TRÁI TIM KHÔNG NGỦ YÊN


Hạ Vy sau một ngày dài dạo chơi trên những con phố xinh đẹp của nước Úc liền bị doạ sợ vì vừa về tới khách sạn đã bắt gặp cái kẻ “một lần là không đủ” kia.
Thiên Minh nhìn cô, ánh mắt hiện lên ý cười:
“Em bỏ đi như vậy có thấy tội lỗi không?”
“Em để mặc anh nằm bơ vơ trên chiếc giường rộng lớn, không có lấy một…”
Hạ Vy nghe tới đây không nhịn được mà đưa tay bịt miệng Thiên Minh.

Nhất định đoạn còn lại trong câu mà anh muốn nói chính là “mảnh vải che thân”.

Hạ Vy phải nhanh tay xử lý trước khi đám Vân Anh về tới nơi.

Thật may là Hạ Vy có cuộc hẹn với người quen nên quay lại khách sạn sớm hơn các thành viên khác trong đoàn.
Cô đi về phòng để lấy quà tặng người quen thì Thiên Minh lẽo đẽo theo sau.

Hạ Vy nói lớn:
“Em không đùa với anh đâu.”
Thiên Minh nhăn nhăn nhở nhở:
“Anh cũng thế.

Anh đang nghiêm túc mà.”
Hạ Vy trừng mắt:
“Sao anh cứ đi theo em mãi vậy?”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Anh tới để trả đồ cho em.”
Vừa nói, Thiên Minh vừa lấy áo ngực của Hạ Vy ra khỏi túi áo khoác.

“Anh sợ em thiếu đồ để dùng nên chẳng quản đường xá xa xôi, đuổi theo em tới tận đây.

Em không cảm động thì thôi còn mắng anh.”
Hạ Vy bật cười khi thấy Thiên Minh làm vẻ mặt đáng thương chẳng khác nào trẻ con bị người khác bắt nạt.

Cô vươn tay xoa đầu anh:
“Ngoan… đừng buồn nữa.”
Trong tích tắc dáng vẻ lưu manh thường ngày được phục hồi, Thiên Minh giữ chặt hai tay Hạ Vy, ép cô đứng sát vào tường đồng thời cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
“Anh nhớ em.”
Hạ Vy bị người khác “cướp mất dưỡng khí” nên thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng.
“Cô giáo của em sau khi nghỉ hưu chuyển sang đây sống cùng vợ chồng con trai.

Cô sắp đến rồi.

Anh đừng làm bậy nữa.”
Thiên Minh tủm tỉm cười.

Anh hôn bạn gái của mình là làm bậy sao?
Nếu không phải Hạ Vy có hẹn anh đã không nhẹ nhàng như vậy.
Hạ Vy nhỏ giọng nói:
“Em xin lỗi vì đã bỏ đi mà không gọi anh dậy.

Tại… tại đoàn xuất phát sớm, em thấy anh mệt nên…”
Thiên Minh đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc của Hạ Vy.

“Em lo cho sức khoẻ của anh sao?”
Hai má Hạ Vy đỏ bừng, “sức khoẻ” mà Thiên Minh nói tới thực sự khiến người ta phải nổi cả da gà.

Cô thấy anh say giấc nên tìm cách trốn đi chứ làm gì có chuyện lo lắng.

Thiên Minh nhìn phản ứng của Hạ Vy liền tủm tỉm cười.
“Em không cần lo đâu.

Chẳng qua có người cướp mất tinh chất đã được anh tôi luyện gần ba mươi năm nên mới vậy thôi.

Ngủ một giấc lập tức phục hồi.”
Hạ Vy nghĩ da mặt của người này nhất định tới hà mã cũng phải chịu thua.

Cô lấy vội món đồ Thiên Minh vừa trao trả cất vào trong tủ quần áo.
“Lát nữa anh có muốn đi cùng em không?”
Thiên Minh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.


Có thể đi theo Hạ Vy để gặp người quen nhất định là vị trí của anh trong mắt cô đã tăng thêm vài bậc.
Hạ Vy bật cười:
“Được.

Vậy anh mau chỉnh lại trang phục rồi đi theo em.”
Thiên Minh mở to hai mắt:
“Anh ổn mà.

Có thứ gì cần chỉnh chứ?”
Hạ Vy tủm tỉm cười, chỉ vào áo khoác của Thiên Minh:
“Vừa nãy lôi đồ ra cái ruột túi lộn ra ngoài kìa.”
Thiên Minh nhoẻn miệng cười:
“Cái này phải trách món đồ của em dày quá.”
Hạ Vy trừng mắt nhìn anh:
“Cấm anh nói linh tinh.

Đồ của em có dày cũng không so với da mặt của anh được.”
Thiên Minh ôm bụng cười, chắc hẳn Hạ Vy đã “tỉnh táo” trở lại nên đối đáp đâu ra đấy.

Xem ra “thuốc” của anh chưa đủ mạnh rồi.

Thiên Minh và Hạ Vy vừa đặt chân tới sảnh của khách sạn liền thấy một người phụ nữ trung tuổi đứng chờ ở đó.
Hạ Vy cất tiếng gọi:
“Cô Loan… Cô có nhận ra em không ạ?”
Bà Loan tủm tỉm cười:
“Hạ Vy.”
Hạ Vy vui vẻ kéo tay cô giáo vào quán cà phê ở tầng một của khách sạn.
“Ở ngoài này lạnh lắm ạ.

Em và cô vào trong này cho ấm đi.”

Bà Loan tươi cười khi thấy Thiên Minh:
“Còn cậu trai trẻ này.

Có muốn đi theo chúng ta không?”
Thiên Minh chết lặng trong giây lát.

Người từng là giảng viên trường đại học của Hạ Vy, lại cùng con sống ở Úc sau khi nghỉ hưu ngoài dì ruột của anh còn có thể là ai nữa chứ?
Bà Loan cười thành tiếng khi thấy Thiên Minh lật đật chạy theo sau hai người bọn họ vào trong quán.
“Anh cũng khéo nhỉ.

Đi du lịch mà không nói với dì một tiếng.”
Thiên Minh gãi gãi đầu:
“Tại công việc gấp quá nên cháu chưa kịp báo tin.”
Hạ Vy ngạc nhiên:
“Cô là dì của anh Thiên Minh ạ?”
Bà Loan gật đầu xác nhận:
“Hồi trước dì nói với Thiên Minh rằng có một nữ sinh trong trường chúng ta rất đáng yêu, muốn giới thiệu cho nó.”
Thiên Minh vội xua tay, ngăn dì của mình nhưng bà Loan tiếp tục kể:
“Nó bảo cô gái nào có thể lọt vào mắt của “Diệt Tuyệt Sư Thái” này nhất định không phải bình thường.

Nó từ chối mối ngon mà dì giới thiệu.”
Dứt lời, bà Loan cười thành tiếng:
“Giờ thì nhục chưa? Chẳng phải lẽo đẽo chạy theo con gái nhà người ta nên mới tới cái xứ sở này à.”


Bình luận

Truyện đang đọc