*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm sau, Văn Tầm Xuyên sau một hồi đấu tranh nội tâm cũng chính thức mở mắt tỉnh dậy.
Đập vào mắt đầu tiên là một gương mặt rất gần, Hạ Lâm Chu nghiêng người nằm trên sườn gối, mắt nhắm chặt, lông mi rũ xuống. Môi mỏng nhấp nhấp mấy cái, nhịp thở rất đều, còn giơ tay ôm lấy hông gã, nhìn có vẻ ngủ rất say.
Tiếng cào cửa ngoài phòng ngủ vẫn vang lên liên tục, Văn Tầm Xuyên đành kéo cánh tay trên người mình ra, thò chân xuống giường vớt đại cái quần tròng vào.
Xung quanh giường tứ tung quần áo của cả hai, gã giơ tay xoa xoa thái dương, khom lưng nhặt hết quần áo vớ tất quần lót, để chân trần mở cửa đi ra.
Xuân Mai đứng chờ bên ngoài, thấy gã mở cửa thì mừng rỡ phe phẩy cái đuôi sủa hai tiếng. Gã ôm đống quần áo lướt qua người nó, vào phòng tắm cho hết vào sọt giặt đồ, rồi mới đổ cho con Collie nãy giờ vẫn bám rịt bên người một tô thức ăn chó.
Văn Tầm Xuyên vừa đánh răng vừa xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi đau ê ẩm, nhác thấy bồn tắm đang đựng đầy nước, hình ảnh đêm qua ôm eo Hạ Lâm Chu xỏ xuyên lại hiện về.
Tối hôm qua Hạ Lâm Chu gào thét ghê quá, gã đành qua loa cho xong rồi kết thúc, chẳng ngờ đâu lúc tắm rửa, Hạ Lâm Chu bị ngâm trong nước nóng như nhũn hết xương cốt ra dán lên người gã. Thế là gã mặc kệ, ấn hắn lên tường làm luôn từ phòng tắm về giường. Lúc đầu Hạ Lâm Chu còn đỏ ngầu hai mắt, miệng chửi bới kháng cự, vài phút sau lại hứng tình, mắt mê ly thất thần, chân dài còn câu trên hông gã, vừa vít lấy cổ gã vừa tự tuốt cho mình, trên bụng Hạ Lâm Chu dính đầy tinh dịch của cả hai, đục trắng bám trên cơ bụng đẹp đẽ…
Văn Tầm Xuyên mở vời súc miệng rửa mặt, rồi quay về phòng ngủ kéo rèm lên. Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ phủ lên giường. Hạ Lâm Chu vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng đó không nhúc nhích, có mặt hắn là vùi vùi vào chăn.
Văn Tầm Xuyên kéo chăn, “Dậy!”
Hạ Lâm Chu vẫn không động đậy.
Văn Tầm Xuyên nhẫn nại vỗ đầu hắn, “8 giờ rồi dậy dẫn chó đi dạo.”
Hạ Lâm Chu bực bội kéo chăn trùm phủ đầu, giọng rất khàn, “Hôm nay anh tự đi đi. “
Văn Tầm Xuyên cười cười, giật chăn trên đầu hắn xuống, “Tại sao tôi phải đi?”
Hạ Lâm Chu híp đôi mắt buồn ngủ, “Vì hôm qua anh chịch tôi!”
Văn Tầm Xuyên nhướn mày, “Cho nên?”
“Cho nên anh tự đi đi!” Hạ Lâm Chu túm chăn trên tay gã lôi trở về, lầm bầm nói, “Kệ mẹ anh, tôi muốn ngủ.”
Văn Tầm Xuyên khoanh tay đứng ở mép giường nhìn tên sâu lười, nhấc chân đạp nhẹ lên mông hắn một cái, “Không dậy nổi à?”
Trong chăn truyền ra một tiếng hừ nhẹ, “Đúng dzị..”
Văn Tầm Xuyên chẳng buồn nhiều lời thêm, gã thấy hắn không chịu dậy, bèn xốc chăn leo luôn lên giường. Gã nghiêng người nằm cạnh Hạ Lâm Chu, ôm thân thể trần trụi của hắn về phía mình, ngực dán chặt lên lưng hắn.
Văn Tầm Xuyên vươn tay túm cái quần thun đang mặc kéo mạnh xuống, dương v*t không biết cứng từ lúc nào trong quần bật mạnh ra đập “bép” một cái lên eo Hạ Lâm Chu.
“Ơ ** mịe” Hạ Lâm Chu đang ngủ mơ choàng tỉnh dậy.
Văn Tầm Xuyên ghìm chặt bờ vai hắn vào lồng ngực mình không cho nhúc nhích, một tay khác sờ xuống eo hắn, nắm lấy dương v*t đang “chào cờ buổi sáng” (*), thấp giọng nói, “Đừng nhúc nhích”.
(*) Cương cứng buổi sáng: Đây là hiện tượng bình thường ở nam giới, ban ngày cơ thể nam giới tiết ra một loại hormone có tác dụng ức chế sự cương cứng tên là noradrenaline. Nhưng lúc đang ngủ, chất này tiết ra ít hơn, đó là lý do sáng ngủ dậy tự nhiên thấy nó ngóc đầu lên….Gã vươn người hôn lên mấy dấu răng sưng đỏ do chính gã gây ra tối hôm qua trên cổ Hạ Lâm Chu, bàn tay linh hoạt xoa nắn dương v*t hắn.
“A….Mẹ nó…..” Hạ Lâm Chu dần không giãy nữa, hắn chôn mặt trong chăn, thở hổn hển, “Anh phiền quá đó….”
Văn Tầm Xuyên đẩy hông thúc dương v*t vào giữa hai cặp đùi của hắn, ra vào như đang làm tình. dương v*t cứng rắn cọ vào mặt da non trong đùi vừa đau vừa nóng. Hạ Lâm Chu bị đau muốn rút chân ra nhưng gã như cố tình trả thù, đè chặt chân hắn, hung hăng thúc tới thúc lui, quy đầu thỉnh thoảng còn cọ vào túi tinh hoàn nặng trịch của hắn.
Hạ Lâm Chu trở tay đẩy hắn, rên rỉ trong họng, “Đau!”
Văn Tầm Xuyên nghe vậy rút dương v*t giữa hai đùi hắn về, há miệng ngậm lấy sau cổ Hạ Lâm Chu mút mát, bàn tay cũng sờ soạng lên ngực, vân vê đầu v* hắn.
Hai nơi truyền đến khoái cảm, Hạ Lâm Chu theo bản năng ngửa cổ dán lên người gã, cổ họng ngậm một vài tiếng rên rỉ dâm mị.
Văn Tầm Xuyên đang vân vê trước ngực hắn đột nhiên ngừng lại, Hạ Lâm Chu nhìn gã bằng cặp mắt đã hơi mê man, “Tiếp tục đi chứ.” Nói xong hắn tự đưa tay an ủi dương v*t mình.
Chẳng ngờ vừa nắm dương v*t tuốt hai cái, hậu huyệt Hạ Lâm Chu đột nhiên bị chen vào một vật nóng cứng.
“** má…” Hạ Lâm Chu thở càng nặng nề, hắn trở tay đánh lên đùi Văn Tầm Xuyên, “Đồ súc vật!”
Văn Tầm Xuyên gặm cắn vành tai hắn, tay bóp lấy eo, dươg vật nóng bỏng được thành ruột mềm mại bao bọc. Gã thúc người vài cái, dán môi lên tai Hạ Lâm Chu, vừa thở dốc vừa nói, “Cậu kẹp súc vật chặt thế, không sợ bị súc vật làm chết à?”
“A…” Hạ Lâm Chu ngửa cổ, hung tợn đe doạ “Lần sau tôi sẽ chịch chết anh!”
Văn Tầm Xuyên cười cười, “Tôi nói rồi, cậu càng kiêu ngạo tôi càng muốn làm cho cậu khóc.”
Nói xong, gã bặm môi thúc sâu vào trong,
“Ahh…..” Hạ Lâm Chu thở hổn hển, “Mẹ nó….đắc ý lắm rồi chứ gì..?
“Cậu có nhớ…” Văn Tầm Xuyên gập gối tách rộng chân hắn, nơi giao hợp trần trụi lộ ra trong không khí, một tay khác của gã chặt chẽ ôm hắn ghì sát vào ngực. “…. cảm giác bị tôi làm bắn không?”
“*** mẹ anh…” Hạ Lâm Chu nhắm nghiền mắt, phối hợp với nhịp thúc vào của gã mà tự tuốt dương v*t mình.
Văn Tầm Xuyên không định tha cho Hạ Lâm Chu, vừa động eo vừa cợt nhả bên tai hắn, “Gì cơ? Thuần 1?”
Hạ Lâm Chu thẹn quá hoá giận, tát một cái lên đùi gã: “Anh im đi……”
—Văn Tầm Xuyên: Gì cơ? Thuần 1? Hạ Lâm Chu: —
Anh Xuyên già còn lâu lắm mới quay vào ô nằm dưới….