TRÁI TIM KHÔNG NGỦ YÊN


Hạ Vy bị Thiên Minh hôn tới mê muội, toàn thân nóng như lửa đốt.

Cô thuận thế vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn đó một cách vụng về.

Thiên Minh mỉm cười, nhìn Hạ Vy bằng ánh mắt dịu dàng.

Người con gái này ngay từ đầu đã được định sẵn là của Thiên Minh anh, cho dù trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng họ vẫn có thể về bên nhau.
Anh cắn nhẹ lên tai của Hạ Vy, khiến cô rùng mình, toàn thân trở nên căng cứng.

Nụ hôn của anh dần di chuyển tới xương quai xanh, đồng thời hai tay không hề an phận, nhẹ nhàng nâng Hạ Vy lên để cởi móc áo ngực phía sau.
Nụ hôn của Thiên Minh cứ như vậy trượt dài trên cơ thể của cô, làn da mịn màng run lên theo từng nhịp thở ấm nóng.

“Hạ Vy, em đẹp lắm!”
Hạ Vy không nói lên lời, tâm trí cô triền miên trong từng cử động và lời yêu thương ngọt ngào của Thiên Minh.
Từng tiếng rên khe khẽ của Hạ Vy càng khiến Thiên Minh mạnh bạo hơn, đưa bàn tay to lớn, nhào nặn quả đào đang độ chín mọng trở lên mềm nhũn.
Anh lướt từng ngón tay dọc theo cánh eo của Hạ Vy, xuống tới nơi sâu thẳm, bí mật nhất của cô khiến Hạ Vy vô thức khép chân lại để né tránh.
Cô ngại ngùng kéo cánh tay của Thiên Minh ra, hai má đỏ bừng lên như trái cà chua chín.
“Đừng…”
Chưa kịp nói hết câu thì Hạ Vy đã bị Thiên Minh chặn lại bằng một nụ hôn.

Đầu óc cô trở nên trống rỗng, không còn sức phản kháng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở của Hạ Vy và âm thanh da thịt va chạm vào nhau, hoàn toàn không có một câu từ thừa thãi nào nữa.

(Chào các bạn.

Mình xin lỗi khi đột nhiên chen ngang vào truyện lời nhắn của tác giả như vậy.

Trong chương 63 mình đã để lại vài dòng ở cuối chương nhưng lại bị xoá mất khi các web tự ý mang truyện đi.

TRÁI TIM KHÔNG NGỦ YÊN là truyện mình đang dự thi trên NovelToon.

Hy vọng các bạn sẽ ghé qua ủng hộ chính chủ.

Cảm ơn các bạn vì đã yêu thích truyện.)

Hạ Vy tỉnh dậy đã thấy đồng hồ chỉ hai giờ sáng.

Tại sao cô lại quên mất một chuyện quan trọng là năm giờ cả đoàn sẽ di chuyển tới thành phố khác kia chứ?
Hạ Vy vội vàng tìm cách thoát khỏi vòng tay của Thiên Minh.

Người này cả đêm liên tục đòi “chứng minh năng lực” khiến cho Hạ Vy toàn thân mỏi nhừ, hai chân vô lực, thiếu chút nữa ngã khuỵu xuống sàn.
Cô vơ vội quần áo mặc lên người nhưng chiếc áo nhỏ lật đi lật lại cả chăn mà không thấy.

Có khi nào Thiên Minh đang nằm đè lên nó hay không? Sợ bản thân không kịp thay đồ và chuẩn bị hành lý nên Hạ Vy đành “cái có cái không” rời khỏi căn phòng.
Trước khi đi, cô không quên lấy cuốn sổ nhỏ từ trong túi xách ghi lại vài dòng cho Thiên Minh.
Hạ Vy tưởng rằng cô bạn thân còn đang say giấc nhưng trong phòng lại chẳng có ai.

Có lẽ Vân Anh và mấy người trong phòng Thiết kế đánh bài xuyên đêm.

Hạ Vy nhanh chóng chạy vào nhà tắm để gột rửa những gì còn sót lại sau “cuộc chiến” tối qua.

Nhìn những vết hôn đỏ tới chói mắt, Hạ Vy khẽ thở dài.

Thật sự không thể tin được lời Thiên Minh, rõ ràng nói sẽ nhẹ nhàng với cô nhưng hành động thì chứng minh điều ngược lại.

Cũng may hiện tại bên này đang là mùa đông, cô có thể che đi những dấu vết mờ ám này, tới khi về lại Việt Nam, chắc là chúng cũng tan biến.
Hạ Vy vừa rời phòng tắm thì Vân Anh xuất hiện.

Cô nhìn Hạ Vy, ánh mắt hiện lên ý cười.
“Sao lại tắm lúc nửa đêm như vậy?”

Hạ Vy mặt đỏ bừng, ấp úng nói:
“Chỉ là… lát nữa sẽ phải di chuyển một quãng đường dài.

Tớ… tớ muốn bản thân sạch sẽ thơm tho một chút.”
Vân Anh cười tinh quái:
“Vậy những vết trên cổ kia là côn trùng cắn lúc ở nhà gỗ sao?”
Hạ Vy giật mình, quên rằng bản thân còn chưa chui vào áo len cao cổ.

Cô cười cười:
“Tớ không biết nữa…”
Vân Anh cũng không dám trêu chọc Hạ Vy lâu hơn.

Hiện tại bạn của cô không còn là Nguyễn Hạ Vy trước kia mà là con gái út của chủ tịch tập đoàn HPJ.

Nếu khiến Hạ Vy nổi giận rất có thể sẽ bị trừ lương hoặc tăng ca cũng nên.
Vân Anh đi tới bên tủ để đồ, gấp gọn quần áo đặt vào vali.
“Đen bạc đỏ tình chỉ là nói cho vui thôi.

Đúng với ai chứ không đúng với tớ.

Vừa chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai lại thua bài tới cháy túi.”
Hạ Vy bật cười, lấy máy sấy khô tóc rồi nói:
“Biết đâu có anh chàng nào để ý mà cậu không biết thôi.”
Vân Anh thở dài:
“Được vậy thì tốt.

Mong cho anh chàng đẹp trai nào đó sớm tỏ tình để ít ra còn có lý do đen bạc.”

Hạ Vy tủm tỉm cười, người ngoài thường có cái nhìn sáng suốt hơn kẻ trong cuộc.

Nếu như anh chàng mới chuyển tới phòng Marketing mà không thích Vân Anh thì Hạ Vy bé bằng con kiến.
Hạ Vy vẫn còn nhớ vẻ mặt buồn thiu của anh ta khi biết tin Vân Anh đã chuyển vào chi nhánh trong Hồ Chí Minh làm việc.

Giờ thì hay rồi, Vân Anh quay lại trụ sở chính, anh chàng kia sẽ có cơ hội bày tỏ tình cảm của mình.

Thiên Minh bị đánh thức bởi những tia nắng sớm chiếu qua ô cửa sổ.

Có vẻ như bão tuyết đã tan, bầu trời được trả lại một màu trong xanh vốn có.
Anh mỉm cười, đưa tay ra tìm người bên cạnh.

Một đêm cuồng nhiệt dường như là không đủ với kẻ đã “nằm yên” gần ba mươi năm qua.

Thiên Minh thực sự muốn ôm cô gái của mình vào lòng, tiếp xúc thân mật một phen.

Chỉ có điều bông hoa tuyết thuần khiết kia đã biến mất không một dấu vết.
Thiên Minh cầm tờ giấy nhắn của Hạ Vy lên, chăm chú nhìn vào từng nét chữ nắn nót.

Khoé môi của anh khẽ cong lên tạo thành hình vòng cung.
“Muốn trốn sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc