TRÁCH AI SAO QUÁ YÊU THƯƠNG

– Cái đó không phải miếng rửa chén- Cố Thái Hồng thấy Thích Vũ Mục chuẩn bị lấy một chiếc khăn lau, không khỏi nhắc nhở- Miếng xốp màu xanh nhạt kia mới là miếng rửa chén.

Gương mặt điển trai của Thích Vũ Mục giữ vẻ bình thản, tỉnh bơ đổi khăn lau thành miếng xốp.

Anh đang tìm một thứ có tên là nước rửa gì đó, thế nhưng đập vào mắt anh là một loạt các chai lọ đủ màu sắc khác nhau được sắp xếp chỉnh tề trên chiếc giá nhỏ.

Một nhà thiết kế trang sức như ngài Thích đây nhất thời trợn tròn mắt kinh ngạc.

– Chai này- Cố Thái Hồng nắm miếng xốp trên tay anh lên, đặt dưới vòi chai màu xanh nhấn vài cái, một mùi hương cam quýt thanh mát lập tức tràn ra.

Tim Thích Vũ Mục đập nhanh hơn, không phải bởi vì mùi hương cam quýt ngọt ngào kia, mà bởi vì xúc cảm mềm mại do bàn tay kia mang lại, bất giác khiến tim anh rung rinh.

– Hay là để em đi- Cố Thái Hồng làm gì còn tâm tư phát hiện sự biến hóa dịu dàng này của ngài Thích chứ, cô thật sự không nhìn ra được trên người anh có tố chất của người biết làm việc nhà.

– Để tôi- Môi mỏng của anh hơi mím lại, lộ ra đường cong bướng bỉnh.

Bình thường Thích Vũ Mục sẽ không khó chịu vì mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, nhưng không biết tại sao, cảm giác bị Cố Thái Hồng “soi” lại không mấy dễ chịu.

Cố Thái Hồng sợ anh giận, liền đứng cách xa một chút, do dự khẽ nói:

– Vậy anh cần gì thì cứ hỏi em.

Cô biết rõ đối phương sẽ không thích bị người khác nhìn thấy bộ dạng hậu đậu của mình. Lòng tự trọng của Thích Vũ Mục lại rất cao, điểm ấy cô biết.

Cô trở về phòng khách ngồi xuống sô pha, khóe miệng không khỏi nhếch lên, tự đáy lòng cảm thấy Thích Vũ Mục cũng có một mặt đáng yêu.

Phòng bếp được thiết kế dạng mở, tiếng động bên trong có thể truyền đến phòng khách, Cố Thái Hồng nhấp nhổm ngồi xem ti vi, thực ra tim cô đang giật thon thót, chỉ mong không nghe thấy tiếng chén bát rơi vỡ.

Nhưng khi cô đang nghĩ như vậy, bên trong liền truyền ra tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Cố Thái Hồng giật mình quay đầu lại, đối diện với gương mặt thất kinh của Thích Vũ Mục, cô chưa từng nhìn thấy anh như vậy, trông hệt như trẻ con mắc lỗi.

Vẻ mặt kinh hãi ngây thơ và thuần khiết ấy thật sự làm tim Cố Thái Hồng loạn nhịp, trái tim ấy nguyện vì anh mà nhảy nhót không ngừng. Anh dễ thương thật, vứt đi vẻ từng trải và thận trọng cố ý đắp nặn, lại trở thành một anh chàng đáng yêu như thế.

Mà anh chàng này, là chồng cô.

Cô rất thích anh.

Thích Vũ Mục im lặng ngồi xổm xuống đưa tay nhặt mảnh vỡ lên.

– Để đó đừng nhúc nhích- Cố Thái Hồng mới lên tiếng ngăn cản, đã thấy ngón tay anh bị mảnh vỡ thủy tinh cứa rách chảy máu.

Tuyệt đối đừng để một người chưa từng làm việc nhà, hoàn toàn không có chút tế bào làm việc nhà nào, làm việc này nữa!

Phản ứng đầu tiên sau khi Cố Thái Hồng nhìn thấy Thích Vũ Mục chảy máu chính là lạnh dọc sống lưng.

Cô chạy tới, vẻ mặt lo lắng nắm lấy ngón tay anh, gấp gáp nói:

– Anh đừng cử động, đợi em đi lấy hộp thuốc, đừng chạm vào bất cứ thứ gì.

Câu nói “Đừng chạm vào bất cứ thứ gì” hệt như tiếng vọng chọc xuyên màn não, trong lòng Thích Vũ Mục có chút không cam lòng và khó chịu, còn có nhụt chí.

Cố Thái Hồng mau chóng cầm hộp thuốc đến, trước tiên cô cẩn thận xem xét vết thương của Thích Vũ Mục còn sót mảnh vỡ nào không, sau khi chắc chắn không có, cô mới dùng bông gòn chấm cồn rồi nhẹ nhàng bôi lên vết thương của anh:

– Sẽ hơi xót, nhịn một chút.

Cô thổi thổi vào ngón tay anh, muốn giảm bớt cơn đau cho anh.

Đứng ở góc độ của anh, có thể nhìn thấy sườn mặt khẽ cúi, làn da trắng nõn, mái tóc dài buông xõa, toàn thân dưới ánh sáng nhu hòa chiếu rọi mang lại cảm giác trong suốt mịn màng vô cùng.

Trên mặt cô có một loại biểu cảm dịu dàng thân thiết, chiếm trọn lấy tầm mắt anh, hệt như có thứ gì đó đáp xuống tim anh, vừa nhẹ nhàng vừa cố chấp khắc sâu vào, làm anh có chút ngột ngạt.

Cố Thái Hồng thổi thổi ngón tay Thích Vũ Mục, thuần thục dán băng cá nhân vào.

– Xong rồi, lát nữa đi tắm nhớ chú ý, nhưng miếng băng cá nhân này không thấm…- Lời còn chưa nói hết, cô bị anh hôn lên môi, đột ngột.

Làn môi ấy ấm áp nóng hổi, mùi hương cây cỏ tỏa ra nhè nhẹ, anh không hút thuốc lá, trên người không có mùi đậm nào cả, không biết anh dùng nước hoa loại gì nhỉ, hay vẫn luôn thích mùi hương dịu nhẹ như rừng rậm và cánh đồng bát ngát này. Hơi thở anh khiến cô say mê, nụ hôn anh từ dịu dàng đến mạnh mẽ, hôn đến tim cô như chú nai con, cô nhắm nghiền hai mắt, làn mi khẽ động, hệt như muốn gìn giữ mãi phần dịu dàng lưu luyến này.

Hôm sau, khi Thích Vũ Mục thức giấc, Cố Thái Hồng đã đi rồi. Nhìn căn phòng trống trải, anh nhất thời cảm thấy cả căn nhà như vắng vẻ hẳn ra.

Cố Thái Hồng ngồi trên máy bay, di động đã tắt vẫn nắm chặt trong tay, vẻ mặt cô đăm chiêu. Thích Nhã Tụng thấy bộ dạng này của cô, cười hỏi:

– Suy nghĩ mà nhập tâm vậy?

Mặt Cố Thái Hồng ửng đỏ:

– Em có bạn trai chưa?

– Đã nói đừng xưng hô khách sáo với em, cứ gọi em là Nhã Tụng được rồi chị dâu à- Thích Nhã Tụng tinh nghịch nháy mắt vài cái với cô.

– Vậy em cũng gọi tên chị đi- Mỗi lần bị cô gọi là chị dâu hoặc chị cả, Cố Thái Hồng chẳng hiểu sao lại thấy ngượng ngùng.

Thích Nhã Tụng cười sang sảng, nói chuyện thoải mái:

– Chị đi công tác cùng em, anh họ em biết không? Mà chị lấy chồng rồi còn có thể đi làm, em ngạc nhiên ghê lắm.

Cố Thái Hồng quay sang nhìn cô:

– Ừ, anh ấy không nói gì, mẹ chồng chị thì có chút…

Thích Nhã Tụng hiểu được ý cô.

– Xem ra chỉ có mình anh ấy ủng hộ chị. Em thấy lạ, thể loại phù thủy như bác em, sao có thể để yên cho chị tiếp tục ra ngoài xuất đầu lộ diện chứ?

Phù thủy? Thích Nhã Tụng cũng bạo miệng ghê. Cố Thái Hồng tưởng tượng một chút, quả nhiên hình dung như vậy cũng hợp lý.

– Vở kịch sẽ công diễn trong ba ngày, sau đó có một buổi dạ tiệc, chị cùng em tham gia nhé. Em muốn chị trang điểm cho em nổi bần bật luôn- Tính tình Thích Nhã Tụng thẳng thắn, muốn nói gì là nói thẳng ra.

Cố Thái Hồng khẽ hỏi:

– Sao vậy, bữa tiệc đó rất quan trọng với em à?

– Vâng, rất là quan trọng, bởi vì có người yêu cũ, mà em muốn để hắn thấy em của hiện tại sống tốt hơn trước nhiều, để hắn cảm thấy chia tay em chính là tổn thất của hắn- Thích Nhã Tụng hừ nhẹ.

– Tạo hình trên sân khấu vì được hội đồng thẩm định trước rồi nên chị rất có lòng tin, còn trang điểm dự tiệc, chị phải suy nghĩ đã, thời gian ngắn quá. Em muốn phong cách nào? Lễ phục và trang điểm phối hợp…

Cố Thái Hồng nghiêm túc hỏi han, làm Thích Nhã Tụng buồn cười, cảm thấy bộ dạng làm việc đâu ra đấy của cô rất đáng yêu.

– Đừng lo lắng quá, không cần vội, chúng ta còn thời gian ba ngày để nghĩ mà. Hơn nữa, với nhan sắc này của em, thì đã thắng phân nửa rồi- Thích Nhã Tụng thì thầm vào tai Cố Thái Hồng- Em đẹp hơn bạn gái hiện tại của hắn.

Cố Thái Hồng thấy dáng vẻ phóng khoáng này của cô, bị cô chọc cười, chân thành nói:

– Ừm, em vô cùng xinh đẹp.

Nhắc đến chủ đề này, Thích Nhã Tụng cũng khá tò mò:

– Thái Hồng, chị biết Lâm Linh không? Biết chuyện của cô ta và anh họ em không? Nghe nói cô ta về nước rồi.

– Ừ, có gặp một lần- Nhắc đến Lâm Linh, Cố Thái Hồng ỉu xìu.

– Em nói cho chị biết một bí mật, em chẳng thích cô ta chút nào- Thích Nhã Tụng bực dọc vỗ vỗ hai má của cô, hệt như đôi bạn thân thiết.

– Lý do?- Cố Thái Hồng hơi ngạc nhiên, cô nghĩ cách nói chuyện như gió xuân ấm áp và gương mặt xinh đẹp của Lâm Linh sẽ khiến người khác vô cùng yêu thích chứ.

– Chả có lý do, vì em có mắt nhìn người thôi. Em có biệt danh là “máy soi trà xanh” đó, chị biết không?- Thích Nhã Tụng bật cười.

Cố Thái Hồng nghe cô nói đến kinh ngạc, lại nghe Thích Nhã Tụng nói tiếp.

– Cái thể loại “trà xanh” từ trong ra ngoài, có thể nói là chọc đúng điểm nổ của em. Nhưng đàn ông lại cố tình thích thể loại như vậy. Em chưa từng thấy người đàn ông nào có thể kháng cự nổi, chị nghĩ xem có mắc cười không chứ? Ở mức độ nào đó mà nói, đàn ông đúng là giống loài ngu ngốc, không biết nhìn người. Em nghe nói cô ta mới trở về, chị phải cẩn thận đề phòng mấy trò lẳng lơ của cô ta. Anh họ em từng yêu cô ta điên cuồng, dù sao cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, anh ấy thuộc dạng người lạnh lùng, nhưng em chỉ thấy anh ấy đối đãi khác biệt với Lâm Linh mà thôi. Chị biết không? Là cô ta đòi chia tay trước, cô ta muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, vốn muốn anh họ em đi cùng cô ta. Nhưng anh ấy vì sự nghiệp của gia đình mà từ chối. Đây chính là nguyên nhân hai người họ chia tay.

Cố Thái Hồng ừ nhẹ, tuy rằng cô cũng biết được ít nhiều, nhưng chưa từng nghe ai nói cặn kẽ như vậy.

– Em kể ra không phải để chị thấy khổ sở, chỉ là muốn chị biết nhiều hơn một chút, nhất định phải cẩn thận đề phòng cô ta. Cô ta không đơn giản đâu.

Thích Nhã Tụng thở dài, đôi mắt long lanh nhìn Cố Thái Hồng:

– Em rất thích chị, lần đầu tiên gặp chị ở đám cưới em đã thích chị rồi. Em cảm thấy chị với anh em rất xứng đôi. Con người anh họ em thật ra rất đơn thuần, trầm ổn chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài của anh ấy thôi, thật sự thì anh ấy cũng như em, tính tình trẻ con lắm, nhưng về mặt này thì sau khi lớn lên em chưa từng nhìn thấy nữa. Nhà họ Thích cũng không nổi tiếng hào nhoáng như vẻ bên ngoài đâu, có rất nhiều thứ không tốt, em và anh họ đều đã nhìn thấy qua. Nhưng em có thể tự do lựa chọn không chịu trách nhiệm, còn anh ấy phải tiếp nhận trách nhiệm gầy dựng gia tộc. Cho nên em rất vui khi thấy anh ấy có thể lấy được chị, Thái Hồng, chị hiền lành dịu dàng còn rất chăm chỉ, thật sự rất xứng với anh ấy.

Cố Thái Hồng được Thích Nhã Tụng khen đến đỏ mặt, chưa từng có ai nhận xét tốt đẹp như thế về cô.

– Từ sau khi ba em qua đời, cái nhà đó, người duy nhất quan tâm em chỉ còn mỗi anh ấy. Em hy vọng anh ấy được hạnh phúc- Thích Nhã Tụng dường như đang hồi tưởng lại chuyện xưa, trên mặt lộ vẻ buồn bã. Xong rồi lại bật cười, nói- Xem bầu không khí này này, bị em biến thành kỳ lạ rồi, tóm lại chị đừng thấy áp lực, sống hạnh phúc cùng anh họ em là được. Nếu cô em trà xanh Lâm Linh kia giở trò gì, chị cứ việc tìm em, em nhất định sẽ dốc sức giúp chị.

Thích Nhã Tụng cầm tay Cố Thái Hồng, Cố Thái Hồng mỉm cười. Thích Nhã Tụng rất thích nụ cười tỏa nắng ấm áp của cô, không khỏi nhéo má cô:

– Ha ha, chỉ với gương mặt bầu bĩnh xinh xắn này của chị cũng đủ đáng yêu hơn bản mặt nhọn hoắc kia của Lâm Linh rồi.

Cố Thái Hồng bị cô nói đến không biết nói gì.

Thích Nhã Tụng bật cười khanh khách.

Thịnh An đứng bên cạnh Thích Vũ Mục, còn sếp anh nãy giờ vẫn đang chăm chú lật xem tài liệu.

Hiển nhiên không chú ý đến ánh mắt nhiệt tình cháy bỏng ở kia.

Thịnh An đổ mồ hôi ròng ròng, nhìn chòng chọc sếp anh là một hotgirl nóng bỏng, là giám đốc truyền thông của công ty GK đảm nhiệm quảng cáo buổi triển lãm trang sức lần này của họ.

Diện mạo của đối phương hoàn toàn có thể so sánh với ngôi sao điện ảnh, Thịnh An cảm thấy như vậy.

Nét đẹp của Tần Khả Thấm là lộng lẫy, là đàn áp, lẫn trong đám đông nhất định sẽ khiến người khác chú ý đến cô đầu tiên.

Từ khi hợp tác đến nay, Tần Khả Thấm rất có hảo cảm với sếp anh, khiến Thịnh An không khỏi nghĩ vẩn vơ.

Đáng tiếc trên phương diện này, Thích Vũ Mục vẫn cứ tỉnh bơ như không trước ánh nhìn chòng chọc đến da đầu tê rần thế này.

Đây cũng là điểm khiến Thịnh An cực kỳ khâm phục sếp, đổi lại là anh khi bị một hotgirl như vậy nhìn chằm chằm, muốn ngồi yên cũng khó.

– Sếp Thích cảm thấy thế nào? Bên em đã đến khảo sát nơi tổ chức sự kiện, ở đó có thể cung cấp kỹ thuật 3D cho buổi triển lãm lần này. Hơn nữa tình hình giao thông xung quanh rất thông thoáng, tuy là phòng triển lãm mới, nhưng lại rất đáng để khai thác.

– Kế hoạch rất chi tiết, bên tôi OK, nhưng vẫn chưa xem buổi tổng duyệt đã bàn trước đó. Tôi sẽ đến hiện trường xem xét, đến lúc đó nếu không hài lòng với hiệu quả mang lại, cô Tần, thứ cho tôi nói thẳng, nếu không đạt được yêu cầu của trang sức Phân Vĩnh, sẽ không có lần hợp tác tiếp theo- Thích Vũ Mục nói đến bình thản, đôi mắt sâu xa nhìn Tần Khả Thấm.

Tần Khả Thấm bị anh nhìn đến đáy lòng rung động.

Thích Vũ Mục quá mức xuất chúng, nhưng dùng từ đẹp để hình dung, thì trong mắt một Tần Khả Thấm học mỹ thuật từ nhỏ mà nói, người đàn ông này tuyệt đối là kiệt tác của đấng tạo hóa, dạng đường nét trơn tru vừa đủ, phối với phong cách trầm tĩnh này của anh, quả thực như David* trong mộng của cô.

* Bức tượng điêu khắc David

– Sếp Thích, vừa rồi em có gửi thiệp mời cho trợ lý của anh, xin anh nhất định phải dự nhé- Tần Khả Thấm cười đến xinh đẹp tự tin, trong mắt đầy chờ mong.

– Tôi có nghe chủ tịch Phương nhắc đến, nhưng mà địa điểm là…- Thích Vũ Mục trầm ngâm.

– Lạc Hà Sơn Trang ở thành phố W, anh nhất định sẽ thích nơi đó.

Thành phố W? Thích Vũ Mục vốn định tìm một lý do để từ chối, bỗng nhiên nhớ ra nơi Cố Thái Hồng đi công tác chính là thành phố W.

Đúng vậy, Cố Thái Hồng, cô vợ hợp pháp của anh, sau khi đi công tác chỉ vỏn vẹn gửi một tin nhắn cho anh: Em đến nơi rồi, tất cả đều bình an.

Ngoại trừ tin nhắn đó ra, không còn gì khác.

Anh thậm chí còn đi làm chuyện mà anh chưa từng làm, lén xem trang cá nhân trên mạng của cô, chỉ nhìn thấy một tấm ảnh phong cảnh bãi biển do cô đăng tải.

Thích Vũ Mục cảm thấy gần đây thái độ của anh với Cố Thái Hồng dường như rất không đúng. Tại sao càng ngày anh càng để ý đến chuyện liên quan đến cô?

Thế nhưng nghĩ cái đêm gặp phải “cô” với biểu cảm và thái độ hoàn toàn xa lạ kia, anh liền không thể nào yên tâm được.

Chuyện này, anh nhất định phải biết tường tận.

Nhất định là vì như vậy, anh mới để ý đến cô như thế.

Thích Vũ Mục tự tìm một lý do cho mình, trên mặt cũng dần bình tĩnh hơn.

Vì thế Tần Khả Thấm nhận được câu trả lời khiến cô rất vui, anh nói anh sẽ đến.

Khi Cố Thái Hồng quay về khách sạn nhìn thấy Thịnh An trên đường lớn, cô khá ngạc nhiên. Được Thịnh An mời lên xe, đến khi nhìn thấy Thích Vũ Mục đang ngồi bên trong, mắt cô trợn tròn.

– Sao anh lại đến đây?

Tất cả bất ngờ của cô đều viết hết lên mặt, làm Thích Vũ Mục không khỏi liên tưởng tới con thỏ, suy nghĩ này làm cho vẻ mặt khó đăm đăm của anh thay bằng nụ cười nhẹ mà ngay cả anh cũng không hề hay biết.

– Đi công tác, ngang qua.

Câu trả lời của anh xưa nay luôn súc tích, Cố Thái Hồng dần tìm lại được cảm giác chân thật:

– Vậy anh…

Cô định hỏi anh ở đâu, chợt nghĩ với thân phận của anh đương nhiên sẽ có người sắp xếp chỗ nghỉ cho anh rồi, không cần cô nhọc lòng, lại càng không cần kêu anh ở cùng cô.

Suy nghĩ này khiến mặt cô đỏ lửng.

– Ừm…- Nhất thời cô chẳng biết nên nói gì.

Quan hệ giữa hai người họ rất lúng túng, xưa nay anh đều tỏ ra ghét bỏ cô, họ chưa từng hẹn hò, chưa từng ôn hòa nhã nhặn làm điều gì như những cặp vợ chồng bình thường.

Mấy chuyện này với cô mà nói đều quá xa lạ, hay cô rủ anh ăn tối nhỉ?

Tiếng tim đập loạn xạ làm cô mau chóng gạt bỏ ý tưởng này, nếu anh từ chối thì sao?

– Tối nay tôi có công việc. Tối mai em rảnh không, đi dùng bữa cùng tôi được không?- Thích Vũ Mục lại nói ra câu nói giật gân mà Cố Thái Hồng chưa từng dám nghĩ tới.

Cố Thái Hồng giương mắt nhìn anh, nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, mắt anh rất to rất sâu, cô vô cùng thích đôi mắt ấy, như thể bị hút vào bên trong.

Cô khẽ nắm chặt tay mình, đột nhiên cảm thấy tiếc nuối:

– Tối mai em bận rồi, đã hẹn với khách hàng của em.

Đột nhiên, cô muốn lỡ hẹn với Thích Nhã Tụng, bởi vì cô rất muốn đi cùng Thích Vũ Mục, nếu đó có thể gọi là buổi hẹn hò.

Biểu cảm của anh cứng đờ, Cố Thái Hồng không nhìn ra tâm trạng của anh lúc này, nhưng cô từ chối anh, chẳng phải chuyện tốt gì. Cô thấy chột dạ.

– Tôi biết rồi.

Cố Thái Hồng nghĩ chắc không nói tiếp được nữa, đang ngại ngùng định mượn cớ gì đó để xuống xe, lại nghe thấy anh nói:

– Tôi ở khách sạn Lam Kình, em có muốn về đó cùng tôi không?

Cố Thái Hồng ngạc nhiên ngẩng đầu.

Ánh mắt cô rất trong suốt rất bất ngờ, nhìn Thích Vũ Mục với vẻ bối rối, anh liền bổ sung thêm:

– Nếu khách hàng của em cho phép, và em thấy tiện.

Cố Thái Hồng đột nhiên mỉm cười, nụ cười ngọt ngào thanh mát của cô làm anh quên cả hít thở.

Sao cô lại cười? Là bộ dạng đặt câu hỏi vừa rồi của anh rất ngốc ư?

Sếp Thích lần đầu tiên trong đời rơi vào tình trạng thiếu tự tin tự hoài nghi chính mình.

– Vẫn không được, do em vẫn chưa hoàn thành công việc, nên ở lại đây, nhận được yêu cầu của khách hàng cũng dễ phối hợp hơn- Tuy Cố Thái Hồng rất muốn đi theo anh về đó, nhưng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm, ngày mai chính là buổi công diễn của Thích Nhã Tụng, cô rất muốn hoàn thành tốt công việc của mình.

Thích Vũ Mục khá thất vọng, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để lộ ra mặt.

– Vậy thì tôi đi đây- Anh nghiêng người ý bảo Cố Thái Hồng xuống xe.

Cố Thái Hồng không đợi anh nói gì thêm, mau chóng xuống xe, nhanh nhẹn hệt như chú thỏ.

Hành động quá mức tự giác cách xa anh này của cô, khiến Thích Vũ Mục ngây ra, lại hoài nghi chính mình, cô là không muốn ở cùng một không gian với anh?

Vì vậy, khi chở sếp quay trở về khách sạn Lam Kình, Thịnh An cảm thấy tâm trạng của sếp thoắt cái u ám như ngày mưa, báo hại anh lái xe cũng đặc biệt cẩn thận hơn.

Ngày hôm sau, Lạc Hà Sơn Trang.

Cố Thái Hồng và Thích Nhã Tụng ngồi trong xe, xe đã chạy đến cạnh bồn hoa hình tròn, có thể trông thấy vẻ vàng son lộng lẫy ở bên trong.

– Em thế nào?- Thích Nhã Tụng căng thẳng nắm tay Cố Thái Hồng, muốn cô xác nhận lại một chút.

– Đừng căng thẳng, em đẹp lắm, hoàn mỹ không chút tỳ vết- Cố Thái Hồng nhìn thấy dáng vẻ này của Thích Nhã Tụng, ôn tồn cổ vũ.

Thích Nhã Tụng lấy hộp phấn ra soi gương một chút:

– Thái Hồng, chị khéo tay ghê, ngay cả em cũng cảm thấy đây chính là lúc em đẹp nhất trong ba năm qua.

Cố Thái Hồng bị câu nói đùa của Thích Nhã Tụng làm bật cười, cô và Thích Nhã Tụng cùng nhau bước xuống xe.

Thích Nhã Tụng mặc bộ váy dạ hội lụa vàng, tôn lên vóc người mảnh mai duyên dáng của cô, trông cô hệt như một nàng tiên cá.

Còn Cố Thái Hồng mặc chiếc váy dài loang màu xanh nước biển, đây là do Thích Nhã Tụng chuẩn bị cho cô.

Cố Thái Hồng rất thích chiếc váy này, bởi vì lúc bước đi, làn váy nhẹ nhàng lay động, hệt như mặt hồ xanh mướt lăn tăn khi cơn gió thổi qua, thanh tú phóng khoáng.

Sau khi cả hai bước vào sảnh tiệc, Thích Nhã Tụng mau chóng tìm được nhân vật mục tiêu của cô, Cố Thái Hồng thấy cô xách váy đi nhanh đến đó, còn mình thì định bụng đi tới bàn tiệc buffet, tìm một góc yên tĩnh.

Thích Vũ Mục tay cầm ly champange, Tần Khả Thấm bên cạnh anh đang liếng thoắng nịnh nọt, khiến anh dần mất kiên nhẫn.

Đây là bữa tiệc kỉ niệm mười năm của GK, nếu không vì sự hợp tác của hai bên, chủ tịch Phương thịnh tình mời mọc, anh thật chẳng muốn đến nơi thế này.

Thấy Tần Khả Thấm ngày càng trắng trợn dựa sát vào mình, Thích Vũ Mục nhích người ra sau, anh không thể không lên tiếng nhắc nhở:

– Cô Tần này.

– Dạ?- Tần Khả Thấm vẫn giữ ánh mắt lẳng lơ bức người, ngẩng đầu nhìn anh.

Thích Vũ Mục bất giác nhíu mày, lạnh lùng nói:

– Cô quá trớn rồi, tôi đã kết hôn.

Câu nói vô tình của anh hoàn toàn làm mất thể diện của Tần Khả Thấm, cô sượng trân, thậm chí chưa kịp phản ứng lại.

– Xin cô vui lòng giữ khoảng cách thích hợp trên cương vị đối tác- Thích Vũ Mục không ngại lạnh lùng nhắc nhở thêm.

Mặt Tần Khả Thấm đỏ xong lại tái, nhất thời hai sắc thái ấy khiến tổng thể gương mặt cô thật lố bịch.

Cô chưa từng gặp phải người đàn ông nào bất lịch sự với cô như vậy. Sao có thể được? Nghe đồn anh không thích vợ mình mà, là bị ép cưới mà?

Kết hôn hay chưa hoàn toàn không quan trọng với Tần Khả Thấm, nếu người phụ nữ đó không có được trái tim anh, vậy thì cô vô cùng tự tin với sức hấp dẫn của bản thân. Trên phương diện này cô chưa từng thua.

Nhưng bây giờ, người đàn ông này lại thẳng thừng làm cô bẽ mặt.

Cố Thái Hồng nhìn thấy nhiều món ngon được đầu bếp dọn lên, bước chân nhanh hơn. Loại hình tiệc tối thế này, không có mối lo xã giao, có món ngon để ăn, không gì tốt hơn thế.

Nhưng mà trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một người.

Người đàn ông ngồi ở kia, sau khi trông thấy cô, vẻ mặt cũng kinh ngạc như cô, anh nhíu mày, tràn đầy thích thú nhìn cô chằm chằm.

Cố Thái Hồng nhìn thấy anh vẫy tay với mình, tim cô giật thót, chỉnh trang lại váy áo, cô bước qua bên đó. Khi Tần Khả Thấm đang đứng bẽ mặt ở đó, đột nhiên trông thấy anh ngoắc tay về phía khác.

Khóe miệng Thích Vũ Mục khẽ nhếch lên, gương mặt anh xuất hiện nét thu hút lạ kỳ. Tần Khả Thấm chưa từng nhìn thấy biểu cảm này ở anh, thứ biểu cảm khiến người ta liêu xiêu.

Nhưng anh đang nhìn ai?

Tần Khả Thấm nương theo tầm mắt anh quay nhìn lại, trông thấy một cô gái thanh tú dịu dàng đang đi về phía này.

Trên người cô mặc bộ váy dài màu xanh biển, đôi chân thon thả di chuyển dưới làn váy, hệt như mặt hồ phong tình lay động.

Cố Thái Hồng ngoan ngoãn đi tới, trong lòng, trong đầu có ngàn vạn câu hỏi, sao anh lại ở đây?

Tầm mắt Thích Vũ Mục từ đầu chí cuối luôn dán vào cô, làm tim cô đập loạn.

Anh vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh, nói:

– Ngồi đây.

Cố Thái Hồng nghe lời ngồi xuống, ánh mắt rơi vào cô gái cao gầy xinh đẹp trước mặt.

Cô gái này đẹp quá, bộ dáng phong tình, váy dạ hội màu đỏ rực rỡ, đường cong cơ thể thật khiến người khác mặt đỏ tim đập.

Ai vậy nhỉ?

Ngay lúc cô còn đang tự hỏi, cô nghe cô gái trước mặt đặt câu hỏi:

– Vũ Mục, cô này là ai?

– Cô Tần, chúng ta không thân thiết đến mức có thể xưng hô với nhau bằng tên đâu- Thích Vũ Mục thản nhiên sửa lại, rồi quay sang nhìn Cố Thái Hồng, khóe miệng cong lên- Đây là vợ tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc