– Anh là chồng cô ấy, là người thân cận nhất của cô ấy, nếu có thể, hi vọng anh bầu bạn với cô ấy nhiều hơn.
– Bầu bạn?
– Đúng vậy, có người thân bầu bạn với bệnh nhân mà nói là hết sức quan trọng… Tôi rất hy vọng giữa hai nhân cách này có thể hình thành nên mối quan hệ tốt đẹp, đây là mấu chốt điều trị. Không thể để nhân cách này bài xích nhân cách kia. Anh nên nhận ra tình hình hiện nay, mức độ phân liệt giữa hai nhân cách của cô ấy là rất lớn, cả hai đều không thích lẫn nhau. Điều này sẽ gây bất lợi cho việc điều trị. Mà người thân cận cô ấy tin tưởng sẽ đóng vai trò trung gian giữa hai nhân cách phân liệt để hai nhân cách này giao lưu với nhau. Bởi vì trong quá trình giao lưu, cả hai sẽ từ từ gạt bỏ hiềm khích, tiếp nhận nhau, rồi dung hòa lẫn nhau. Một khi hai nhân cách hòa giải, giữa đôi bên sẽ không còn mục đích tồn tại nào đó đặc biệt rõ ràng nữa, vậy thì khả năng khỏi bệnh rất cao.
Thích Vũ Mục gật đầu:
– Bác sĩ Đồng, tôi hiểu ý anh rồi. Thực ra tôi chưa từng xem hai nhân cách của cô ấy tách biệt, trong mắt tôi, cả hai đều là Thái Hồng. Chỉ là cách thể hiện cảm xúc và tình cảm cũng như hình tượng là khác nhau thôi.
Đồng Thụy Nhĩ khá kinh ngạc nhìn Thích Vũ Mục, không ngờ anh lại có nhận thức sâu sắc đến như vậy, thậm chí là nói trúng phóc. Đây là chuyện tốt, anh ta chẳng những đã tiếp nhận, hơn nữa còn dùng thái độ chuẩn xác nhất để đối xử với Cố Thái Hồng.
– Anh Thích, nhờ anh vậy- Đồng Thụy Nhĩ trịnh trọng nói. Có lẽ anh đã quá phận rồi, bởi vì anh biết bản thân nói ra câu nói này không hẳn với tư cách bác sĩ, mà còn với tư cách một người đàn ông vô cùng quan tâm đến Cố Thái Hồng.
Thích Vũ Mục không có vẻ gì là khó chịu, anh nhìn Đồng Thụy Nhĩ, gật đầu.
Từ bệnh viện trở về, Thích Vũ Mục vẫn sắp xếp để Thịnh An đi theo Cố Thái Hồng.
Cố Thái Hồng không khỏi ngượng ngùng, cô lí nhí hỏi Thích Vũ Mục:
– Nhất định phải để anh ta theo em à?
– Để cậu ấy đi theo em thì anh sẽ yên tâm hơn. Yên tâm đi, cậu ta sẽ không quấy rầy em, em muốn đi đâu cứ nói cậu ấy lái xe đưa đi. Cậu ấy cũng sẽ không cản trở công việc của em.
– Nhưng anh ta là đàn ông mà- Cố Thái Hồng nhỏ giọng chống đối. Chẳng lẽ anh ấy thật sự không cảm thấy có chỗ không ổn à? Làm gì có ai kêu một chàng trai trẻ đi theo vợ mình chứ.
Sở dĩ Thích Vũ Mục chọn Thịnh An, một là Thịnh An đáng tin cậy, hai chính là vì Thịnh An là đàn ông. Dù sao nhân cách phụ của Thái Hồng vừa nhạy cảm vừa dễ kích động, Thịnh An rất chuyên nghiệp, tuyệt đối có thể đảm nhận nhiệm vụ vệ sĩ này, đương nhiên, lúc cần thiết cũng có thể áp chế nhân cách phụ.
Suy nghĩ này đương nhiên Thích Vũ Mục tuyệt đối không nói với Cố Thái Hồng, vì vậy anh chọn một lý do nhẹ nhàng hơn để lý giải:
– Thịnh An là tâm phúc của anh, anh rất tin tưởng cậu ta. Liên quan đến bệnh tình của em, ngoại trừ anh, để nhiều người biết không hay. Trên đời này, bịt miệng thiên hạ là điều khó khăn nhất. Nếu như ba mẹ anh biết được, đối với chúng ta, và cả ba em, đều không có lợi.
Thích Vũ Mục nói rất đường hoàng, Cố Thái Hồng không phải người tùy hứng, đương nhiên cũng hiểu thiệt hơn trong đó.
Vợ chủ tịch Trang Sức Phân Vĩnh là bệnh nhân tâm thần, tin đồn thế này tuyệt đối sẽ trở thành tin tức giật gân.
Nếu như đến tai Thẩm Phương, Cố Thái Hồng dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng có thể biết, bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Thích Vũ Mục làm vậy là để bảo vệ cô. Cố Thái Hồng đột nhiên lĩnh hội sâu sắc được điều đó, vì vậy cô không còn dị nghị gì với sắp xếp này nữa.
Cô nghĩ rồi nói:
– Vũ Mục, vì sao anh lại không yêu cầu em thôi việc? Em bị thế này, cách tốt nhất là để em ngoan ngoãn ở trong nhà.
Dù sao cô ra ngoài lỡ gây phiền toái gì, thì người bị liên lụy chính là anh.
– Em lấy anh, chứ không phải bị anh cầm tù- Thích Vũ Mục nâng cằm cô lên, ngón tay thon dài khẽ miết lên gương mặt mềm mại của cô- Anh còn chưa ích kỷ đến mức đó. Thái Hồng, đừng xem anh như kẻ độc tài.
– Em đâu có, anh không phải vậy- Cố Thái Hồng lắc đầu nguầy nguậy, sao cô nhìn nhận anh như vậy được? Cô rất hiểu anh, mặc dù không dám nhận hiểu hết toàn bộ, nhưng anh là người tốt, cô biết.
Chỉ là lòng yêu thích và khát khao ấy, cô thật sự không định nói thẳng ra với anh.
Tình cảm sâu đậm ấy cô cẩn thận cất giữ cho riêng mình, cô sợ dọa đến anh. Anh có thể tiếp nhận bệnh của cô, cô đã vô cùng cảm kích rồi, không dám yêu cầu cao xa gì thêm nữa.
– Thái Hồng, anh chỉ có một yêu cầu, bệnh của em, hai ta sẽ cùng nhau đối mặt, anh là chồng em, đồng ý với anh, mãi mãi đừng gạt anh ra ngoài cuộc.
Thích Vũ Mục lời nói thành khẩn, khiến mắt Cố Thái Hồng cay cay, tầm mắt mờ dần, trong mơ hồ cô vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt kiên định nghiêm túc của Thích Vũ Mục, ánh mắt anh nóng rực, tựa như đóm lửa, lại bền bỉ như tường đồng vách sắt, vì cô chống đỡ cả khoảng trời.
***
– Sếp, sếp muốn nghỉ phép?- Trình Thanh Hà trợn tròn mắt, tưởng bản thân nghe nhầm. Anh vừa mới nghe được cái gì? Chủ tịch Thích cuồng công việc muôn năm lại nói muốn nghỉ phép?
– Không được à?- Thích Vũ Mục nhíu mày, ngước lên ném cho anh ta ánh nhìn lạnh lùng.
– Đương nhiên là được- Trình Thanh Hà chỉnh trang lại biểu cảm, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Thích Vũ Mục thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói:
– Việc quan trọng tôi sẽ xử lý, ngoại trừ…
– Tôi hiểu, tôi hiểu- Trình Thanh Hà lập tức nói phụ họa theo- Vậy sếp định nghỉ trong bao lâu?
Thân là phó tổng, anh vẫn phải hỏi cho rõ ràng. Bởi vì hiểu Thích Vũ Mục khá rõ, anh ta biết Thích Vũ Mục sẽ cho ra đáp án chính xác, dù sao Thích Vũ Mục cũng không phải loại người vô trách nhiệm.
Quả nhiên, gương mặt đẹp đẽ như vẽ của chủ tịch Thích suy tư một lát, rồi nói:
– Nửa năm?
Trình Thanh Hà chết sững, anh ta chưa kịp tỏ thái độ, lại thấy khóe miệng Thích Vũ Mục nhếch lên, hình như đang cười, nói:
– Tạm thời nghỉ hai tháng trước vậy.
Trình Thanh Hà nghe ra ý tự giễu trong lời nói của chủ tịch, trong lòng có chút xót xa:
– Vũ Mục, nếu thực sự anh muốn nghỉ lâu hơn, vậy thì…
Đi theo Thích Vũ Mục đã lâu, biết anh là kẻ cuồng công việc, nói thật cũng có chút không đành lòng, người ngoài chỉ nhìn thấy sự vẻ vang thôi, chứ có ai quan tâm đến việc mình có hạnh phúc hay không?
Thích Vũ Mục lạnh lùng đáp:
– Không cần, nghỉ lâu quá lại có người nhấp nhổm.
Trình Thanh Hà biết anh đang ám chỉ ai.
– Trình Thanh Hà, giao cho anh nhé, đừng khiến tôi gặp rắc rối- Thích Vũ Mục thu hồi cảm xúc.
– Đương nhiên, không thì cần phó tổng là tôi để làm gì?- Trình Thanh Hà nổi hứng đùa dai, bất chấp nói một câu- Vũ Mục à, anh nghỉ phép lâu như vậy, là muốn chuyên tâm “sản xuất em bé” à?
Câu hỏi vô tâm này của anh ta khiến Thích Vũ Mục nghẹn họng, đúng là không ngờ da mặt của tên này lại dày đến nỗi nói được lời như vậy.
Vì thế, Trình Thanh Hà như trúng số khi phát hiện chủ tịch lạnh lùng nhà anh ta thế mà đỏ mặt.
Đỏ mặt! Gương mặt đơ vạn năm kia, từ từ ửng đỏ.
Với trình độ nhạy bén của Trình Thanh Hà, lập tức đánh hơi được gì đó. Anh cười ha ha:
– Vậy tôi ở đây chúc mừng sếp trước nhé.
– Cút- Thích Vũ Mục lạnh băng đuổi anh ta ra ngoài, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa giảm xuống.
Khi Thích Vũ Mục về đến nhà, Cố Thái Hồng còn đang làm bánh. Trên dàn âm thanh đang phát khúc dương cầm trữ tình sâu lắng, một bầu không khí an yên thư giãn.
Anh nhẹ nhàng bước tới sau lưng Cố Thái Hồng. Trên người cô có mùi thơm mát thoang thoảng, không phải nước hoa, anh không biết là mùi gì, nhưng anh rất thích, là mùi hương có thể làm anh thư thái, là mùi của những ngày mưa.
Khúc dương cầm du dương, hoàng hôn yên ả, khiến người ta chậm rãi buông bỏ mệt mỏi, cảm thấy thể xác và tinh thần được thư giãn. Thích Vũ Mục lại lần nữa cảm nhận được sự kỳ diệu của “gia đình”, anh biết bản thân anh rất thích.
– Em đang làm bánh à?
Giọng nói Thích Vũ Mục vang lên bên tai Cố Thái Hồng, trầm ấm, tan chảy, giọng anh hấp dẫn quá, Cố Thái Hồng lại lần nữa cảm thấy như vậy.
– Ừm, em thích món ngọt, Thụy Nhĩ cũng nói làm đồ ngọt sẽ có lợi cho em- Nụ cười của cô cũng ngọt.
Cô gọi Đồng Thụy Nhĩ là “Thụy Nhĩ”, trong lòng Thích Vũ Mục có chút ghen tuông, lại cảm thấy mình không nên quá hẹp hòi, dù sao họ cũng là bạn bè.
– Anh nhớ trong nhà có máy nhào bột mà- Thấy cô đang nhào bột bằng tay, anh nhíu mày. Mặc dù anh không rành nấu ăn, nhưng có từng nhìn thấy người ta dùng máy móc xử lý việc này, và anh cho rằng, nhà anh chắc chắn không thiếu mấy loại máy móc như vậy.
– Em thích nhào bằng tay. Anh nhìn tấm thảm silicon này xem, màu hồng xinh không? Khối bột lăn qua lăn lại trên đó, thật giống như đang thu xếp nỗi lòng- Giọng cô nhẹ nhàng ngọt ngào, rất bình yên, khiến anh nghĩ tới chương trình trò chuyện đêm khuya trong radio.
– Vũ Mục, anh thích ăn bánh gì?- Cố Thái Hồng hỏi anh.
– Brownie- Thích Vũ Mục suy tư một chút, giọng rất dịu dàng- Cảm giác đăng đắng kết hợp với chút dư vị ngọt ngào của hạt óc chó.
Hóa ra ông xã của cô lại thích ăn giống cô, đúng là bạn tri âm. Cố Thái Hồng trong lòng vui vẻ, không khỏi nói:
– Em cũng thích Brownie… Ban đầu lúc học làm bánh, món bánh đầu tiên em làm chính là Brownie. Từ đó em liền thích ăn Brownie, nhưng anh biết rồi đấy, miếng bánh Brownie bé thế này này, mà trong tiệm bánh lại bán rất mắc. Từ sau khi dọn ra sống riêng với mẹ, cuộc sống của mẹ con em không mấy khá giả. Nhưng vào dịp sinh nhật, mẹ sẽ mua cho em một miếng, mỗi lần ăn, hương vị đó đọng lại trong lòng rất lâu, càng mong đợi thì ăn càng ngon mà.
Giọng nói ấm áp của Cố Thái Hồng đầy ắp hoài niệm, Thích Vũ Mục nghe đến xuất thần, cũng có chút xót xa.
– Cho nên lúc em học làm bánh, liền nôn nóng muốn làm Brownie ngay, lúc làm ra được, em sung sướng đến phát rồ luôn, chỉ nghĩ sau này muốn ăn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, cuối cùng cũng không cần ra tiệm bánh tốn số tiền lớn chỉ để mua mẫu bánh nhỏ xíu- Cô cười cười.
– Lần đầu tiên làm có thành công không?- Thích Vũ Mục ôn tồn hỏi.
– Thành công, nên em cảm thấy bản thân rất có thiên phú về mặt này. Giờ nghĩ lại thấy mình thật ngây ngơ, thực ra làm bánh Brownie không khó, làm theo công thức thì tỉ lệ thất bại rất thấp, nhưng lúc ấy do quá kích động, em lại cười như kẻ ngốc không khép miệng lại được luôn- Cô như đang nhớ lại cảm giác vui sướng lúc ấy.
Thích Vũ Mục chăm chú nhìn gương mặt khả ái của cô, màu nắng chiều rọi vào môi mắt, mái tóc dài buông xõa, một vẻ đẹp nhu hòa điềm đạm, khiến người rung động.
– Thái Hồng- Anh khẽ gọi tên cô.
Cố Thái Hồng nghe tiếng gọi ấm áp trầm thấp của anh, trái tim run lên. Cô quay đầu, anh nghiêng người tới hôn cô.
Môi anh ấm nóng, trong không khí đầy mùi bơ ngọt ngào, nụ hôn này thật ngọt.
Sau bữa ăn, Cố Thái Hồng tròn xoe mắt nhìn Thích Vũ Mục ôm gối của mình đi vào phòng ngủ của cô.
Cô lại nghe anh nói:
– Anh cảm thấy, sau này chúng ta không cần ngủ riêng nữa.
– Nhưng mà anh…- Chẳng phải thích yên tĩnh sao?
Cố Thái Hồng có chút không thích ứng kịp, cô đột nhiên cảm thấy, khi cô mất ý thức biến thành người kia, đã xảy ra rất nhiều chuyện mà cô không biết.
– Vũ Mục, hồi chiều em có gọi điện thoại cho mẹ, cách nói chuyện của mẹ hơi lạ.
Thích Vũ Mục hỏi cô:
– Lạ sao?
– Anh… Anh có thể cho em biết, người không phải em đó rốt cuộc đã nói gì với mẹ em không?
– Thái Hồng, em nhìn anh đi.
Cảm thấy tâm trạng cô hơi kích động, Thích Vũ Mục nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:
– Em không nên suy nghĩ nhiều. Hôm đó mẹ và em cãi nhau, nhưng chỉ nói vài chuyện xảy ra hồi nhỏ thôi. Sau đó mẹ em biết bệnh tình của em, em có thể tưởng tượng được mẹ em đã sợ hãi và đau lòng thế nào, anh nghĩ mẹ em còn rất tự trách nữa. Sau đó anh tìm y tá đến chăm sóc mẹ, sức khỏe của mẹ cũng bị ảnh hưởng nhiều, nhưng tâm trạng của mẹ chắc chắn sẽ khác với khi chưa biết gì cả. Mẹ em cũng cần thời gian để điều chỉnh tâm trạng mà. Cho nên hôm nay em gọi điện thoại, em cảm thấy mẹ em không giống ngày thường, đó là bình thường.
Thích Vũ Mục từ tốn giải thích, quả nhiên đã xóa bỏ không ít bất an trong lòng Cố Thái Hồng.
– Em muốn mau chóng đi thăm mẹ, nhưng không biết hiện tại có phải lúc không nữa.
Sau khi những ám ảnh khủng khiếp kia bị bóc trần, cô không biết phải đối mặt với mẹ mình thế nào.
Hận mẹ ư? Không phải cô hoàn toàn không hận mẹ, nếu như không hận, thì tại sao lại sinh ra nhân cách phụ, sao lại có oán niệm lớn như vậy.
Nhưng chính cô lại có thể thấu hiểu được mẹ, thậm chí còn thông cảm cho cảnh ngộ bi đát của mẹ. Thời gian hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, cô chân thành muốn chăm sóc mẹ thật tốt, hoàn thành trách nhiệm của người làm con. Cô đã dốc hết sức làm như vậy, nhưng cuộc sống mà, thường khác với những gì con người mong đợi, cuối cùng xuất hiện sai lầm.
– Hãy cho mẹ chút thời gian, cũng cho bản thân em chút thời gian- Thích Vũ Mục nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô dựa vào lòng mình.
– Dạ- Cố Thái Hồng chỉ cảm thấy trái tim mình không còn trống rỗng nữa bởi vì sự dịu dàng của anh.
Đêm đã về khuya, Cố Thái Hồng vẫn không buồn ngủ. Cô trộm nhìn Thích Vũ Mục nằm bên cạnh, trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ.
Tiếng hít thở đều đều của anh làm cô an tâm. Nhưng cô vẫn chưa quen với sự chuyển biến giữa cô và anh.
Đã một năm trôi qua, vì bị ép kết hôn, Thích Vũ Mục rất ghét cô. Dù hiện tại, anh đã hiểu nguyên nhân khi đó tại sao cô lại lật lọng, cũng tỏ vẻ giảng hòa cùng cô, đồng thời càng lúc càng ra dáng người chồng thật sự, trong lòng cô vẫn không xác định được suy nghĩ thật sự của anh là thế nào.
Cô biết Thích Vũ Mục là một người đàn ông đầy lòng trách nhiệm, “đầu đội trời chân đạp đất”, nhưng sự quan tâm anh dành cho cô, rốt cuộc xuất phát từ trách nhiệm của người chồng? Hay là thấy áy náy vì đã hiểu lầm cô? Hoặc là, anh thật sự bắt đầu thích cô?
Đồng thời, cô cũng rất muốn biết, giữa nhân cách kia của cô và anh đã có chuyện gì.
Trực giác mách bảo, chuyển biến của Thích Vũ Mục có liên quan đến nhân cách kia.
Còn có…
Anh vẫn còn yêu Lâm Linh chứ?
Đây là vấn đề mà Cố Thái Hồng không dám mổ xẻ. Nếu như cô có ký ức của bữa tiệc sinh nhật đó, trông thấy anh đối xử với Lâm Linh thế nào, có lẽ hiện giờ cô sẽ không có nghi vấn này. Đáng tiếc, cô không trải qua chuyện đó.
Hôn nhân của cô và anh, không có nền tảng tình yêu. Cô đã từng đọc qua ở đâu đó, tình yêu khiến con người quên đi thời gian, thời gian cũng làm con người quên đi tình yêu.
Thời gian có thể khiến Thích Vũ Mục quên đi tình yêu anh đã dành cho Lâm Linh hay không?
Tối thứ sáu, Cố Thái Hồng từ phòng làm việc trở về, lại nhìn thấy Thích Vũ Mục ở nhà.
Cô vừa vào phòng khách liền nhìn thấy chiếc vali đặt cạnh anh.
– Anh sắp đi công tác?- Cố Thái Hồng vô thức hỏi.
Nghĩ đến có thể anh sẽ đi khá lâu, trong lòng cô đột nhiên thấy cô đơn.
Một giây sau, liền nghe giọng nói ôn tồn của Thích Vũ Mục vang lên:
– Không phải đi công tác, cuối tuần này chúng ta đến nhà ông nội.
– Ông nội?- Cố Thái Hồng ngơ ngác. Ông nội của Thích Vũ Mục là Thích Thiên Hào năm nay ngoài tám mươi, sống một mình ở ngoại thành thành phố Giang. Cố Thái Hồng từng nghe Thịnh An nói, ông nội đang ẩn cư để vui thú điền viên.
Thích Vũ Mục muốn dẫn cô đến đó?
Ánh mắt cô lại rơi vào chiếc vali bên cạnh anh:
– Không lẽ anh đã soạn hết đồ đạc rồi?
– Vâng!- Anh mỉm cười, trả lời cô.
– Cả phần em?- Cố Thái Hồng bị nụ cười của anh hớp hồng, ngây ngốc chỉ tay vào mình.
– Muốn kiểm tra một chút không, chị Thích?
Xưng hô chị Thích này quá đỗi dịu dàng và trầm ấm, thu hút cô hệt như quả táo mất trọng lực, rơi vào lực vạn vật hấp dẫn vậy.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ lao qua vùn vụt, đèn điện ban đêm rực rỡ sắc màu.
Hiếm khi Thích Vũ Mục đích thân lái xe, không gian chỉ có hai người họ, Cố Thái Hồng bật đài phát thanh, giọng nữ trung thư thái tràn ra.
Đập vào mắt là gương mặt đẹp không góc chết của anh, mỗi lần nhìn thêm một chút, tim cô liền đập liên hồi. Cô bỗng nhiên nhớ tới rất lâu trước kia, vào buổi trưa trong tiệm cà phê, cô len lén nhìn anh.
Hóa ra dù bao năm trôi qua, sự yêu thích này vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu, anh vẫn có thể khiến cô rung động, khiến tim cô đập loạn. Khác biệt chính là họ thân thiết hơn, anh trở thành chồng cô.
– Đang nghĩ gì đó?- Giọng trầm ấm của anh vang lên.
Trái tim như chú thỏ bướng bỉnh nhảy nhót, Cố Thái Hồng không khỏi đỏ mặt.
– Ông nội là người thế nào?- Giọng nói nhu hòa của cô làm người nghe rất dễ chịu.
– Ông hả, là một người rất có cá tính- Thích Vũ Mục nghĩ ngợi rồi đáp.
– Em nghe nói ông rất nghiêm khắc- Cố Thái Hồng nhớ tới mấy lời phàn nàn của Thích Nhã Tụng, Thích gia hệt như một nhà tù.
Có lẽ vẻ bất an của cô quá rõ, Thích Vũ Mục liền an ủi:
– Không cần căng thẳng, ông nội sẽ không làm khó em đâu.
– Vũ Mục, lỡ như cô ấy đột nhiên xuất hiện thì phải làm sao?- Cố Thái Hồng thực ra khá lo lắng chuyện này. Dù sao môi trường lạ lẫm, cảm xúc của cô căng thẳng, có lẽ sẽ phát sinh chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát.
– Vậy càng tốt, cô ấy như nữ đấu sĩ, nếu cô ấy xuất hiện, vậy chị Thích của chúng ta sẽ đánh đâu thắng đó.
Câu trả lời của Thích Vũ Mục khiến Cố Thái Hồng rất bất ngờ, năng lực tiếp nhận của anh ấy từ khi nào lại cao như vậy?
– Thái Hồng, đừng đối đầu với cô ấy, nhớ lời dặn của bác sĩ Đồng không?- Giọng anh ôn hòa, cực kỳ có tác dụng xoa dịu.
– Ừm em biết rồi. Vũ Mục, vậy phiền anh.
Giọng điệu bộc lộ tín nhiệm một cách tự nhiên của Cố Thái Hồng khiến Thích Vũ Mục rất hưởng thụ. Anh Thích không am hiểu yêu đương không khỏi hoài nghi bản thân, cảm giác vui sướng nho nhỏ này từ đâu mà có, anh không phải là người vui giận hiện ra mặt mà.
Khi họ tới nơi thì đã khá muộn, quản gia báo với Thích Vũ Mục, Thích Thiên Hào đã ra ngoài với bạn, ngày mai mới về.
Hôm sau mới có thể gặp được ông, khiến tâm trạng Cố Thái Hồng thoải mái hơn.
Trang viên ban đêm rất tĩnh lặng, trong không khí có mùi cỏ ướt, tựa như dưỡng khí của thiên nhiên.
Cô phát hiện mình khá thích nơi này, bầu không khí vườn tược yên tĩnh.
Dưới sự sắp xếp của quản gia, cô và Thích Vũ Mục ở trong căn phòng nhỏ rất ấm cúng, bếp lò vây quanh và một bữa tối ngon lành.
Sau ăn, cô và Thích Vũ Mục ngồi sóng vai cạnh bếp lửa, củi lửa trong lò nổ lép bép, cô thật thích không khí bình dị yên tĩnh này.
Thích Vũ Mục chủ động khoác vai ôm cô, cô không né tránh, tự nhiên hệt như họ đã làm như vậy vô số lần.
– Em có muốn đặt một cây đàn tranh ở nhà không?- Thích Vũ Mục đột nhiên hỏi cô.
Cố Thái Hồng bất ngờ, nghe Thích Vũ Mục nói tiếp:
– Em đàn rất hay, lần trước ở nhà em, mẹ nói đàn tranh của em cũ quá rồi, dù có chỉnh lại dây, thì hiệu quả cũng không tốt lắm, cho nên anh muốn mua cây mới cho em.
– Không cần đâu Vũ Mục.
Cố Thái Hồng như đang nhớ lại chuyện không vui.
Thích Vũ Mục rõ ràng cảm thấy sắc mặt cô thay đổi, giữa đôi mày thanh tú vương chút u buồn.