyên đang muốn cúp điện thoại, Hạ Lâm Chu đột nhiên gọi lại, “Ý chờ đã!”
“Sao?”
Hạ Lâm Chu cười hế hế, “Sáng nay anh nhìn lén tôi ngủ à?”
“….. Đồ điên.”
Cúp điện thoại, Hạ Lâm Chu vào phòng ngủ Văn Tầm Xuyên, nói với Xuân Mai, “Cha mày đáng yêu thế, muốn tao vào phòng ngủ còn phải vòng vo một hồi cơ.”
Hắn đứng trước tấm gương to trong phòng tự thưởng thức cơ bụng rắn chắc do siêng năng tập thể hình, à há hai tiếng, kéo tủ áo Văn Tầm Xuyên ra chọn bừa một cái áo lông cừu rộng thùng thình với cái quần thun thoải mái tròng vào, sờ sờ đầu Xuân Mai, “Ngoan nào, tầm hai ngày nữa thôi mày phải ngủ một mình rồi, lớn rồi, phải học cách ngủ một mình đi.”
Xuân Mai ngửa đầu, đôi mắt đen như hạt nhãn đảo đảo, “Gâu gâu!”