TRÁI TIM KHÔNG NGỦ YÊN


Vì bụng bầu của Lan Phương đã rất lớn, bà Phụng muốn tự mình chăm sóc cho con dâu nên dạo gần đây ông Thanh phải ngủ một mình trong phòng lớn.

Thấy đã muộn, ông nói Thiên Minh ở lại biệt thự ngoại thành cùng gia đình.

Thiên Minh hí hửng, đi về phía phòng dành cho khách, ngay gần phòng của Hải Phong và Hạ Vy thì bị ông Thanh “tóm sống”.
“Dạo gần đây bố hay đau mỏi vai gáy, mẹ con lại bận chăm sóc Lan Phương, con bé Hạ Vy thì lết được tới nhà liền ngủ như chết.

Con bảo chú Phúc mang cho cái đệm rồi ngủ ở phòng bố mẹ, tiện thể đấm bóp trị bệnh luôn.”
Thiên Minh nhăn nhăn nhở nhở:
“Vâng.

Bố đợi con đi tìm chú Phúc.”
Nói xong, anh định chạy về phía cầu thang thì ông Thanh lên tiếng:
“Chú Phúc ở khu nhà phía sau.

Con đi hướng đó là do quen chân đấy hả?”
Thiên Minh bật cười, ngoan ngoãn theo ông Thanh đi tìm chú Phúc.

Chỉ là anh quá vui mừng khi MV có nhà tài trợ kim cương, không những thế có lẽ ngày anh chính thức được pháp luật công nhận là chồng của Hạ Vy cũng tới rất gần.

Anh nóng lòng muốn báo tin cho cô nên mới “cuồng chân” như vậy.

Sau khi trổ tài xoa bóp bấm huyệt gia truyền của dòng họ Phùng, Thiên Minh cười tới híp cả mắt.
“Bố thấy thế nào? Có khá hơn không?”
Ông Thanh hài lòng, khoé môi khẽ cong lên:
“Bố đang cân nhắc chuyện sau này cho anh ở rể.”

Thiên Minh xị mặt:
“Con có nhiều nhà như vậy không thể để mốc được.

Nhưng mà con hứa nếu không đi lưu diễn, một tuần sẽ tới đấm bóp cho bố một lần.”
Ông Thanh cười thành tiếng:
“Thôi.

Bố xin.

Bố nói chơi vậy thôi chứ bố biết con rể tương lai chịu khổ nhiều rồi.

Tạm thời việc đấm bóp này không tới lượt anh.”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Để con nói cho bố biết một tin vui nhé.”
Ông Thanh nghệt ra.

Ông biết Thiên Minh và Hạ Vy đã ở bên nhau một thời gian dài.

Có phải tin vui mà con rể tương lai nhắc tới là hàng ngoại chính hiệu của gia đình ông hay không?
Thiên Minh thấy phản ứng của ông Thanh như vậy liền bật cười:
“Bố đang nghĩ gì vậy? Hiện tại bố mới chỉ có hàng nội để dùng thôi.

Hàng ngoại thì phải lâu mới có.”
Ông Thanh tò mò:
“Vậy nói thử bố nghe xem nào.”
Thiên Minh lấy điện thoại, mở một video trong máy cho ông Thanh xem.
Ông Thanh khóc thành tiếng khi thấy Hải Phong hoàn toàn mạnh khoẻ, ngồi trên giường bệnh, đưa tay vẫy chào mình.
“Bố.

Nếu như Thiên Minh cho bố xem đoạn video này nghĩa là thời cơ đã tới.

Con cảm ơn bố vì vẫn luôn bên con suốt thời gian qua.

Dù con không nói được gì lúc đó nhưng tất cả những lời bố nói con vẫn luôn ghi nhớ.

Người nhà họ Trịnh sẽ luôn mạnh mẽ, dũng cảm đối mặt với khó khăn, sóng gió.

Con yêu bố.”
Thiên Minh nhẹ nhàng ôm lấy ông Thanh.
“Bố đừng khóc nữa.

Bố như vậy Hạ Vy thấy lại tưởng con làm bố buồn.”
Nói xong, anh tiếp lời:
“Bọn con tin tưởng vào kế hoạch của bố.

Tin tưởng sóng gió sẽ nhanh chóng qua đi.”
Ông Thanh mỉm cười:

“Các con yên tâm.

Chỉ cần bố còn sống ngày nào, HPJ vẫn sẽ phát triển, Hải Phong hay Hạ Vy đều được an toàn.”

Nguyễn Khương mang tài liệu vào phòng của Hạ Vy rồi nói:
“Cháu sẽ đi nghỉ vài ngày sao Hạ Vy?”
Hạ Vy nhoẻn miệng cười:
“Ở công ty này có chú và phó tổng giám đốc rồi cháu không lo gì nữa.”
Nói xong, cô tiếp lời:
“Hồi mới quen anh Thiên Minh, cháu đã nhận lời tham gia MV của anh ấy, còn ký hợp đồng hẳn hoi nữa kìa.

Cháu phải thực hiên đúng những gì đã cam kết nếu không tiếng xấu sẽ đổ lên HPJ.

Dù sao hiện giờ cháu cũng là người chịu trách nhiệm chính ở đây, không thể để chuyện riêng ảnh hưởng tới việc chung được.”
Ông Khương khẽ gật đầu.

“Nếu sau này Hải Phong quay lại cương vị tổng giám đốc, cháu tính thế nào?”
Hạ Vy cười thành tiếng:
“Cháu rất mong chờ ngày đó.

Anh Hải Phong giỏi hơn cháu rất nhiều.

Cháu thực sự muốn quay lại công việc thiết kế trước kia.”
Dứt lời, cô đưa một bản vẽ tới trước mặt Nguyễn Khương:
“Lâu lắm rồi cháu mới cầm bút vẽ.

Đây là mẫu vòng tay Bình An.

Cháu tặng riêng chú.

Như bố cháu còn có mẹ Phụng chăm sóc, chú không có một người thân nào bên cạnh, những lúc trái gió trở trời sẽ rất khó khăn…”
Ông Khương cảm động tới rơi nước mắt.

Phải rồi.


Từ trước tới giờ chỉ có ông Thanh và Hạ Vy là tốt với ông nhất.

Vậy mà ông nỡ lòng nào để xảy ra tai nạn với Hải Phong.

Bản thân Hạ Vy cũng không muốn làm công việc này, ông là ai mà có quyền lựa chọn người thừa kế HPJ kia chứ.
Ngay khi Hạ Vy và Thiên Minh lên máy bay, Nguyễn Khương đã tự mình tới gặp Trịnh Đình Thanh.

Lời thú tội dù muộn màng nhưng nó cũng khiến ông ta dễ chịu hơn rất nhiều.
Trịnh Đình Thanh khẽ thở dài:
“Chú có thể nghỉ ngơi được rồi.

Dù sao cũng cảm ơn vì chú đã từng hết lòng vì tôi, vì HPJ.”
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Nguyễn Khương, ông Thanh tiếp lời:
“Hải Phong không muốn truy cứu trách nhiệm đối với Mỹ Dung.

Tôi cũng vì thế mà nhẹ tay với chú.

Tôi mong chú từ nay về sau sống thật tốt, không hổ thẹn với lương tâm của mình.”
Lần đầu tiên người ta thấy một kẻ lạnh lùng như Nguyễn Khương khóc nấc lên từng hồi.

Ông ta quỳ xuống trước mặt Trịnh Đình Thanh:
“Cảm ơn anh.

Cảm ơn anh vì tất cả.”.


Bình luận

Truyện đang đọc