Đằng sau sảnh tiệc là vườn hoa lộ thiên, cảnh đêm rất huyền ảo, ánh đèn như hắt ra nhiều màu đan xen vào nhau, tựa như một thế giới lấp lánh dùng đèn để vẽ thành.
Trông Cố Thái Hồng rất vui vẻ, Thích Vũ Mục nghe cô không ngừng phát ra tiếng trầm trồ: “Đẹp quá!”
Trong lòng anh rất nghi ngờ, nồng độ cồn của ly Champagne kia không cao, nhưng cô say, như biến thành một người khác vậy.
Thích Vũ Mục đột nhiên nghĩ, có lẽ phải lập ra lệnh cấm uống rượu với cô, tửu lượng của cô thật sự chẳng ra làm sao. Khi anh còn đang suy tư, Cố Thái Hồng đột nhiên thả tay anh, nhào ra đằng trước:
– Oa, đài phun nước!
Cô làm anh nhớ đến bộ phim hoạt hình Alice lạc vào xứ thần tiên, hẳn là dáng vẻ này.
Ánh mắt Cố Thái Hồng lấp lánh, tựa như nhìn thấy vật báu, lảo đảo chạy xung quanh đài phun nước kia hai vòng.
Thích Vũ Mục không thể không đến gần cô, chuẩn bị làm đệm thịt người bất cứ lúc nào để đỡ cô đứng vững.
– Em có thể đi xuống nước không?- Cô đột nhiên hỏi.
Thích Vũ Mục đứng hình còn chưa kịp trả lời, cô đã tháo giày cao gót của mình ra, không, là đá bay chúng.
Sau đó, cô vui vẻ bước xuống nước.
Cô mặc sườn xám ngắn, mực nước kia chưa qua khỏi đầu gối cô, còn cô thì nghịch nước đến quên cả trời đất.
Cảm giác trong lòng rất khó diễn tả, anh đang cố ngăn cản những cảm xúc không rõ ràng kia.
“Trở vào thôi” anh không muốn thấy cô loạng choạng làm khùng làm điên trong hồ nước nữa, bộ dạng quả thật như kẻ điên vậy.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất không phải sợ mất mặt, mà là lo cô vấp ngã.
Nhưng khi ánh mắt Cố Thái Hồng nhìn anh, làm lời anh muốn nói mắc kẹt lại trong cổ họng, ánh mắt ấy dè dặt đáng thương, còn cắn môi, thật khiến người ta không đành lòng, không nỡ phá hỏng tâm trạng hiện giờ của cô.
Thế là, Thích Vũ Mục ngậm miệng.
Sự im lặng phối hợp của anh làm Cố Thái Hồng đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười ấy rạng ngời đến độ Thích Vũ Mục thoáng nín thở, ngẩn ngơ nhìn cô, lần đầu tiên quên cả suy nghĩ.
– Á- Cố Thái Hồng nhảy nhót liền hụt chân, khi sắp té ngã, Thích Vũ Mục nhanh chóng nhào tới, dùng cơ thể cao to của mình giữ cô đứng vững.
Cố Thái Hồng bật cười khanh khách, đôi mắt như chứa đựng cả bầu trời sao lấp lánh nhìn anh:
– Cảm ơn anh.
Thích Vũ Mục bị ánh nhìn của cô làm tim nổi trống, nghe cô nói tiếp:
– Em từng xem một bộ phim tên là “Moonlight” (Ánh trăng), đáng tiếc nó bị gỡ xuống rồi! Bị gỡ xuống!- Cô tức giận nhấn mạnh hai lần.
– Nhân vật nữ chính cũng đi chân trần trong hồ nước thế này, còn nam chính thì lặng lẽ theo sau cô, trời ạ lúc em xem cảnh đó, em thật sự rất rung động- Cô như đang nói mớ, rồi lại ngây ngốc cười rộ lên, mắt sáng rực nhìn anh- Anh trai này, anh có muốn xuống đây đi một lát không?
Thích Vũ Mục bị cô nhìn đến ngạt thở, không khỏi khàn giọng hỏi:
– Em biết tôi là ai không?
– Biết chứ- Cố Thái Hồng gật nhẹ đầu.
Thích Vũ Mục không tin, anh rất nghi ngờ hiện tại cô không nhận rõ ai là ai, tửu lượng tệ thế này, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu… Anh sa sầm mặt, ghé sát lại, cúi đầu nhìn hai má đỏ hồng của cô, thấp giọng hỏi:
– Tôi là ai?
– Chồng em- Cố Thái Hồng cười ha ha nhìn anh, tay cô đột nhiên vòng qua ôm lấy cổ anh, cơ thể đu hẳn lên người anh.
Người say nặng thật, dù tạng người cô rất nhỏ nhắn.
Thích Vũ Mục vòng một cánh tay qua nhẹ nhàng vịn lấy eo cô, giữ cô đứng vững, bởi vì hai chữ đó của cô mà cảm thấy tim mình dao động, một kiểu dao động chưa từng có qua.
Hai chữ ấy như có ma lực.
Một từ “chồng” với anh mà nói, là một danh từ xa lạ nhưng lại chứa đựng tinh thần trách nhiệm đến khó hiểu, lần đầu tiên anh thấy nặng nề đến vậy.
– Cố Thái Hồng- Anh gọi tên cô.
– Hửm?- Cô ngước hai mắt lim dim, trong veo nhìn anh.
Thích Vũ Mục như bị trúng phải lời nguyền, bất giác đưa tay rút cây trâm đang cài trên tóc cô ra, mái tóc đen nhánh nháy mắt xõa xuống.
Một tay anh ôm lấy eo cô, một tay nhẹ nhàng luồn qua mái tóc dài đen bóng, giữ lấy gáy cô, cúi người, môi mỏng gợi cảm mạnh mẽ đặt lên đôi môi anh đào mềm mại của cô.
– Ưm…- Cố Thái Hồng phát ra âm thanh kháng cự, dường như muốn đẩy anh ra.
Nhưng mà, anh ôm chặt lấy cô, hai tay đổi thành tư thế vây quanh, nắm trọn vòng eo bé nhỏ của cô, ôm chặt cả người cô vào người mình, làm nụ hôn mộng ảo như sâu thêm.
Khoảnh khắc này, dưới trăng, bóng hai người họ như hòa quyện thành một, tạo thành cái bóng thật dài, quấn quít âu yếm bên cạnh đài phun nước, tất cả tình cảm đều hóa thành chiếc hôn triền miên say đắm.
Sau khi dạ tiệc kết thúc, bởi vì nơi tổ chức cách nội thành khá xa, những vị khách đều nghỉ ngơi tại phòng khách sạn do Tiêu Phi chuẩn bị trước. Khách sạn Lan Đình tọa lạc ở lưng chừng núi, ban công phòng nghỉ đều có thể trông thấy được cảnh núi, rất dễ chịu.
Thích Vũ Mục thu xếp ổn thỏa cho Cố Thái Hồng mới tranh thủ đi tắm. Trước khi đi anh còn chưa yên tâm quay nhìn cô một chút, cho đến khi thấy cô ngoãn ngoạn cuộn mình trên sô pha cỡ lớn, ngồi bó gối ngắm cảnh đêm bên ngoài, anh mới thoáng yên tâm.
Cửa phòng đã được anh khóa kỹ, anh cảm thấy với tình trạng hiện giờ của Cố Thái Hồng hẳn là không đủ sức mở khóa ra ngoài.
– Thái Hồng, ngoan nhé- Tay anh vuốt ve gương mặt cô, giọng nói bất giác dịu dàng hẳn, căn dặn cô.
Nghe Cố Thái Hồng đáp lại, anh mới xoay người đi vào phòng tắm.
Điện thoại di động trong túi xách của Cố Thái Hồng đổ chuông, cô lục lọi lấy ra nhận máy, bên trong truyền ra giọng nói cô không thích nổi.
– Cố Thái Hồng.
Cố Thái Hồng nhíu mày.
– Cố Hoan Dư- Cố Thái Hồng cũng gọi tên đối phương không chút nể tình- Cô tìm tôi có chuyện gì?- Bây giờ cô rất không thoải mái, đầu váng mắt hoa, hình người cứ xoay mòng mòng, hai bên thái dương đau nhói.
Cố Thái Hồng nhẹ nhàng bóp hai bên thái dương của mình, không muốn nhiều lời với Cố Hoan Dư.
– Hôm qua chị gọi điện cho Đồng Thụy Nhĩ nói cái gì? Chị có biết anh ấy là bạn trai của tôi không, đừng nói đến giờ chị vẫn chưa từ bỏ ý định với anh ấy nhé. Chị làm ơn chú ý chừng mực, chị có chồng rồi, nhà họ Thích không chứa chấp nổi cái loại như chị đâu!
Mỗi câu nói của Cố Hoan Dư đều làm Cố Thái Hồng nhíu mày, giọng đối phương chói tai thật, làm tạp âm trong đầu cô cứ như phóng đại đến vô hạn.
Cố Thái Hồng vừa định lên tiếng phản bác, đầu cô bỗng nhiên đau nhói như bị ai lấy búa nện vào. Nếu như cô có thể nhìn thấy bản thân trong gương, nhất định sẽ phát hiện ánh mắt cô phút chốc đã thay đổi.
Ngay lúc này, trong gương phản chiếu ra gương mặt lạnh lùng, ánh mắt u ám hờ hững, sắc bén như lưỡi dao, mang theo căm ghét và khinh bỉ, cuối cùng lại nhếch môi cười nhẹ.
– Cố Hoan Dư- Cố Thái Hồng dùng giọng điệu khinh miệt để gọi cái tên này.
Cố Hoan Dư nghe xong giật mình, còn chưa kịp thích ứng với giọng điệu nói chuyện kỳ lạ của Cố Thái Hồng, đã nghe thấy Cố Thái Hồng lạnh lùng hỏi:
– Cô nghĩ mình là ai?- Mặt Cố Thái Hồng đầy vẻ miệt thị- Một đứa con hoang của thứ tiểu tam không biết xấu hổ, còn dám ở đây lên giọng với tôi. Trả anh ta lại cho cô á, cô tưởng mình là ai? Cô giữ không nổi Đồng Thụy Nhĩ của cô à? Sợ tôi liên lạc với anh ta như vậy, cô cảm thấy anh ta nói chuyện với tôi, thì sẽ không kiềm chế được đi yêu tôi, rồi bỏ cô à? Cố Hoan Dư này, cô có phát hiện ra cô tội nghiệp và nực cười lắm không?- Nói xong, cô đắc ý bật cười ha hả.
Đầu dây bên kia, Cố Hoan Dư bị Cố Thái Hồng nói đến tay chân lạnh toát, như sắp ngạt thở đến nơi. Cô tuyệt đối không ngờ được Cố Thái Hồng sẽ nói ra mấy lời như vậy với mình.
Cô không tin đây là Cố Thái Hồng, cô ta uống nhầm thuốc rồi sao? Một Cố Thái Hồng luôn chỉ biết giữ im lặng, dịu dàng đến người ta phán ngán, mà lại nói mấy câu như vậy với cô à.
– Cố Thái Hồng, chị bị điên à?- Cố Hoan Dư giận đến chửi ầm lên- Chị dám nói chuyện với tôi như vậy! Hay tôi nói đúng rồi, chị vẫn chưa hết hy vọng với Đồng Thụy Nhĩ, chị muốn quyến rũ anh ấy sao? Tôi sẽ méc ba, chị chờ đó! Đừng tưởng ba sẽ tội nghiệp mẹ con chị, tôi sẽ nói ba cắt đứt quan hệ với hai người!
Cố Thái Hồng thờ ơ nghe cô ta phản đòn, chỉ trả lại vài chữ:
– Tùy cô.
– Cố Thái Hồng!- Cố Hoan Dư hét lên.
Cố Thái Hồng không đếm xỉa đến cô ta, cúp máy, đồng thời dứt khoát tắt nguồn điện thoại.
Thích Vũ Múc mặc áo choàng tắm màu trắng từ phòng tắm đi ra, liền bắt gặp tình cảnh kỳ lạ này.
Cố Thái Hồng một mình đứng trước gương, biểu cảm trên mặt là lạnh lẽo và khinh miệt mà anh chưa từng thấy qua, dường như cô đang trừng mắt với chính mình trong gương.
Trong gương, cô bày ra vẻ mặt kiêu kỳ phách lối không giống bình thường, khóe miệng khẽ nhếch lên:
– Cô nhìn bộ dạng của mình đi, Cố Thái Hồng, cô muốn sống kiểu này đến bao giờ?
Lòng Thích Vũ Mục tràn ra hơi lạnh, tình huống này, anh xác định không phải ảo giác.
– Cố Thái Hồng- Anh đến gần cô, khẽ gọi tên cô.
Cô xoay đầu lại.
Ánh mắt ấy, Thích Vũ Mục cảm thấy người đứng trước mặt anh không phải Cố Thái Hồng. Mặc dù cô có khuôn mặt y hệt như Cố Thái Hồng, nhưng vẻ sắc lạnh và đề phòng trong mắt cô hoàn toàn là một người xa lạ, còn là một người xa lạ mang thái độ thù địch với anh.
Thích Vũ Mục giữ bình tĩnh, hỏi cô:
– Em uống say nên thấy khó chịu à?
Anh vươn tay ra định dìu cô, cô lại tránh anh như tránh tà:
– Đừng chạm vào tôi!
Giọng nói bén nhọn âm u này của cô, anh cũng chưa từng nghe qua.
Trong đầu Thích Vũ Mục mau chóng loại bỏ vài khả năng, vừa định nói gì đó, liền thấy Cố Thái Hồng “rầm” một cái, té ngã xuống giường.
Thích Vũ Mục vội chạy đến xem cô, phát hiện nhịp thở cô đều đặn, hình như đang ngủ.
Sau vài giây đứng hình, Thích Vũ Mục giúp Cố Thái Hồng tháo giày, chỉnh cô nằm lại ngay ngắn, đắp chăn cho cô.
Anh lặng lẽ nhìn cô ngủ, trong đầu lướt qua gương mặt lạnh lùng khinh bỉ kia, toàn thân cô tràn đầy phòng bị, tàn nhẫn, chống đối.
Đây là phản ứng khác thường khi say của cô, hay là…
Nghĩ đến một khả năng nào đó, tim Thích Vũ Mục như thắt lại. Anh hít thở thật sâu, thả lỏng người, sau khi xác định Cố Thái Hồng đang ngủ trên giường không có gì bất thường, anh lập tức từ bỏ suy nghĩ tìm đến bác sĩ.
Đây vốn là một buổi tối hoàn hảo, nụ cười mới nãy cạnh đài phun nước, khiến anh phát hiện sâu trong lòng mình vốn không bài xích người phụ nữ này.
Thế nhưng trên người cô, dường như cất giấu rất nhiều bí mật.
Đây là lần đầu tiên, Thích Vũ Mục có suy nghĩ rằng anh chưa từng nghiêm túc tìm hiểu Cố Thái Hồng.
Tình huống khác lạ vừa rồi, anh không nghĩ đây là phản ứng say rượu.
Thích Vũ Mục trầm tư chốc lát, nhìn Cố Thái Hồng ngủ, thở dài. Anh nhẹ nhàng ôm cô lên, cảm thấy vẫn nên thay đồ ngủ cho cô, cô mới ngủ thoải mái được.
Ánh nắng ban mai chiếu vào trong phòng, rèm cửa theo gió lay động, khẽ phất lên mặt Cố Thái Hồng, cảm giác nhột nhột làm cô tỉnh giấc.
Cố Thái Hồng trân trối nhìn trần nhà suốt ba giây, mới nhận ra chắc đây là phòng khách sạn.
Ký ức tối qua vụn vặt, ký ức cuối cùng dường như là dưới trăng bên đài phun nước, Thích Vũ Mục… nghĩ đến cái tên này, cô đột nhiên nhìn sang bên cạnh.
Vừa nhìn một cái, Cố Thái Hồng mới phát hiện tình hình hiện giờ có bao nhiêu ngượng ngùng.
Cô như con gấu koala đu bám lên người Thích Vũ Mục!
Cũng may anh chưa thức, hai má ửng đỏ của Cố Thái Hồng mới đỡ được chút. Cô trấn an mình, rón rén buông anh ra, muốn nằm lại tư thế đoan trang.
Bất luận nghĩ thế nào cũng không nhớ được tối qua đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên cô say rồi, chắc Thích Vũ Mục đưa cô về đây, nhưng mà, tại sao họ lại ngủ chung thế này?
Cố Thái Hồng vô thức sờ soạng dưới chăn kiểm tra cơ thể mình, lại phát hiện sườn xám trên người đã đổi thành đồ ngủ, mặt cô lại đỏ lên, đờ người không dám nhúc nhích.
Là Thích Vũ Mục thay đồ giúp cô sao? Dù họ là vợ chồng thì chuyện này có là gì, nhưng…
Cố Thái Hồng thấy đầu óc mơ hồ, hình như nghĩ thế nào cũng không lý giải nổi.
Với thái độ xưa nay của Thích Vũ Mục với cô, sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho việc cô ôm anh ngủ kiểu này? Giải thích duy nhất chính là anh ngủ đến không biết trời trăng gì.
Nhất định là như vậy.
Cố Thái Hồng mau chóng làm rõ sự tình xong, cảm giác nhẹ nhõm hẳn ra, đang muốn nhìn thử người bên cạnh đã thức chưa, cô đã sẵn sàng tư thế chuồn êm rồi, nhưng không ngờ quay qua liền đối diện với đôi mắt đen mở to của anh.
Anh thức lúc nào vậy?
– Buổi sáng tốt lành- Giọng nói trầm khàn của anh mang theo từ tính lượn lờ, đâm thẳng vào tim cô, anh mở to đôi mắt hơi xếch lên, mang theo biếng nhác phong tình, cực kỳ quyến rũ.
Từ khi kết hôn đến giờ thì hình như đây là lần đầu tiên nghe anh chào buổi sáng tốt lành, còn là đang nằm trên giường. Bất luận Cố Thái Hồng nghĩ thế nào, đầu óc vẫn cứ mơ hồ, cô cực kỳ không quen.
– Ờ thì, em… ngại quá- Cô định xin lỗi, tự xét lại bản thân thật sự không uống được rượu.
Nhưng đối diện với gương mặt của Thích Vũ Mục, cô lại nhìn đến ngây người.
Khuôn mặt anh rõ ràng ngay trước mắt cô, dù xung quanh miệng có râu mọc lúng phúng, nhưng không mảy may ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh, ngược lại càng làm anh tăng thêm mấy phần gợi cảm.
Mặt mũi như vẽ, mỗi một bộ phận đều vừa đủ, anh chính là người đẹp trai nhất cô từng gặp. Trong đầu cô đột nhiên nảy sinh ý nghĩa đó.
Thích Vũ Mục lại không nghĩ cùng một chuyện với cô.
Anh đang nhìn cô chăm chú, đây mới chính là Cố Thái Hồng mà anh biết.
Thần sắc dịu dàng trầm lắng, không chút lạnh lùng kiêu kỳ như đêm qua.
Nhớ lại hình tượng tối qua, lòng Thích Vũ Mục nặng trĩu.
Hiển nhiên, bên trong tồn tại vấn đề cực lớn, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không ý thức được.
– Cố Thái Hồng…- Anh bỗng nhiên muốn hỏi cô có từng mắc bệnh gì không, đặc biệt là… bệnh về thần kinh, nhưng lời nói ra lại mắc kẹt trong cổ.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, nhìn anh không chút đề phòng, anh có cảm giác tim mình rung động, phảng phất như bị nhẹ nhàng va chạm.